Trong lúc Khánh Kỵ tiến hàng chiến tranh lạnh dạy dỗ hoàng hậu trong hậu cung hoàng cung Ngô quốc, cuộc chiến đòi lại tôn nghiêm của hắn tiến đánh Trần quốc đang diễn ra quyết liệt. Bình Bố dẫn đại quân công phá vào thành trì của Trần, thế như chẻ tre, lúc này đã tiến đánh đến tận dưới chân thành kinh đô Uyển Khâu của Trần quốc.
Uyển Khâu có tường thành hình vuông, dài chín dặm mười ba trượng, thành cao hai trượng bốn thước, có bốn cánh cổng, mỗi cổng có ba lớp cửa, bao bọc xung quanh còn có tường thành làm bằng đất thấp chừng hơn một trượng dùng ngăn nước lũ, quân Trần vốn phòng ngự bên ngoài, nhưng quân Ngô tấn công mạnh mẽ, quân đội Trần quốc xét về binh lực lẫn sức chiến đấu đều thua xa đối phương, buộc phải rút vào bên trong cố thủ, quân Ngô đã chiếm đóng thành công bức tường ngoài.
Với tường thành có độ cao chỉ hơn hai trượng của thành Uyển Khâu, muốn phòng ngự trước vũ khí công thành lợi hại của quân Ngô chẳng khác nào đang nằm mơ giữa ban ngày, quân Ngô cũng chẳng cần xuất quân, chỉ cần lắp đặt máy bắn đá bắn phá một hồi là san bằng cả Uyển Khâu, cũng may quân Ngô tiến đến sát thành đã ngưng tiếp tục tấn công, sai người đưa thư vào thành, kêu gọi Trần quốc đầu hàng. Hiện giờ khắp thành Uyển Khâu nháo nhào sợ sệt, quốc quân nhà Trần hoảng hốt triệu tập quần thần lên cung điện chật hẹp nghị sự, đối mặt với đại quân Ngô quốc hung hăng đang vây hãm nhất thời không tìm ra đối sách.
Quân chủ Trần quốc là Trần Ngô, là cháu của Trần Ái Công, nói ra thì Trần quốc này kể cũng tội nghiệp, đất nước nhỏ bé này xưa nay luôn tự biết thân biết phận không dám đắc tội với ai, nhưng lại thường bị người khác ức hiếp, năm xưa Sở Linh Vương dấy binh tấn công Trần quốc, diệt Trần xong đưa con trai Hùng Khí Trạch lên làm quân chủ Trần quốc, Hùng Khí Trạch làm năm năm quốc quân Trần quốc, Sở Linh Vương băng hà, Hùng Khí Trạch về nước kế vị, chính là Sở Bình Vương sau này bị Ngũ Tử Tư quất roi đánh xác.
Sở Bình Vương lên ngôi Sở vương, vì muốn hàn gắn quan hệ với các nước xung quanh, bèn khôi phục Trần quốc, đưa cháu của Trần Ái Công là Trần Ngô lên làm quốc quân, Trần Ngô trị vì mới mười mấy năm, nay quân Ngô lại đánh tới, nước lớn chỉ tìm cớ tiêu diệt nước bé, Trần quốc chỉ có vài thành trì, binh lực vài ngàn thì sao mà chống cự nổi?
Trần Ngô sầu não cất tiếng: “Các vị ái khanh, đại quân của Ngô đã đánh đến tận kinh đô, người Ngô phái sứ giả lệnh cho quả nhân đầu hàng, không biết các vị ái khanh có sách lược cứu quốc nào không?”
Trần quốc quá bé nhỏ, khắp triều đình không có bao nhiêu đại thần, ngay cả lục khanh cũng không đủ, tư đồ đại phu tóc bạc phơ là thúc phụ Trần Minh, Trần Minh rơi lệ nói: “Quốc quân, Trần quốc nhỏ bé của ta vốn sống sót dưới hơi thở của nước lớn, nước lớn giơ tay múa chân là đủ diệt Trần quốc ta, nay quân Ngô xua quân tiến đánh, chỉ cần hạ lệnh là lập tức san bằng Uyển Khâu, chúng ta còn biết làm gì hơn? Bình Bố đã nói chỉ cần quốc quân chịu dâng thư đầu hàng quy thuận Ngô quốc, sẽ phong quốc quân làm hầu tước, thưởng cho bổng lộc, phủ đệ, Ngô quốc còn một ngày, tông thất hậu duệ họ Trần không đứt mạch, quốc quân… hay là đầu hàng đi vậy.”
