Cuộc gặp gỡ giữa Thành Bích phu nhân được trùm lên một bầu không khí cổ quái khác thường.
Kỳ thật Thành Bích phu nhân hiện giờ đang giúp Khánh Kỵ xây thành, trong con mắt của Thúc Tôn Diêu Quang, điều đó cũng đồng nghĩa với việc đang giúp nàng. Cho nên đối với Thành Bích phu nhân, nàng đã gạt phăng đi những hiềm khích trước kia, trong lời nói cử chỉ đã cho thấy sự nhiệt tình, thậm chí còn có đôi chút lấy lòng, đó là lấy lòng Thành Bích phu nhân thay cho phu quân của nàng, chỉ có điều bình thường nàng cũng không giỏi giả bộ cho lắm, những động cơ như vậy ngay cả Khánh Kỵ cũng có thể nhận ra.
Còn Thành Bích phu nhân ư, tâm tư khó đoán, vẻ mặt rạng ngời. Vốn là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đối nhân xử thế, ứng đối trả lời, đều không hề lộ ra chút sơ hở nhỏ nào cả. Hai người đều muốn sống chung với nhau vui vẻ một chút, bởi thế cuộc gặp của hai người có thể nói là tràn ngập niềm vui, tiến hành trong không khí hòa thuận hữu nghị. Nhưng Khánh Kỵ lại cảm thấy một loại không khí rất cổ quái.
Khi có người vào bẩm báo nước nóng đã được chuẩn bị xong, mời phu nhân và Thúc Tôn tiểu thư tắm rửa thay y phục, Khánh Kỵ không thấy có rắc rối gì xảy ra, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Thành Bích phu nhân mỉm cười đứng dậy, dặn đi dặn lại mời Thúc Tôn tiểu thư cứ về phòng tắm rửa nghỉ ngơi trước, sau đó sẽ cùng dùng chung bữa tối.
Hai người lễ độ chắp tay ra ngoài, một về hậu trạch, một về khách xá. Khánh Kỵ thân là Thành phủ quản sự, đi bên cạnh Thúc Tôn Diêu Quang dẫn đường. Nhân lúc người khác không chú ý, Thúc Tôn Diêu Quang liền rỉ vào tai Khánh Kỵ nói:
- Thành Bích phu nhân rất cổ quái.
Khánh Kỵ lại giật thót mình, trên lưng cảm thấy có chút gì đó ngứa ngáy:
- Cổ quái thế nào?
- Không nói rõ được, nói chuyện cũng giả tạo, cười cũng giả tạo, tóm lại...rất giả tạo.
Khánh Kỵ cười khan một tiếng:
- Trực giác của nàng... thật sự không đáng tin. Cả đường bụi bặm, mệt mỏi rồi, nàng hãy về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi.
- Chàng định đi đâu?
- À, ta cứu được một tráng sỹ ở bên bờ suối, hai ngày nay rất bận, chưa đi thăm nom hắn được. Để ta đi thăm hắn.
Dứt lời, khi đi tới trước phòng của Thúc Tôn Diêu Quang, Khánh Kỵ liền rảo bước tiến lên hai bước, đứng trước tiền viện chắp tay hành lễ, làm ra tư thái vội vàng, dưới chân khẽ dùng lực, mũi bàn chân bấm xuống đất, đã chuẩn bị "bôi dầu" cho lòng bàn chân, chuẩn bị "chuồn đẹp".
Thúc Tôn Diêu Quang tư thái thanh nhã gật đầu ưng ý, đi lướt qua trước người Khánh Kỵ, rồi chớp miệng nói một câu rất nhanh:
- Đêm nay, tới phòng của thiếp.
Dứt lời, chân bước nhanh hơn, lả lướt đi qua người hắn, Khánh Kỵ hai mắt đăm đắm, đứng ở đằng sau nhìn thấy vành tai của Thúc Tôn Diêu Quang tựa hồ đã đỏ ửng.
Khánh Kỵ mấy ngày nay quả thực không có thời gian đi thăm bệnh Trần Trưởng Khanh, lúc nãy trong lúc bối rối, tùy ý lấy hắn ra làm cớ biện hộ, sau khi rời khỏi khách xá, bỗng thay đổi ý niệm, lập tức đi tới căn phòng Trần Trưởng Khanh đang nằm.
