Khánh Kỵ cùng Triển đại phu sóng vai ngồi yên vị, mỉm cười nói: "Triển đại phu đến thế này, là nhận mệnh của Quý Tôn đại nhân sao?"
Triển Hoạch 'kinh ngạc' nói: "Quý Tôn đại nhân? Khánh Kỵ công tử hiểu lầm. Triển mỗ năm đó từng đi sứ Ngô quốc, lúc đó lệnh tiên vương (chỉ Ngô vương Liêu) vẫn còn là công tử Ngô quốc, đối với Triển mỗ một tiểu thần Lỗ quốc lại trọng đãi có thừa, Triển mỗ khắc cốt ghi tâm, thẹn không thể báo đáp. Nay nghe nói công tử mượn đường nước Lỗ trở về Vệ, vì vậy vội vàng tới Tất Thành nghênh đón, lấy sự tận tình của chủ nhà mà thôi."
Khánh Kỵ nghe xong, trong lòng trầm xuống: "Nguyên lai Lỗ quốc đối với một công tử mất nước như hắn cũng không thèm để ý." Hắn xoay chuyển suy nghĩ, đột nhiên có chút hiểu ra, không khỏi âm thầm cười lạnh: "Khinh ta Khánh Kỵ chỉ là một kẻ vũ phu sao? Lời nói cũng phải giả thần giả quỷ. Ngươi đường đường là Lỗ quốc đại phu, thân phận của ta hiện giờ mẫn cảm như vậy, không phải chịu sự sai phái của kẻ chấp chính Lỗ quốc Quý Tôn Ý Như, sẽ lại cuống cuồng tới chào đón ta sao?"
Khánh Kỵ trong lòng suy nghĩ tính toán, trên mặt lại bất động thanh sắc - mặt không đổi sắc, ha ha cười nói: "Thì ra là thế, sớm nghe nói Lỗ quốc là quốc gia quân tử, thật sự là danh bất hư truyền. Triển đại phu cao thượng, Khánh Kỵ tại đây đa tạ."
" Ai, đâu có đâu có, có qua có lại thôi, đây là Triển mỗ làm đúng với lễ nghi." Triển đại phu mỉm cười nói: "Công tử một đường tới đây, thấy phong cảnh Lỗ quốc ta như thế nào? Tất Thành này cũng coi như phồn hoa chứ?"
Quốc sách của Lỗ quốc là vì nước mà nhẫn nhịn, cùng với quốc gia của hắn (Ngô quốc) thường lấy phương thức thành lập hữu nghị giao hảo, nhiều năm không động binh đao, quả thật phi thường giàu có. Trên phố người đi đường như dệt cửi, hàng quán ven đường nhiều vô số, tiếng rao hàng không dứt, cư dân trong thành ăn mặc cũng phần lớn là hoa lệ, mức độ phồn hoa của Tất Thành Lỗ quốc đúng thực là Ngô quốc không có khả năng bằng được.
Khánh Kỵ quay đầu nhìn chung quanh, liên tiếp gật đầu, khen: "Tề cùng Lỗ đều là nơi phồn hoa thiên hạ, dọc đường đi đã được chứng kiến, đúng thật không phải là giả. Tất Thành này chỉ lân cận với vương đô quý quốc, mà sự phồn hoa giàu có và đông đúc, đã tới mức mà vương đô Ngô quốc ta cũng khó mà với tới được, càng có thể tưởng tượng ra được sự giàu có phồn hoa của đô thành Khúc Phụ. Nay Triển đại nhân nghênh đón khoản đãi, đáng tiếc Khánh Kỵ thân không của cải, không có gì để tạ ơn, để chờ tương lai, thuận tiện sẽ trả lại cho đại phu một phần tâm ý thật lớn..."
Triển Hoạch mỉm cười nói: "Triển mỗ nói rồi, đây là vì tạ ơn sự trọng đãi của lệnh tiên vương khi xưa, Khánh Kỵ công tử quá khách khí rồi, Triển mỗ thẹn không dám nhận."
