*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, hiện tại phải chịu khó chịu khổ một chút, đổ mồ hôi một chút, lên chiến trường cơ hội sống của các ngươi cũng sẽ lớn hơn một chút. Không cần phải nhìn ta, một ngày nào đó các ngươi sẽ chạy tới cám ơn ta đó! Tất cả đều dốc hết khí lực cho ta, đừng có giở trò mèo lúc đang luyện tập!"
Quý Tôn Tiểu Man hai tay chắp sau lưng, bước từng bước một, đi ở trong bãi luyện binh, học theo bộ dáng lớn tiếng nói chuyện của sư phó nàng khi khuyên bảo đồ đệ. Nàng mặc một thân võ phục màu trắng, tóc buộc sau lưng thành đuôi ngựa, oai hùng hiên ngang, vô cùng tuấn tú. Bộ võ phục màu trắng thuần làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh tú duyên dáng của nàng, không biết có bao nhiêu người nhìn thấy cô nương này mà sẽ mắc phải bệnh tương tư.
Các sĩ tốt trên bãi luyện võ đều biết nàng là nữ nhi, nhưng không có ai vì nàng chỉ là một thiếu nữ tuổi bé người như hạt đậu mà khinh thị. Thân thủ kiếm kỹ cao minh của nàng cùng với phương pháp giáo huấn đồ đệ nghiêm khắc đã khiến cho những nam nhi bảy thước cũng phải có một loại kính sợ khó nói thành lời với nàng. Huống chi, một nữ hài tử xinh đẹp đáng yêu lại có thể làm giáo đầu trong quân đội, rất nhiều người cũng đã xem nàng như là nữ nhân của công tử Khánh Kỵ, càng thêm không dám đắc tội.
Ở trước mặt nàng là một đội kiếm thủ đang chia nhóm để diễn luyện, bên trái có một đội đang đổ mồ hôi như mưa luyện tập "không huy" (múa kiếm trên không). Dưới chân bọn họ là hai đốt tre, hai chân đạp lên thân tre trơn trượt, chân trước cong, chân sau thẳng, eo lưng phải thẳng tắp như núi, đã làm động tác múa kiếm cơ hồ hơn ngàn lần, một đám mệt đến nỗi lưng đều mỏi nhừ, nhưng mà giáo đầu ma quỷ đáng sợ Quý Tôn Tiểu Man này lại chưa cho phép bọn họ được dừng lại. Có người thể lực đã không chống đỡ nổi, ngồi xuống cũng không xong, đốt tre phía dưới đã bắt đầu theo động tác lóng ngóng của họ mà hơi hơi lăn qua lăn lại, một chút vô ý, chân sẽ bị trượt mà ngã xuống.
"Thẳng gối, thẳng mông, thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng, không cúi cằm. Chú ý hô hấp, ngươi... bả vai thả lỏng, được rồi! Sau khi thu kiếm về mũi kiếm không được rủ xuống, một kiếm đánh ra xong mũi kiếm phải cách phía trước đan điền khoảng cách nửa nắm tay. Đừng có giả chết! Mỗi ngày buổi sáng 'không huy' ba ngàn kiếm, ít hơn một kiếm cũng không được nghỉ ngơi!"
Quý Tôn Tiểu Man lớn tiếng quát lớn, căn bản là không để ý tới ánh mắt cầu xin của những sĩ tốt này. Chuyển thân đi, nàng lại đi tới một đội hình ở giữa. Những người ở đội hình này đang luyện tập 'đi kiếm', một vài giáo đầu Quý Tôn Tiểu Man đã huấn luyện trước đó đang cẩn thận tỉ mỉ chỉ huy mọi người luyện tập hít thở tuần hoàn. Mỗi một binh lính ôm ở trong ngực một tảng đá lớn, trên đùi cột một bao cát, đầu gối dùng gậy trúc cố định không thể cong lại. Mấy bước hít vào, mấy bước thở ra, đều đã có quy định nghiêm ngặt. Vừa thấy vị thiếu niên tuấn tú này đi tới trước mặt bọn họ, người trong đội này vội vàng đề cao tinh thần, không có một ai dám biểu lộ ra bộ dáng mệt mỏi.
