Trong doanh trại quân Ngô, Cơ Quang đang đứng trên vọng cao quan sát. Khi tả doanh thất thủ, tâm trạng hắn bỗng trầm lắng xuống đôi chút, sắc mặt trở nên khó coi:
- Tại sao lại..., tên Khánh Kỵ rốt cuộc có bao nhiêu quân? Hắn làm sao dám sử dụng toàn bộ binh mã hiện có vào trận đánh này với quả nhân? Tại sao trong thời gian ít ỏi như vậy hắn có thể đoạt được một lúc ba trại của ta. Lẽ nào... lẽ nào thành Cô Tô đã thất thủ?
- Đại vương cả nghĩ rồi.
Ngũ Tử Tư co chặt hàng lông mi, thái độ bần thần nói:
- Thái tử điện hạ đã gửi thư hàm tới, trong thư nói rằng tuy rằng Khánh Kỵ có tấn công thành, nhưng cũng không gây thiệt hại đáng kể gì cho thành trì cả. Điện hạ nghe theo lời căn dặn nên sẽ tuyệt đối không rời khỏi thành nửa bước, hiện đã phái tín sứ đi gọi Phu Khái công tử đem binh mã trở về tấn công Khánh Kỵ. Với tình hình này thì Khánh Kỵ đừng mong lấy được thành Cô Tô, thần chỉ lo...
Bá cầm kiếm đứng kế bên, không nhịn nổi được nữa nói:
- Tướng quốc đại nhân lo lắng điều gì? Bọn chúng có khả năng tấn công trực diện vào bản trại của chúng ta ư?
Ngũ Tử Tư lắc đầu nhè nhẹ, ngón tay chỉ về phía trước, khẽ đưa đẩy cánh tay:
- Điều ta lo lắng, một là tình cảnh hiện tại, một là Cô Tô. Thế tấn công của địch hiện tại là rất quyết liệt, nhưng mục đích thực sự của chúng vẫn còn khá mù mờ. Xem cách bọn chúng liên tiếp tập kích đánh chiếm mấy đại doanh, dường như là muốn cắt đứt liên lạc giữa các doanh trại, rồi nhân cơ hội giành lấy trung quân. Tuy nhiên một khi chúng ta ra lệnh các trại tập trung quân bày binh bố trận, thì sự tấn công về trung quân sẽ giảm xuống tới mức tối đa, hiện tại bên ngoài tiếng chém giết đang kịch liệt, tựa hồ các quân đã bị chia cách, loại trừ những điều đó ra...
Hắn còn chưa nói dứt lời, Cơ Quang đã chặn ngang:
- Quả nhân muốn tập kết binh lính lại cũng chính là lo lắng gian kế của chúng. Tướng quốc đã nói như vậy rồi thì hãy lệnh cho các lộ quân mã tập kết tại trung quân đi.
Ngũ Tử Tư cười nói:
- Đại vương nhìn xem, các doanh trại đều lửa cháy ngút trời, địch ta đã không còn phân biệt được nữa, muốn bọn chúng cũng tập kết lại chĩa mũi nhọn vào chúng ta? Như vậy chẳng phải là mở cổng doanh trại mời kẻ địch vào cùng đó sao? Lúc đó hàng trăm ngàn binh sĩ hỗn chiến với nhau trong đêm đen, việc điều động chỉ đạo binh lính mất hoàn toàn tác dụng, thể lực của binh sĩ bên ta còn đang chưa hồi phục, khi bị tập kích đã hoảng loạn nao núng mất vài phần, làm sao có thể đối phó với một cuộc hỗn chiến như vậy được? Lúc đó thì ngay cả trung quân và hậu doanh cũng đều rơi vào thế bị động hết.
Lại nói thêm, Vương Tôn Hùng từng nói bên cạnh Khánh Kỵ có một nữ kiếm khách tên Quý Tôn Tiểu Man, kiếm thuật siêu quần, lại có sở trường về khinh thân thuật. Thần đã điều tra rõ ràng, thị nữ tên Quý Tôn Tiểu Man đó là thành viên trong gia tộc Quý Thị ở Lỗ quốc, học kiếm thuật của kiếm khách đệ nhất lừng lẫy một thời ở Lỗ quốc là Viên Tố. Quý Tôn Tiểu Man từng ở trong quân binh của Khánh Kỵ học hỏi kiếm pháp của Viên Thị hồi còn ở Vệ quốc Ngải Thành. Thần lo ngại, tên Viên Tố đó cũng đầu quân dưới trướng của Khánh Kỵ. Có một cao thủ như vậy ở phe địch, nếu như hắn còn dẫn theo dăm ba chục tên đệ tử tâm phúc đắc lực theo, giữa cuộc hỗn chiến thiên binh vạn mã trà trộn lẫn lộn với nhau, nhân lúc đêm tối lấy đầu chủ tướng, cho dù chúng ta có hùng binh vô số, cũng không thể cứu vãn được tình hình, đại vương là linh hồn của toàn quân, làm sao có thể để người rơi vào tình cảnh hiểm nghèo như vậy được?