Khánh Kỵ ha ha cười, nói: "Phần tâm ý này, cũng trả lại cho trên dưới Lỗ quốc, ta nghĩ Triển đại phu dù không vì chính mình, cũng nhất định sẽ vui vẻ mà tiếp thụ."
Ánh mắt Triển Hoạch chợt lóe, ngạc nhiên nói: "Ồ? Lời đó của công tử là ý gì?"
Khánh Kỵ mỉm cười, nói: "Hạp Lư là mãnh hổ đương thời, dã tâm bừng bừng. Chính hắn thượng vị, sẽ dễ dàng xuất trận, mưu đồ thống trị, Lỗ quốc cùng Ngô gần trong gang tấc, Triển đại phu tuệ nhãn như đuốc, đối với chuyện này hẳn là cũng hiểu rõ?"
Triển Hoạch ha ha cười, nói: "Là chuyện này sao, Triển mỗ đương nhiên là có nghe nói qua. Ta nghe nói Ngô quốc hiện tại phong Ngũ Tử Tư làm tướng, Ngũ Tử Tư cùng Sở vương có huyết hải thâm cừu, không lúc nào quên việc dẫn binh phạt Sở báo thù rửa hận. Ngô Sở hai nước lại cùng vì tranh đoạt rừng dâu mà đã sớm kết ân oán, ta nghĩ, Ngô quốc luyện binh, hẳn phải là vì Sở quốc chứ?"
Khánh Kỵ bật cười nói: "Triển đại phu nguyên lai là không nghe nói qua cố sự môi hở răng lạnh sao, dã tâm của Hạp Lư há chỉ nhằm vào Sở quốc? Một khi phạt Sở thành công, nơi quân tiên phong nên hướng về, có lẽ là cái giường Lỗ quốc bên cạnh."
Triển Hoạch hơi hơi xúc động: "Giường bên cạnh? Từ này tuyệt diệu, hình dung thực là rất chuẩn xác."
Khánh Kỵ chắp tay, nói: "Cư dân Lỗ quốc an nhàn, thành trì Lỗ quốc giàu có sung túc, liền giống như một người khiêm tốn có được vô số tài bảo nhưng lại mở rộng cửa ra vào, thử hỏi cường đạo bên cạnh há có thể không động tâm được sao?"
Triển Hoạch ha ha cười, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt: "Khánh Kỵ công tử du thuyết như vậy, chính là muốn khuyên Lỗ quốc của ta xuất binh giúp người phạt Ngô? Công tử , hiện giờ Hạp Lư nắm giữ giang sơn Ngô quốc, mà công tử lại chỉ có được một Ngải thành Vệ quốc, tướng ít binh nhỏ. Công tử mới rồi cũng nói, Hạp Lư là mãnh hổ đương thời, Lỗ quốc nếu xuất binh tương trợ, chẳng phải là dẫn lửa thiêu thân sao?"
Khánh Kỵ cười, lắc đầu nói: "Thứ cho Khánh Kỵ nói thẳng, Lỗ là quốc gia quân tử, không khoe võ công mà rèn văn đức (văn hóa, đạo đức), giữ gìn lễ nghi, chư hầu đều hướng về. Nhưng nếu luận về võ lực, thực không phải là đối thủ của hổ lang chi binh. Khánh Kỵ như thế nào lại hướng Lỗ quốc mượn binh, ta đã nói trả lại ngài một phần tâm ý thật lớn, đó là ngay lúc này."
"Ồ?" Triển Hoạch vê vê chòm râu, vui vẻ nói: "Triển mỗ nguyện nghe thật kỹ."
Khánh Kỵ cười nhàn nhạt, tự tin nói: "Hạp Lư thật sự là mãnh hổ đương thời, nhưng Khánh Kỵ ta vừa đúng lúc lại có cách khắc chế người của hắn."
Triển Hoạch ha hả cười nói: "Đương kim Ngô Vương là mãnh hổ đương thời, công tử lại có khả năng hàng long phục hổ, nói như vậy, công tử chẳng phải là so với Hạp Lư còn đáng sợ hơn sao?"