Dựa theo quy luật do Quý Tôn Tiểu Man đề ra, mệt mỏi, đại biểu rằng ngươi luyện còn chưa tới nơi, thuyết minh rằng thể lực của ngươi còn chưa được đề cao, sẽ chỉ khiến nàng đưa tới cường độ huấn luyện lớn hơn, chứ không có chuyện thương hại. Biện pháp trừng phạt của Quý Tôn Tiểu Man đúng thực là đáng sợ, những người không phục theo quân lệnh đều có chế tài nghiêm khắc. Có vài người ỷ rằng mình là lão binh vẫn đi theo Khánh Kỵ, có chút thâm niên, liền chạy tới tố khổ với Khánh Kỵ. Khánh Kỵ rất kiên nhẫn lắng nghe bọn họ kể khổ, đồng tình an ủi một phen, sau đó lại phái bọn họ trở về.
Tới khi trở về, Quý Tôn Tiểu Man cô nương chính là đang trừng mắt hạnh, thần tình cười lạnh đứng ở trong bãi luyện binh chờ bọn họ. Ở phía sau nàng, là một nhánh đại quân sắp xếp chỉnh tề, khí thế ngất trời. Kết quả là, những binh lính đi tố cáo này đều bị làm thêm gấp đôi, sau khi thực hiện hình phạt xong, nhưng binh lính này phải được những huynh đệ khác nâng đỡ về doanh trại, một đám mệt mỏi cơ hồ muốn nát xương.
Tên hiệu "Tiểu Ngải ma quỷ" được lan truyền nhanh chóng, những đại hán ôm nỗi hận nằm úp sấp trên giường, một bên oán giận kêu khổ thấu trời, một bên nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa nữ nhân của Khánh Kỵ này tốt nhất là ban đêm sẽ bị hắn "khi dễ" thật độc ác, để buổi sáng không rời nổi giường, khiến bọn họ có thể thoát khỏi khổ ải. Ai ngờ vị tiểu cô nương thích mặc nam trang này lại có thể lực tốt phi thường, mỗi ngày trời còn chưa sáng, nàng đã tinh thần dồi dào đứng ở một chỗ trong doanh trại, dùng thanh âm thanh thúy dễ nghe của nàng gọi mọi người rời giường luyện kiếm, ở phía sau nàng, chính là hai đại hán vung vẩy cây roi. Những binh lính bưu hãn dũng mãnh dưới tiếng quát của Quý Tôn Tiểu Man cùng với tiếng roi da uy hiếp đành phải ngoan ngoãn đứng lên chạy ra bãi luyện binh, ngoan như một bầy cừu non vậy.
Đội binh lính số ba cũng đã sống sót qua giai đoạn ' Đi kiếm' cùng 'Không huy', đang cầm trường kiếm trong tay chiến đấu lẫn nhau, tiến hành luyện tập thực chiến. Quý Tôn Tiểu Man chắp tay sau lưng đứng ở một bên, rất nghiêm túc nhìn những binh sĩ cao hơn nàng cả cái đầu vung kiếm đối chiến, một bên cao giọng chỉ điểm cho họ: "Tốt! Cứ như vậy, một chém một đâm, dùng lực cả người; chân bước liên tục, thân mình tiến lui theo kiếm; từng bước tiến lên, lúc nào cũng phải thủ thắng; địch vội vàng thì ta đợi, chờ cho lực cũ của hắn vừa phát ra, lực mới còn chưa phát kịp thì toàn lực đánh tới. Địch muốn lui, chớ mau chóng đuổi theo; địch gấp rút tiến lên, chớ hoảng loạn mất cự ly..."