Cả Cơ Quang và Ngũ Tư Tư đều là những kẻ rất giỏi sử dụng thích khách, bọn chúng thành thạo việc dùng thích khách, nên cũng không có gì là lạ khi chúng lo lắng người khác dùng cách tương tự để đối phó với mình. Cơ Quang dừng bước nói:
- Thế này không được, thế kia cũng không được, lẽ nào ta cứ giương mắt đứng trơ tại nơi này, nhìn Khánh Kỵ xơi tái đại quân của mình sao?
Ngũ Tử Tư nói:
- Trung quân của đại vương là nơi ổn định toàn quân, chính vì trung quân của đại vương vững như bàn thạch, nên chư tướng mới có thể an tâm mà chiến đấu. Một khi lầu chỉ huy của trung quân thất thủ, khi đó thì dù chúng ta có nhiều người hơn nữa cũng sẽ bị Khánh Kỵ đánh cho đại bại. Đại vương đừng vội vàng nôn nóng, đợi khi hậu doanh hợp với trung quân, lúc đó có thể lệnh cho binh sĩ phân quân ứng cứu tam doanh.
Cơ Quang nghe xong, thở gấp một hơi dài bất nhẫn. Bá tâm tư kín đáo, ghi nhớ hai điều lo lắng của Ngũ Tư Tư, hỏi liến thoắng:
- Tướng quốc đại nhân, còn có một điều lo lắng về thành Cô Tô, rốt cuộc là thế nào?
Ngũ Tử Tư nói:
- Ta lo lắng Khánh Kỵ tiến đánh trung quân của ta là trong thực có hư, một khi biết là không thể, liền chuyển sang diệt trừ các cánh bao bọc quân ta, nhưng thực sự việc diệt trừ vây cánh bao bọc trung quân mới là trong thực có hư. Ý đồ thực sự của hắn chính là thành Cô Tô mà hắn chưa thể tìm ra biện pháp công hạ.
Thành Cô Tô là căn cơ của Cơ Quang, những công khanh quý tộc có quyền có thế ở Ngô quốc phần đông đều sinh sống tại tòa vương thành này. Nơi đây là biểu tượng vương quyền của Ngô quốc, không chỉ chứa đựng những tiền tài của cải của toàn bộ Ngô quốc, mà hiện tại còn đang lưu giữ của cải khổng lồ của kinh thành Dĩnh Đô Sở quốc. Một khi Cô Tô thất thủ, Khánh Kỵ vốn đã danh chính ngôn thuận sẽ đường đường chính chính đăng kế vương vị, trừ gạt toàn bộ những kẻ chống đối. Cơ Quang nghe vậy thì chột dạ, vội vàng hỏi:
- Bọn chúng nhắm vào Cô Tô thành là sao? Tướng quốc mau nói rõ xem nào.
Ngũ Tử Tư quặp đôi lông mày, nói:
- Lợi dụng đêm tối tập kích đoạt lấy trung quân chỉ là trung sách. Nếu như làm cho đại vương bị thương thậm chí... thì Khánh Kỵ đã thành công một nửa; Buộc quân ta cố thủ, lợi dụng thời cơ triệt hạ vây cánh của ta, là hạ sách, để giết một ngàn quân của ta thì cũng phải mất tám trăm quân. Hiện tại Khánh Kỵ không có binh lính bổ sung. Hắn không thể giết được đại vương, mà chỉ làm cho chúng ta dồn dập hơn, đợi khi các cánh quân chủ lực của ta từ Hàn Ấp và Ngự Nhi thành trở về, lúc đó kẻ bại vong sẽ là hắn.
Còn thượng sách... thần lo rằng Khánh Kỵ dốc hết quân số, không nề hà tổn thất tấn công quân đội của đại vương, chính là muốn ngụy tạo khung cảnh đang bao vây toàn diện quân ta, thái tử là người con có hiếu, hiện đang cố thủ tại thành Cô Tô. Khánh Kỵ không có cách nào công hạ được. Nếu bây giờ nghe tin đại vương gặp nguy, e là sẽ bất chấp tất cả xuất thành đi cứu viện cho đại vương. Lúc đó cho dù Khánh Kỵ chỉ còn một nửa binh mã, nhân lúc thành trì trống trải cướp lấy Cô Tô, như vậy đã có thể làm chấn động cả Ngô quốc rồi.