Khi Khánh Kỵ bước vào trong phòng, trong phòng sực bốc lên mùi vị thảo dược nồng đậm đến khó thở. Trần Trưởng Khanh dựa lưng trên gối, bưng một chén thuốc đang từ từ uống. Trần Trưởng Khanh đang biểu lộ một bộ mặt vô cảm lẳng lặng, trông thấy Khánh Kỵ vội nở một nụ cười ôn hòa chào đón hắn. Hắn để chén thuốc xuống giường, nhúc nhích định ngồi dậy. Khánh Kỵ vội vàng tiến tới giữ hắn lại, nói:
- Không cần câu nệ, Trần huynh cứ nằm cho thoải mái.
Trần Trưởng Khanh cười áy náy:
- Đa tạ ơn cứu mạng của quản sự, Trường Khanh có vết thương bên người, không thể đại lễ tạ ơn, mong Dương quản sự thứ lỗi.
- Trần huynh không cần khách khí, tại hạ chỉ là...
Khánh Kỵ đỡ hắn dậy, ngắm nhìn bốn phía, trông thấy căn phòng lộn xộn dơ dáy, không khỏi nhíu mày, căm tức nói:
- Người đâu? Người đâu hết rồi, đi lười biếng ở đâu rồi hả?
Nghe thấy Khánh Kỵ kêu gọi, hai tiểu tư( người sai vặt) khoảng mười hai mười ba tuổi luống cuống chạy vội vào phòng, cúi đầu khom lưng nói:
- Dạ đại quản sự.
Khánh Kỵ hừ lạnh nói:
- Các ngươi chăm sóc người bệnh kiểu này đấy à? ta đã dặn kỹ các ngươi từ trước rồi, chiếc cửa sổ này phải mở thường xuyên, trời nóng như vậy, muốn om chết người ta hả? Còn nữa, trong phòng phải vẩy nước quét nhà thường xuyên, hầu hạ Trần tráng sĩ dùng bữa hoặc đi vệ sinh. Cần phải giúp đỡ ân cần tận tâm, không được để vết thương hở miệng. Hai ngày ta không ở đây, các ngươi hầu hạ như thế sao?
Hai tiểu tư sợ quá đến nỗi mặt mày vàng vọt, thỏ thà thỏ thẻ không dám đáp lời, Trần Trưởng Khanh mỉm cười giải vây cho bọn họ:
- Dương quản sự đừng trách móc họ nặng nề thế, Trần mỗ được quản sự cứu mạng đã là điều vô cùng cảm kích, hai vị tiểu huynh đệ này đối với Trần mỗ còn coi là có chút khách khí, chỉ có điều tiểu hài tử thì vẫn ham ăn ham chơi tinh nghịch đôi chút mà thôi.
Khánh Kỵ vẻ mặt hầm hầm hừ lớn một tiếng, rồi trách mắng:
- Ra ngoài, lát nữa vào phòng dọn dẹp cẩn thận, nếu còn lười biếng như thế thì ta sẽ không dễ dãi như vậy đâu!
Hai tiểu tư vâng vâng dạ dạ lui ra, Khánh Kỵ thu hồi lại vẻ mặt giận dữ của mình, cười nói với Trần Trưởng Khanh:
- Trưởng huynh, huynh nghĩ tại hạ thích nhiếc mắng bọn chúng ư? Huynh không hiểu được đâu, những đứa này gian hoạt vô cùng, nếu huynh khách khí một chút, bọn chúng sẽ được đằng chân lân đằng đầu, lười nhác bằng ba phần so với trước đây ngay. Trước kia ta cứ nghĩ rằng suốt ngày hét mắng sai khiến lũ tiểu tư này là không hợp tình hợp lý, hắc, đến phiên ta làm quản lý, mới biết rằng bọn người này đúng là lũ lừa. Lời ngon lời ngọt bọn chúng không nghe, không xuất roi sai bảo, thì bọn chúng không chịu đi cho. Đúng rồi, cái này gọi là "những kẻ đáng thương ắt có những điều đáng hận"
- "Những kẻ đáng thương ắt có những điều đáng hận?"
Trần Trưởng Khanh trầm ngâm một phen, vui vẻ cười nói:
- Đúng là một câu diệu ngữ.