Trên bãi thao luyện truyền ra từng đợt "keng keng keng" của kiếm kích. Kiếm thuật của Trung Quốc cổ là cầm kiếm bằng cả hai tay, hơi giống như kiếm đạo hậu thế của Nhật Bản. Kiếm chiêu hoa mỹ không nhiều lắm, kiếm thức sắc bén, chiêu chiêu tàn nhẫn, đó là những chiêu thức giết người không hề màu mè, động tác nhìn cũng không đẹp, nhưng mà sát khí lăng nhân, đúng là kiếm thuật thực chiến chiêu chiêu thấy huyết.
"Đúng thực là không tồi, kiếm thuật thực chiến của nàng rất mạnh mẽ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khả năng đánh giáp lá cà của binh sĩ đã được đề cao lên rất nhiều!" Khánh Kỵ khoanh tay đứng ở xa xa, nhìn những binh sĩ như đất rừng đang vung kiếm trong diễn võ trường, vui vẻ nói. Đứng phía sau hắn là Kinh Lâm, Lương Hổ Tử, A Cừu, Tái Cừu và vài vị tướng lãnh.
Kiếm thuật của chính Khánh Kỵ cũng không phải cao minh, nhưng hắn lấy chính mình làm một quân địch giả tưởng (quân xanh) cầm kiếm, so sánh lúc trước và bây giờ, đương nhiên có thể thấy được chiến lực của bọn họ có tăng lên hay không.
"Đúng vậy, đáng tiếc thời gian lại hơi ngắn, nếu để cho nàng dốc lòng truyền thụ ba năm, kiếm sĩ dưới trướng công tử, chiến đấu trên bộ sẽ là vô đối thủ." Lương Hổ Tử tiếc nuối nói.
"Ừm!" Khánh Kỵ gật gật đầu: "Đó chính là chỗ mâu thuẫn. Thời hạn phạt Ngô càng sớm, đối với quân tâm sĩ khí của chúng ta càng có lợi, lại càng bất lợi đối với Cơ Quang vừa mới khống chế được toàn cảnh Ngô quốc, còn chưa thể dễ dàng sai khiến. Nhưng mà cùng lúc đó, đối với chúng ta cũng chứa nhiều bất lợi, một là hữu hạn trong việc thu nạp binh lính, hai là hữu hạn trong việc thao luyện tân binh. Ưu khuyết là thế, chỉ có chính chúng ta mới có thể lựa chọn.”
Hắn ngừng lại một, bỗng cười nói: "Có điều đối với lợi hại trong đó, kỳ thật phạt Ngô lúc này nên càng sớm càng tốt. Sau khi phạt Ngô thành công, chúng ta cũng sẽ không phải giấu kiếm trong kho, ngựa thả trong núi nữa, hôm nay để cho bọn họ học một chút kiếm kỹ, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc phải dùng đến."
Kinh Lâm hiểu ý cười nói: "Công tử nói đúng. Công tử nhà ta là anh hùng thiên hạ, sao có thể chịu giới hạn ở một cái xó ở Đông Nam mà làm đại vương. Đợi công tử phục quốc thành công, chúng ta còn có cả thiên hạ rộng lớn để đánh mà."
Khánh Kỵ cười cười: "Những lời này phải lén nói một chút, không thể nói ra ngoài được. Không nên nói, toàn bộ lực chú ý trước mắt của chúng ta còn phải đặt lên việc phạt Ngô phục quốc, không thể tính toán xa xôi."
Hắn bước lên một gò đất cao, phóng mắt nhìn quanh toàn bộ bãi luyện binh, hỏi: "Tin tức của Ngải thành, Phi Hồ cốc cùng với Sở quốc còn chưa được truyền về, tiếp tục phái người tăng cường liên lạc, một khi có tin tức phải lập tức nói cho ta biết."
Kinh Lâm nói: "Vâng, công tử xin yên tâm, về phương diện này kẻ hèn đã an bài những người chuyên trách chịu trách nhiệm."
"Báo công tử, có một nhóm dũng sĩ Tấn quốc xin đầu nhập." Xa xa một gã chiến sĩ chạy tới, đứng ở dưới gò đất bẩm báo với Khánh Kỵ.