“Tuyệt đối không được!” Thái tể Phí Vô Bệnh gầm lên, hắn chính là đệ đệ của Phí Vô Cực. Sở vương khôi phục Trần quốc nhưng vì muốn khống chế nên phái đệ đệ của Phí Vô Cực tới đây làm thái tể, tuy Trần Ngô mới là quốc quân nhà Trần, nhưng Phí Vô Bệnh có huynh trưởng chống lưng ở Sở, hắn mới là người nắm quyền sau lưng thật sự tại Trần, ngay cả Trần Ngô cũng chỉ là bù nhìn làm theo ý hắn, nghe hắn lên tiếng phản đối, Trần Ngô sợ sệt không dám tỏ thái độ.
Trần Minh lườm Phí Vô Bệnh, lạnh lùng nói: “Thái Tể đại nhân, hiện giờ quân Ngô đánh tận đến kinh đô, ngài có cách gì giải quyết quốc nạn?”
Phí Vô Bệnh tự tin trả lời: “Bổn đại phu đã phái người đi Sở cầu viện, đại quân Sở quốc mà đến, quân Ngô lập tức bị đánh lui, có gì mà phải lo lắng?”
Trần Minh cười mỉa: “Thái tể đại nhân, quân Sở mà ngài nói hiện đang ở đâu nào? Quân Ngô dưới sự chỉ huy của Hạp Lư, từng với năm vạn đại quân đánh tận Dĩnh Đô, buộc Sở vương phải trốn vào núi sâu. Hạp Lư tài giỏi như thế còn bại trận dưới tay Khánh Kỵ. Khánh Kỵ là đệ nhất dũng sĩ Ngô quốc, từ khi kế thừa vương vị, trị vì sáng suốt, Ngô quốc ngày càng lớn mạnh, nay lại liên minh với Tần, sắp trở thành bá chủ Đông Nam, Còn Sở? Bại tướng của bại tướng Khánh Kỵ, dám đưa quân cứu viện chúng ta à? Có cứu được không?”
Phí Vô Bệnh trừng mắt giận dữ, ánh mắt hung tợn quét khắp đại điện, rít lên: “Lão già chết tiệt này, việc ở Trần quốc từ khi nào đến lượt ngươi làm chủ hả? Ngô quân vừa đến là ngươi ăn phải gan hùm à, chẳng lẽ lão già ngươi sớm đã tư thông với người Ngô, nếu không Trần quốc ta sao lại thua chóng vánh thế này?”
“Ngươi…” Trần Minh chỉ vào hắn, tức tối đến nỗi run bần bật: “Tên thất phu nhà ngươi, ở Trần quốc ta dối trên lừa dưới, diễu võ giương oai, làm cho Trần quốc dân bất liêu sinh, bá tánh đói khổ, ngay cả nơi ở của quốc quân còn tàn tạ, nhà ngươi lại ăn ngon mặc sướng, xà xẻo của cải dân Trần ta làm của riêng. Sau lưng ngươi có đại gian thần Phí Vô Cực của Sở chống lưng, vì an nguy của Trần quốc, lão phu nhịn ngươi. Nhưng hôm nay… hôm nay…, họ Trần ta đừng nói đến giang sơn xã tắc, ngay cả huyết mạch còn khó giữ, quân Ngô một khi công phá vào thành sẽ đuổi cùng giết tận, lão phu vào lúc này không thể giả câm giả điếc được nữa…”
“Tư đồ đại nhân…” Trần Ngô tuy là quốc quân nhưng không hề có chút uy nghi, sợ Phí Vô Bệnh làm bừa nên bước lên ngăn cản, kéo lấy thúc phụ nói: “Tư đồ đại nhân đừng nói tiếp nữa.” Hắn sợ thúc phụ chọc giận Phí Vô Bệnh, nếu tên gian thần điên lên hại người thì quốc quân như hắn cũng không biết phải làm gì.
“Thả ta ra!” Trần Minh giựt tay ra, râu tóc phất phơ, đôi mắt đỏ rực: “Quốc quân, nếu làm một quốc quân không có thực quyền, suốt ngày bị tên tiểu nhân này hà hiếp, chi bằng ta đầu hàng Ngô quốc, lão phu tuy già hoa cả mắt, nhưng trái tim này vẫn còn sáng lắm, ta thấy người tài tề tụ dưới trướng Ngô vương, sau này chắc làm nên nghiệp lớn, đầu hàng Ngô quốc làm một công hầu, vẫn hơn núp ở Uyển Khâu thành này bị kẻ tiểu nhân sắp đặt.”