Khánh Kỵ lắc đầu nói: "Lời ấy của Triển đại phu sai rồi, giao long (thuồng luồng) ở trong nước thần dũng vô địch, lên bờ cũng không được coi là hung mãnh. Bò tót ở trên đồng cỏ lực lượng lớn vô cùng, nhưng nếu sa vào vũng bùn thì nửa bước cũng khó đi. Có bản lãnh hay không, có bản lãnh thế nào, phải xem hắn đang ở trong hoàn cảnh nào.
Cơ Quang dùng thích khách cướp vương vị, danh không chính ngôn không thuận, trên dưới Ngô quốc đều tâm hoài cố chủ - trong lòng đều theo vua cũ. Lúc này ta khởi binh thảo phạt, tuy chỉ là một vạn năm ngàn binh sĩ, hắn cũng hoảng sợ không chịu nổi một ngày. Nguyên nhân là do quân tâm, dân tâm cũng không phải tùy hắn sử dụng, bất đắc dĩ, hắn mới chỉ có thể giở mánh cũ, lại dùng thích khách ám sát. Hắn dù có hổ lang chi binh, duy chỉ có ở trước mặt ta là thúc thủ vô sách - không có biện pháp, cho nên ta mới nói vừa đúng có thể khắc chế được người của hắn.
Lần này Khánh Kỵ bị ám sát, gặp chuyện binh bại. Đợi ta trở về Vệ quốc chiêu binh mãi mã, tích tụ thuế ruộng, lại đem quân đến, thủ đoạn đê tiện của Hạp Lư còn có thể lại thực hiện được sao? Đến lúc đó Khánh Kỵ khôi phục Ngô quốc, Lỗ quốc không cần động một binh một đao, vẫn có thể tiêu tan được một cái họa lớn, đây đối với Lỗ quốc mà nói không phải là một chuyện rất tốt sao? Lễ vật mà Khánh Kỵ nói, chính là chỉ việc này. Ta nghĩ, Triển đại phu sẽ không lại từ chối đâu? Ha ha ha..."
Triển Hoạch trên mặt trước sau vẫn luôn nở nụ cười, cũng không nhìn ra trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Nghe xong Khánh Kỵ nói như vậy, hắn ha ha cười nói: "Từ lâu đã nghe Khánh Kỵ công tử là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, chạy nhanh như tuấn mã, tay có thể bắt phi điểu, chân có thể đánh mãnh thú, nhanh nhẹn như thần, có sự gan dạ vạn người không có. Chỉ có điều... Nếu muốn tấn công Ngô quốc, cũng không phải chỉ cần dựa vào người vũ dũng là có thể, công tử dựa vào đâu mà tin tưởng như vậy?"
Khánh Kỵ thoải mái cười, đáp: "Hạp Lư dùng thủ đoạn tiểu nhân đoạt lấy vương vị, thần dân tâm đều hướng về vua cũ, quốc nội bất ổn, đây là thứ nhất; mưu nghịch soán vị, kẻ dưới phản chủ, vương hầu công khanh trên thiên hạ có ai không kiêng kị? Những người chính nghĩa giúp đỡ nhiều, các chư hầu trong tối ngoài sáng chịu giúp đỡ Khánh Kỵ cũng không phải là ít; ngoài ra, có Vệ quốc tương trợ rất lớn với Khánh Kỵ, Sở quốc, Việt quốc vốn là kẻ thù của Ngô quốc, Sở ngay cả khi không có hảo cảm với Khánh Kỵ, cũng là vui vẻ nhìn Khánh Kỵ phạt Ngô. Sở quốc thu lưu hai vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung, đó là minh chứng. Hơn nữa Khánh Kỵ lấy sự vũ dũng của mình để kêu gọi anh hùng trên thiên hạ, thời cơ vừa động, phản công Ngô quốc còn không phải dễ như trở bàn tay sao?"
Triển Hoạch nghe xong cười cười, hơi hơi nhắm hai mắt lại. Khánh Kỵ cũng không nói nhiều, ngược lại nhàn nhã thanh thản đánh giá chung quanh, thưởng thức phong cảnh Tất Thành. Đúng lúc này, vai trái của hắn đột nhiên bị vật gì đó đập nhẹ vào, Khánh Kỵ trong lòng cả kinh, lập tức ngửng đầu nhìn ra phía ngoài, đồng thời hai chân căng cứng, chỉ cần tình hình không tốt, sẽ liền nhảy ra khỏi xe.
Hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ngay cửa sổ trên lầu có hai cô gái nhô đầu ra đang nhìn về phía hắn. Cô nương mặt hoa da phấn che miệng mà cười kia, dung mạo dịu dàng, không phải là cô gái đã gặp qua trên đường sao? Khánh Kỵ trong lòng vui vẻ, hắn nâng hai ngón tay lên, hướng tới môi mình hôn nhẹ một cái, sau đó giơ về phía nàng, làm một động tác hôn gió.
"Đầu chi dĩ đào lý, báo chi dĩ Quỳnh Dao", nói tới Quỳnh Dao chẳng khác nào nói tới tiểu thuyết tình yêu, tiểu thuyết tình yêu làm sao mà không có tiết mục hôn môi thế này được? Không 'chụt' một cái thì thực là có lỗi với độc giả.
Nhâm Băng Nguyệt đang ở trên lầu cười đắc ý, vừa thấy động tác ngả ngớn không nghiêm túc của hắn, nhất thời trong lòng như nai con thình thịch nhảy loạn, mặt đỏ tai hồng rụt đầu lại.
Triển Hoạch đột nhiên mở mắt, dường như lúc này mới nhìn thấy hai ngón tay của hắn hướng lên không trung, vội vàng hỏi: "Công tử, có chuyện gì?"
"À..., không có gì..." Hai ngón tay của Khánh Kỵ tùy ý vung vẩy vài cái, bất động thanh sắc nói: "Có một con ruồi..."
Triển Hoạch sớm đã thu nhất cử nhất động, sắc mặt biến đổi của hắn vào trong mắt, thấy hắn nói như vậy cũng không nói ra, chỉ tại trong lòng nghĩ thầm: "Khánh Kỵ lúc này tới Khúc Phụ, thật sự là chỉ vô tình cầu trợ Lỗ quốc? Nhìn hắn thoải mái tự nhiên như vậy, vẫn còn có tâm tư nhàn hạ trêu đùa cùng nữ tử, đúng là thật sự không để ý tới Lỗ quốc ta, hắn đối với việc phạt Ngô tin tưởng như vậy sao?"
Cái gì mà phạt Ngô thành công, liền có thể tiêu tan họa lớn của Lỗ quốc, Triển đại phu căn bản là không tin. Nhưng mà nếu Lỗ quốc có sự giúp đỡ đối với việc Khánh Kỵ phạt Ngô, như vậy việc kết thành liên bang huynh đệ là điều đương nhiên. Nếu trợ giúp Khánh Kỵ phạt Hạp Lư mà đại thành, sẽ liên kết với Ngô mà kháng lại Tề quốc, đối với Lỗ quốc đương nhiên là một sự kiện vô cùng có lợi. Hơn nữa với cử chỉ nhân nghĩa này, Lỗ quốc đối với các chư hầu tất nhiên cũng có thể có thanh thế to lớn, uy vọng rõ rệt. Vấn đề là, Khánh Kỵ thực sự có khả năng sao?
Triển Hoạch trầm ngâm một lúc sau, quay đầu hướng Khánh Kỵ cười nói: "Nơi đây có một tòa trang viện, chính là biệt viện của Thành Bích phu nhân bỉ quốc (bỉ: cách gọi khiêm nhường), phong ấp* của Triển mỗ cùng với phong ấp của Thành Bích phu nhân liền nhau, hai nhà từ trước tới nay luôn hữu hảo. Lần này tới đón công tử, Triển mỗ đã hướng Thành Bích phu nhân mượn biệt viện này làm nơi nghênh đón Khánh Kỵ công tử, Khánh Kỵ công tử nếu cảm thấy rằng phong cảnh Tất Thành còn có thể vừa mắt, đừng ngại ở lại đây thêm vài ngày."
(*Phong ấp: đất được phong)
---------------------------------------
Tiêu đề chương: Du thuyết - Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1