Vị Trần Trưởng Khanh này tựa hồ ngày thường rất ít nói, chỉ là trước mặt vị ân nhân cứu mạng mình nên mới đáp lại vài câu, hôm nay khí sắc của hắn tốt hơn nhiều rồi, Khánh Kỵ hỏi một số điều về lai lịch thân phận của hắn. Trần Trưởng Khanh từ từ "bộc bạch", nói rằng hắn vốn là môn hạ kiếm thủ của Tề quốc Lục đại phu, bởi chuyện năm tộc thích Yến trên núi Song Phong, rất nhiều công khanh đại phu trở thành cá trong chậu, vị đại phu mà hắn theo hầu cũng bị chém đầu. Vì sợ bị liên lụy, nên mới xuôi xuống phía Nam, muốn trốn sang Lỗ quốc lánh nạn, trên đường gặp hồng thủy làm lật thuyền giữa sông, suýt chút nữa mất mạng.
Khánh Kỵ nghe hắn kể có ngọn có ngành, đại nạn này hắn cũng đã từng phải trải qua, dĩ nhiên là không chút nghi ngờ nào cả. Hắn trông thấy trên tay của Trần Trưởng Khanh có những vết chai rất dày, biết rằng thời gian hắn luyện kiếm hẳn phải không ít, mặc dù không phải kiếm khách cao cường, kỹ nghệ chắc cũng chẳng phải bất phàm, thủ hạ của hắn khiếm khuyết nhân tài, nghĩ tới điều đó liền nổi lên ý muốn thu phục, thế là liền đề cập vấn đề với hắn.
Trần Trưởng Khanh không ngờ rằng Dương quản sự lại muốn mời chào mình xuống dưới trướng của hắn, hắn trầm ngâm chốc lát, rồi đắn đo nói:
- Đa tạ Dương quản sự đã coi trọng, Trưởng Khanh đột nhiên gặp đại nạn, đến nay thương thế vẫn chưa lành, đối với tiền đồ vẫn còn chưa suy xét kỹ. Gia nhân của tại hạ đều ở Tề quốc, ở lâu dài ở Lỗ quốc hay không vẫn còn chưa quyết, Dương quản sự có thể cho Trưởng Khanh suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa ra quyết định được không?
Khánh Kỵ hiểu rằng những võ sĩ sa cơ lỡ vận này tuy vô cùng chán chường với hoàn cảnh, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút ngông nghênh, đại đa số không chịu vì rơi vào khốn cảnh mà vứt bỏ thanh cao. Anh Đào chính là loại người như vậy, bọn họ có thể đi theo một công tử mất nước, nhưng lại không chịu đầu quân cho một gia nô đang có tiền đồ chói lọi nhà người khác. Đáng tiếc thân phận thật sự của mình lại không thể nói toạc ra. Thấy người này có ý thoái thác, chỉ còn biết tiếc nuối thở dài một tiếng:
- Thôi vậy cũng được, Trần huynh cứ ở đây tĩnh dưỡng cho tốt, có Dương mỗ chiếu cố, sẽ không có kẻ nào làm khó huynh đâu.
Trần Trưởng Khanh cảm kích chắp tay nói:
- Dương huynh trượng nghĩa, Trưởng Khanh khắc cốt trong lòng, ơn cứu mạng, đức cứu giúp, nhất định sẽ báo đáp.
Khánh Kỵ cười ha hả, nói:
- Tiện tay mà thôi, Trần huynh không cần phải nhớ ở trong lòng, huynh cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, Dương mỗ còn có chút việc vặt phải làm, vậy xin được cáo từ.
Khánh Kỵ từ biệt Trần Trưởng Khanh, đi ra khỏi phòng của hắn, gọi hai tên tiểu tư lại nghiêm khắc giáo huấn một phen, hai tiểu tư thấy đại quản sự vô cùng chiếu cố vị bệnh nhân này, rốt cuộc đã thu hồi lại ý khinh mạn. Khánh Kỵ vừa đi, hai người liền quay trở lại phòng, mở cửa thông khí, vẩy nước quét nhà. Lại đi lấy những bát đũa mấy ngày hôm nay dùng đi dùng lại, mấy ngày hôm nay không thèm đụng đến đem đi lau rửa sạch sẽ. Bưng nước rửa mặt, khăn lau tới, hầu hạ Trần Trưởng Khanh lau mặt rửa tay. Quả nhiên chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Khánh Kỵ đi khỏi gian phòng của Trần Trưởng Khanh, đi dò hỏi mấy thị nữ ở nội trạch, được biết hai mỹ nhân Thành Bích phu nhân và Thúc Tôn tiểu thư đang nghịch nước tắm táp với nhau. Sau khi hai người tắm rửa thay quần áo, buổi tối còn phải thiết yến bày rượu, do Thành Bích lo liệu tất cả. Thân phận của Khánh Kỵ là quản sự trong phủ, không có tư cách ngồi lên bàn tiệc, cũng không tư cách tiếp rượu, liền như trút được gánh nặng trở về tiền viện.