Lương Hổ Tử vui vẻ cười nói: "Ha ha, hay lắm. Công tử, trận chiến Thanh Ngõa Quan của chúng ta quả là không uổng phí công phu, Tề Báo lão tiểu tử này quả thực là ' bánh ít đi, bánh quy lại', hiện giờ Vệ quốc quả nhiên không hạn chế dũng sĩ các nước khác tới đầu nhập. Đây đã là nhóm thứ sáu... Không đúng, là nhóm tráng sĩ thứ bảy từ Tần Tấn mấy nước tới đầu nhập phải không?"
Kinh Lâm mỉm cười: "Là nhóm thứ chín. Những người trong vùng của Vệ quốc tới đầu nhập cũng nối liền không dứt, có điều phải nói là những dũng sĩ tới từ nước khác, vô luận là tài nghệ hay là khí lực đều lợi hại hơn một chút, chỉ cần huấn luyện một ít là có thể tham gia chiến đấu. Kẻ hèn đi nghênh đón bọn họ."
Khánh Kỵ mỉm cười nói: "Được, ngươi đi đi, tối muộn, ta sẽ đích thân tiếp kiến hai nhóm dũng sĩ mới tới này."
"Ta cũng đi, ta cũng đi. Binh ở dưới trướng của ta phần lớn đều là nông phu hạ cuốc, ta phải chọn lấy vài người đắc lực để đảm nhiệm ngũ trưởng, thập trưởng (quản lí nhóm 5 hay 10 người)." A Cừu vừa mới tấn chức lên làm thiên tướng vội vàng reo lên.
Khánh Kỵ mỉm cười: "Các ngươi đều đi đi, nên tiếp đãi thì tiếp đãi, muốn chọn người thì chọn người, tất cả mọi người vội chuyện của mình đi, ta tùy ý đi một chút."
"Rõ!" Chúng tướng nhất tề chắp tay, đều tự tản đi.
Khánh Kỵ bước đi về phía bãi luyện binh.
"Công tử! Công tử!" Rất nhiều người tới tấp dừng chân, hạ trường kiếm thi lễ với Khánh Kỵ. Kỳ thật trên bãi luyện binh cũng không có nhiều quy củ như vậy, bọn họ phần lớn chỉ là kiếm cớ để được nghỉ ngơi một chút mà thôi. Khánh Kỵ trong lòng biết rõ ràng, cũng không nói ra.
"Này! Ta đang luyện binh, ngài tới đây làm loạn cái gì đấy?" Quý Tôn Tiểu Man oán hận đi tới, những binh lính này ngưng kiếm thi lễ với chủ soái, cũng không tính là lỗi, nàng không tiện trừng phạt, đành phải giận cá chém thớt sang Khánh Kỵ.
"Tiếp tục luyện, luyện binh trường, như chiến trường. Ở trên chiến trường, không phải ngươi chết, thì là ta sống, ai cho ngươi có thời gian mà cúi chào chủ soái? Tiếp tục luyện cho ta, ai dám giờ trò mèo, buổi tối múa kiếm sáu ngàn lần!" Quý Tôn Tiểu Man răn đe xong Khánh Kỵ, quay đầu hét lớn một tiếng, y như sư tử Hà Đông.
Những binh lính này thấy bị nàng nhìn xuyên chân tướng, lập tức lè lưỡi, cầm lấy kiếm tiếp tục khoa tay múa chân, vung kiếm thì vung kiếm, ôm đá thì ôm đá, đối luyện thì đối luyện, một đám nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa ở trong lòng một nguyện vọng vẫn chưa được thực hiện: "Ông trời phù hộ, để cho ả ngày mai bị công tử làm cho không rời nổi giường..."
"Ha ha, tốt lắm, thực có vài phần phong phạm Đại tướng quân." Khánh Kỵ mỉm cười, ánh mắt đảo qua khắp nơi, vui vẻ nói: "Như vậy là ta an tâm, vốn còn lo lắng nàng giấu bí mật không truyền dạy, thực sự chỉ dạy cho người của ta mấy kiếm pháp sứt sẹo, nhưng hiện giờ nhìn thấy Tiểu Ngải tướng quân tận tâm tận lực như vậy, Khánh Kỵ thực đúng là vô cùng cảm kích."