Khi đó, những quan viên địa phương trước đó thần phục uy nghiêm của đại vương sẽ quay đầu sang trướng của Khánh Kỵ, khi đó hắn muốn xin thêm viện binh cũng chẳng phải khó khăn gì. Cho dù quân ta binh lực vẫn còn, nhưng căn cơ đã mất, muốn nuôi dưỡng những binh sĩ như vậy cũng chẳng thể làm được, lẽ nào đại vương lại túng quẫn đi cướp đoạt những phần lương thực cuối cùng của con dân Ngô quốc? Nếu làm như vậy, thì Ngô quốc sẽ rơi vào tay Khánh Kỵ nhanh hơn thôi.
Chăm chú nghe phân tích của Ngũ Tử Tư, Cơ Quang liền hít một hơi dài, lập tức tỉnh cơn mê:
- Tướng quốc nói đúng lắm, với tính cách của con ta, nếu như quả nhân gặp nạn, nó chắc chắn sẽ bất chấp mọi giá đến đây cứu viện.
Cơ Quang nói xong, tháo bội kiếm giắt bên hông ra quát:
- Người đâu!
Hai tên cận vệ thiết thân từ dưới đi lên, chắp tay đáp:
- Đại vương!
- Cầm lấy bội kiếm của ta, mang theo một toán binh mã liều chết thoát khỏi vòng vây, đi tới thành Cô Tô, lệnh cho thái tử cố thủ thành trì không được ra ngoài, kẻ nào trái lệnh chém.
Hắn giương to cặp mắt, nghiêm nghị nói:
- Nghe cho rõ đây, quả nhân sẽ điều binh từ Hàn Ấp và Ngự Nhi thành tới tiếp viện, chín ngàn binh lính phòng ngự ở Cô Tô thành, một binh một tốt cũng không được xuất thành, kể cả quả nhân có chết cũng tuyệt đối không được rời khỏi thành nửa bước!
- Rõ!
Mấy tên cận vệ dùng hai tay nhận kiếm, tâm trạng hoang mang đi ra.
Cơ Quang quay người lại, trông thấy trên lầu quan sát đã đưa tín hiệu, cho biết hậu trại đã nhổ trại, bắt đầu tới đây hội quân. Xem ra quả nhiên là binh lực thực tế của Khánh Kỵ có hạn, nếu không vào lúc này hắn dẫn một lộ binh mã, thừa lúc đại quân điều động đánh úp hậu doanh, như vậy thì hết sức gay go.
Cơ Quang trầm ngâm nói:
- Kỳ lạ, Khánh Kỵ dụng binh trước đây luôn là lúc lên lúc xuống, lúc co lúc giãn, cho dù là ba ngàn đối lại mười vạn, cũng luôn sử dụng trận pháp liều chết tấn công, tại sao bây giờ dụng binh lại khác trước nhiều vậy?
Bá chen miệng nói:
- Những tướng lĩnh mà Khánh Kỵ sử dụng đại để đều là những người hồi trước theo hắn chạy tới Vệ quốc. Những tướng từ bên ngoài, chỉ có Tôn Vũ và Anh Đào, hai người này đều chỉ mới ngoài đôi mươi, chẳng lẽ là bọn chúng hiến kế cho trận đánh ngày hôm nay?
Ngũ Tử Tư mỉm cười khinh miệt, không đồng tình nói:
- Tôn Vũ Anh Đào? Hạng con nít vô danh mà thôi, đâu đáng để nhắc tới. Người gặp đại nạn thì tâm tư tự khắc thay đổi. Khánh Kỵ từ sau khi bị Yêu Ly ám sát, chết đi sống lại ở Trường Giang, mọi hành vi đã khác xưa rất nhiều. Đại vương, hậu doanh đã sát nhập với chúng ta, vậy hãy lập tức lệnh cho quân sĩ chia quân thành hai ngả, cứu viện cho hai cánh quân tả hữu.
Bá buột miệng nói:
- Thế còn tiền doanh thì sao?
Ngũ Tử Tư đảo mắt, nhìn về phía xa là ba doanh trại đang lửa cháy khắp nơi, nói giọng thâm trầm:
- Khánh Kỵ trước tiên sẽ phá tiền trại của ta, sau đó chia binh sang đâm vào cánh sườn quân ta, quân lính ở tiền doanh... e là đã không thể cứu vãn được nữa, chỉ còn mong bọn họ tự lực cánh sinh cứu lấy chính mình, tử thủ đến cùng thôi, nếu như cầm cự được đến khi trời sáng, thì tức là họ đã giành được thắng lợi, nếu không...
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1