Ăn xong bữa tối, Khánh Kỵ quay trở lại phòng, đem những sự việc kỳ quặc ngày hôm nay suy xét lại mấy lần. Kết hợp với phân tích của Thành Bích phu nhân, cuối cùng rút ra kết luận Triển Chích muốn tạo phản, chỉ có điều những kẻ giao chiến với đám người của Triển Chích sau hậu trạch của Quý phủ là người của ai, hắn suy nghĩ nát óc mà vẫn chưa tìm được lời giải.
Vừa rút ra được kết luận đó, trong lòng hắn bỗng có chút phiền lòng, Triển Chích phản hay không chẳng liên quan tới hắn, Triển Chích tạo phản thành công hay thất bại, cũng chẳng dính dáng gì tới hắn luôn. Thế nhưng vào khoảng tháng ba năm sau hắn sẽ thực thi chiến sách phản công với Ngô quốc, việc xây thành chiêu binh trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Mỗi ngày trôi qua là một ngày ít đi, tuyệt đối không thể để cho Triển Chích phá hoại đại sự của hắn. Chuyện ở nơi này chỉ cần đi vào quỹ đạo, hắn sẽ có thể trở về Vệ quốc, thăm Sở quốc, liên hợp tất cả thế lực đối chọi với Ngô quốc, tạo lập những điều kiện có lợi về mặt chính trị và quân sự cho chiến sách phản công vào tháng ba năm sau. Nếu chỉ vì một tên Triển Chích kia mà hỏng đại sự, vậy thì đúng là khóc không ra nước mắt mất.
Khánh Kỵ còn chưa dám chắc Triển Chích định làm phản thật không, thế nhưng một khâu quan trọng trong kế hoạch của hắn chính là Lỗ quốc, Triển Chích làm phản kẹp Lỗ quân lấy chủ ý lệnh công khanh, bản thân hắn chính là thế tộc Lỗ quốc, nếu như lại nắm trong tay Lỗ quân Cơ Trù, thanh trừng những loạn thần tặc tử bên cạnh quốc quân, loại bỏ khẩu hiệu Tam Hoàn. Tuy không thể khiến cho đa số công khanh đại phu xuôi theo, nhưng cũng mê hoặc được bọn họ, khiến bọn họ không còn cho rằng đây là một việc cải triều hoán đại, không ảnh hưởng tới lợi ích gia tộc và truyền thừa(thừa kế quyền lực) của chúng, như vậy những kẻ thề sống chết chống cự lại sẽ giảm đi rất nhiều, trong khi hiện tại Lỗ quân Cơ Trù đã chết trong tay hắn, một khi Triển Chích có được thông tin, kế hoạch tạo phản nhất định sẽ bị trì hoãn.
Khánh Kỵ thầm nghĩ, dựa vào lực lượng hiện tại và không nhìn rõ đối phương, thì không thể nào hình thành được sự đe dọa đối với Triển Chích, mấy ngày nay có lẽ cần phải dành thời gian trở về Khúc Phụ một chuyến, nói chuyện này cho Tam Hoàn biết, mang thêm quân đội tới thành ấp gần Mông Sơn, Triển Chích trừ phi cầm chắc trong tay thắng lợi, nếu không một khi Tam Hoàn có phòng bị, chắc chắn hắn phải trì hoãn hành động. Chỉ cần cho mình thêm thời gian một năm nữa là được.
Nghĩ tới đây, Khánh Kỵ lập tức triệu Anh Đào tới gặp. Do Lý Hàn từng gặp qua Anh Đào, tuy hai người gặp nhau mấy lần nhưng chưa hề chào hỏi nhau. Thế nhưng Anh Đào luôn đi theo bên mình Khánh Kỵ, khó tránh bị hắn phát giác, bởi vậy trước đó khi phái gia tướng trong Thành phủ dẫn Lý Hàn lên núi, đã bí mật dặn dò gia tướng đó thông báo cho Anh Đào tránh mặt Lý Hàn, sau đó khi đón Thành Bích phu nhân xuống núi, cũng đưa Anh Đào trở về cùng mình luôn.