Khánh Kỵ cười đến mức bộ dáng có chút hơi quỷ dị, Quý Tôn Tiểu Man tâm tư mẫn cảm nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Lời này là có ý tứ gì? Bảo bổn cô nương tận tâm hết sức, có vẻ bất thường, hắn ý là bảo ta nhanh chóng gả cho hắn à?" Quý Tôn Tiểu Man đỏ mặt sẵng giọng : "Ai bảo ta ra sức dạy cho bọn hắn, cái ta hiện giờ đang dạy, chính là kiếm pháp sứt sẹo nhất!"
"Chậc chậc chậc, kiếm pháp sứt sẹo nhất mà đã là kiếm pháp giết người hữu hiệu như vậy? Ta hẳn là nên sớm cưới nàng... A, không phải, mời nàng về mới đúng."
Khánh Kỵ cố ý nói sai, sau đó hài lòng nhìn Quý Tôn Tiểu Man, quả nhiên là đỏ mặt, ngay cả cổ trắng nõn cũng nổi lên ráng đỏ, cặp mắt hạnh quyến rũ tận lực mở lớn ra trừng hắn, nhưng mà phối hợp với dung nhan của nàng, lại hoàn toàn chẳng sinh ra được chút lực uy hiếp nào.
"Công tử, công tử.." Xa xa có một người chạy tới, khi tới trước mặt thở không ra hơi nói: "Công tử, tín sứ từ nước Sở đưa tin tới rồi."
"Ồ?" Khánh Kỵ mừng rỡ, không đùa với Tiểu Ngải nữa, bước nhanh vài bước theo sĩ tốt kia, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu cười nói: "Đêm nay bản công tử thiết yến, là đón gió tẩy trần cho hai nhóm huynh đệ mới đầu nhập, nàng cũng tới đi."
"Không đi có được không?"
"Đây là quân lệnh!"
"Ta khinh!"
"Ách..., Khánh Kỵ thành tâm mời Ngải tướng quân dự tiệc, không biết tướng quân có chịu vui lòng đến dự không?"
"Hừ, nếu như vậy, bổn cô nương còn xem xét một chút."
Quý Tôn Tiểu Man chắp tay sau lưng, nhìn thân ảnh nhanh chóng rời đi của hắn, bỗng nhiên 'phì' một tiếng nở nụ cười.
"Chỉ cần dũng cảm tác chiến, lập nhiều chiến công, bản công tử không hỏi xuất thân, mỗi người đều có cơ hội lên chức tướng quân. Khánh Kỵ một khi phục quốc, khi đó các huynh đệ sẽ được phong thê ấm tử (công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan), tiền đồ vô lượng. Có điều, đây đều là chuyện để sau nói, hiển nhiên những ngày tới, các vị huynh đệ sẽ là sĩ tốt trong quân, phải chịu sự ước thúc của quân pháp quân kỷ. Mọi người phải quý trọng cơ hội, đêm nay hãy tận tình uống cho thống khoái, nếu muốn sảng khoái một chút, đêm nay nữ lư trong quân cũng sẽ miễn phí cho các vị, nhưng chỉ giới hạn đến tối muộn! Tới, chúng ta cạn chén này."
Khánh Kỵ nói xong, giơ cao một bát rượu, uống một hơi cạn sạch thứ rượu cao lương mà quân phòng thủ Ngải thành tự ủ, chùi chùi miệng, rồi chắp tay với những dũng sĩ mới đầu nhập đang ngả ngốn hướng về phía hắn kính rượu, nói: "Mọi người hãy tận tình uống cho thống khoái, bản công tử kém tửu lực, xin về phòng nghỉ tạm..." Khánh Kỵ làm ra bộ dáng say rượu, rung rung lắc lắc tiến vào đại sảnh, xuyên qua phòng lớn, tiến vào một cái phòng khách riêng, cước bộ lập tức trở nên vững vàng. Đã ở sẵn trong phòng, Lương Hổ Tử, Kinh Lâm, A Cừu hai huynh đệ, cùng một vài thân tín gần đây nhờ tác chiến dũng cảm được tấn chức làm tướng lĩnh vừa thấy hắn tới, lập tức đồng loạt đứng dậy: "Công tử!"