“To gan!” Phí Vô Bệnh chưa từng bị người khác nói nặng như vậy, vừa tức vừa hận, hắn gào lên: “Sở quốc khôi phục được Trần quốc thì cũng diệt được Trần quốc, các ngươi chán sống rồi phải không? Đợi khi đại quân Sở quốc của ta mà đến…”
“Đợi quân Sở đến, lúc đó Uyển Khâu đã tan tành, huyết mạch họ Trần từ nay tuyệt diệt rồi.”
Trần Minh hét còn to hơn hắn, nước miếng phun phì phì vào mặt hắn: “Lão phu sống đã bảy mươi sáu năm rồi, thế là quá đủ, ta chết không sao, nhưng ta không thể nhìn trưng trưng bỏ mặc con cháu họ Trần ta chôn sống theo hai huynh đệ gian thần nhà ngươi! Người đâu, người đâu, bắt tên tiểu nhân này cho ta!”
Phí Vô Bệnh cười khẩy: “Thị vệ trong cung đều là tâm phúc của ta, ai nghe lệnh của lão thất phu nhà ngươi chứ?”
Không ngờ Trần Minh vừa hét lớn, bên ngoài lập tức có bốn người xông vào, ba người là gia tướng của Trần Minh, người còn lại là con cháu dòng dõi họ Trần, bốn người đã được Trần Minh dặn dò trước, xông vào không nói tiếng nào vật Phí Vô Bệnh xuống đất.
“Ngươi to gan lắm.” Phí Vô Bệnh giãy giụa, trừng mắt nhìn Trần Minh: “Người đâu, bắt lão già này cho ta!”
Võ sĩ trên điện đều là người của Phí Vô Bệnh, chúng chỉ bất ngờ chưa kịp phòng bị nên mới bị mấy gia tướng của Trần Minh hành động trót lọt, lúc này nghe lệnh chủ nhân, chúng lập tức rút binh khí bao vây Trần Minh.
“Giết hắn!”
Trần Minh hét to, một gia tướng của hắn rút kiếm ra đâm thẳng vào tim Phí Vô Bệnh.
“Ngươi… ngươi… ngươi dám… hự…” Phí Vô Bệnh bị đâm một nhát chí mạng, toàn thân co giật một hồi, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng giận dữ, không lâu sau tắt thở.
Trần Ngô thấy thế đứng trơ ra, các võ sĩ thân tín của Phí Vô Bệnh thấy chủ nhân đã chết, trong một lúc cũng đứng yên không biết nên làm gì.
Trần Minh bước tới rút thanh kiếm cắm ngay ngực của Phí Vô Bệnh ra, máu tươi bắn phọt ra nhuộm đỏ cả áo hắn, Trần Minh đứng thẳng người, trừng mắt nhìn đám võ sĩ, hét to nghiêm nghị: “Các ngươi ăn gạo của Trần quốc, mặc áo của Trần quốc, tại sao không trung thành với quốc quân họ Trần? Nay đại quân của Ngô đang đóng ngoài thành, chỉ cần họ tấn công vào thành, già trẻ lớn bé nhà các ngươi có giữ được không? Quốc quân đã quyết định dâng thư đầu hàng, các ngươi muốn theo quốc quân hay là theo tên Phí Vô Bệnh đã chết này?”
Các võ sĩ ngơ ngác nhìn nhau, trong một lúc khó quyết định, hồi lâu sau một tên võ sĩ đột nhiên buông tay, thanh thanh đồng kích cầm trên tay rơi keng xuống đất, các võ sĩ khác lập tức làm theo, ai nấy ném bỏ hết binh khí.
Trần Minh quay sang Trần Ngô, vái lạy: “Quốc quân, giờ ta chỉ còn cách đầu hàng, mới bảo toàn huyết mạch họ Trần được. Hy thành phía Đông Uyển Khâu của ta, chính là nơi thờ thánh nhân Phục Nghi thị và Thần Nông thị, người Ngô kính nể không đến tấn công, Thái Hạo lăng ở thành Tây, quân Ngô cũng không đi xâm phạm, đây là đội quân nhân nghĩa. Phân tách lâu thì nên hợp lại, đó là đạo trời, Trần quốc của ta chỉ là thuận theo ý trời, Ngô vương Khánh Kỵ xưa nay giữ chữ tín, tin rằng ngài không nuốt lời, hôm nay nộp thành đầu hàng, ngài chắc đối xử tốt với họ tộc Trần thị của ta.”
Trần Ngô cúi đầu ngờ nghệch hồi lâu, thở dài ngao ngán: “Thôi vậy, Trần Ngô ơi là Trần Ngô, ngôi vị của ta được ông trời sắp đặt phải hàng Ngô rồi. Thúc phụ…, thúc phụ thay quả nhân ra thành xin đầu hàng vậy.”
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1