Anh Đào nghe tin, vội vàng đi tới phòng Khánh Kỵ, Khánh Kỵ triệu hắn ngồi xuống, nói rành rọt ra tất cả suy nghĩ của mình, Anh Đào không hề động dung, trực tiếp hỏi:
- Công tử có dặn dò gì?
Trên mặt Khánh Kỵ lộ ra nụ cười thỏa mãn, gật gật đầu nói:
- Ta định đi Khúc Phụ một chuyến, con hổ Triển Chích này, được dũng mãnh thêm là nhờ sự dung túng của Tam Hoàn. Bây giờ phải cần tới Tam Hoàn áp chế hắn mới xong. Sau khi ta đi, mọi việc ở đây giao phó cả cho ngươi, việc xây thành chiêu binh cần phải ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chúng ta không được phép kéo dài. Thành Bích phu nhân muốn triệu kiến mấy chủ quản đồng muối ở Đông Hải tới Phí thành, hai ngày nữa chắc họ cũng sẽ tới. Đợi bọn họ đến đủ, hãy thương lượng thống nhất chương trình vận chuyển buôn bán, đến lúc đó, việc sinh ý ở hai nước Vệ Tấn chúng ta sẽ phải tiếp nhận, cho nên ta cần phải dành thời gian về Vệ quốc an bài chuyện này. Khi ta không ở Phí thành, ngươi cần phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Thành Bích phu nhân, không được để Triển Chích áp chế, những chuyện ta đã dặn dò, ngươi đều nhớ hết cả rồi chứ?
Anh Đào gật đầu thật mạnh, nói:
- Công tử yên tâm, nô tài sẽ không phụ trọng trách công tử giao phó.
Khánh Kỵ ừ hử một tiếng, vách chắn trên cửa liền "cộc cộc" hai tiếng, Khánh Kỵ ngẩng đầu lên hỏi:
- Ai đó?
Ngoài cửa một giọng thiếu nữ ngọt lịm vang lên:
- Nô tài Tiểu Hà, phu nhân bảo Tiểu Hà đến hỏi quản sự một chuyện.
- Chuyện gì vậy?
- Phu nhân hỏi, chuyện phu nhân phân phó sau khi về phủ, Dương quản sự còn nhớ rõ hay chăng?
Khánh Kỵ có chút cảm thấy khó xử, vụng trộm liếc nhìn Anh Đào, hắn tựa hồ cũng không hiểu được câu nói mịt mờ này, còn tưởng Thành Bích dặn dò Khánh Kỵ chuyện gì thật, vội vàng đứng dậy:
- Nô tài xin được cáo lui trước, công tử nếu còn có dặn dò gì, sau khi công tử quay lại, Anh Đào lại đến lĩnh nhận giáo huấn.
- Được! Ngươi quay về trước đi.
Khánh Kỵ thuận nước đẩy thuyền, để Anh Đào đi. Sau đó đi ra ngoài cửa, nói với cô nương Tiểu Hà đang cười ngọt ngào kia:
- Tiểu Hà cô nương, xin nói lại với phu nhân rằng Dương Bân nhớ rõ, bây giờ còn đang bận giải quyết công chuyện, lát nữa sẽ đi làm.
Tiểu Hà cô nương xinh đẹp cười nói:
- Dạ, nô tì sẽ quay về hồi bẩm với phu nhân ngay.
Tiểu cô nương nhẹ nhàng xoay người, men theo hành lang hậu trạch rời đi, eo đùi vẫn còn đang nhẹ nhàng lúc lắc, chiếc eo nhỏ của tiểu cô nương uốn éo, mềm mại như cành liễu. Tuy rằng vẫn chưa trút bỏ vẻ ngây thơ, nhưng vẫn có một bộ dạng thùy mị thướt tha đến say lòng người. Đôi mắt của đàn ông, chẳng phải là do nhìn những nữ nhân phong tình như vậy mà dài ra sao?
Khánh Kỵ thành thật không khách sáo nhìn chằm chằm hai mắt vào đó(chỗ nào quý vị biết rồi, hí hí), đến khi Tiểu Hà rẽ sang khuất sau góc tường, lúc này mới cất bước rời khỏi hậu viện, đi đến khách xá bên cạnh. Đúng lúc gặp hai nữ tỳ đang đi ra, liền gọi lại hỏi:
- Thúc Tôn tiểu thư đã quay về khách xá chưa?
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1