"Đến đến đến, ngồi xuống nói chuyện." Khánh Kỵ đi tới ngồi xuống cái chiếu phía trước, mọi người lần lượt ngồi xuống theo hình vuông.
Khánh Kỵ thần sắc trang nghiêm, nói: "Buổi chiều nay nghe ngóng được một chút tin tức từ Sở quốc đưa tới, ta đã nghiêm túc suy xét hồi lâu, có một số việc, quyết định cùng mọi người thương nghị một chút."
Lần này phạt Ngô sắp đến, có một số việc phải làm cho trong lòng các tướng lĩnh thủ hạ được biết rõ ràng. Khánh Kỵ buổi chiều từ tín sứ do Yểm Dư, Chúc Dung phái tới biết được một ít tình hình hiện giờ ở Sở quốc, cảm giác rất rõ tình thế gấp gáp. Hắn mặc dù muốn ở lại Ngải thành, thẳng tới khi phát binh phạt Ngô, nhưng mà giờ phút này xem ra, hắn phải rời khỏi Ngải thành tự mình đi tới Sở quốc một chuyến, nói như vậy, hắn vẫn phải để cho các tướng lĩnh hoàn toàn hiểu được phương hướng của hắn, để tránh ảnh hưởng đến quân tâm sĩ khí.
Trong những người đang ngồi, Kinh Lâm chính là phụ trách công việc chiêu binh. Đêm nay khoản đãi những dũng sĩ mới đầu nhập, hắn cũng đã uống được vài chén. Kinh Lâm vốn không giỏi uống rượu, lúc này khuôn mặt đỏ bừng cả lên, hai mắt có chút cụp xuống, ngồi ở một chỗ thân mình lay động. Khánh Kỵ thấy vậy cười nói: "Đều là huynh đệ một nhà, chúng ta bí mật thương nghị sự tình, không cần phải giữ lễ tiết. Kinh Lâm, nước trà này có thể giải rượu, ngươi uống đi, cho hết mệt mỏi."
Kinh Lâm ngại ngùng nói: "Đa tạ công tử, Kinh Lâm vốn không giỏi uống rượu, mà mấy dũng sĩ Tấn Tần kia lại giỏi uống, Kinh Lâm kiên trì uống được mấy chén, thực có chút không chống đỡ được."
Khánh Kỵ cười, nghiêm nghị nói: "Chư vị, hôm nay Khánh Kỵ thu được tin tức từ nước Sở, Cơ Quang sai Bá lãnh binh, đuổi giết không ngừng hai vị Vương thúc Yểm Dư, Chúc Dung. Mà Sở Vương lại cố ý lợi dụng Yểm Dư, Chúc Dung hai vị Vương thúc làm tiêu hao binh lực Cơ Quang, cho nên luôn đặt họ vào những địa phương tiếp xúc chính diện với binh mã của Cơ Quang, hiện giờ binh mã của Yểm Dư, Chúc Dung hai vị Vương thúc đã tiêu hao gần như không còn.”
Mọi người vừa nghe thấy vậy, tất cả đều nghiêm nghị. Khánh Kỵ phạt Ngô, sớm đã định ra kế hoạch, phải nhờ Sở quốc Yểm Dư, Chúc Dung hấp dẫn sự chú ý của Ngô quân, tác dụng là để phân rã làm suy yếu binh lực Ngô quân. Nếu binh lực của bọn họ tiêu hao gần như không còn, không khác nào thuyết minh tháng ba năm sau cuộc chiến phạt Ngô, Khánh Kỵ chỉ có thể một mình chiến đấu, hắn không thể đạt được mục đích chia thành ba đường, đồng loạt xuất kích. Lương Hổ Tử đám người là những tướng lãnh tâm phúc của hắn, đối với toàn bộ kế hoạch của hắn thì biết rất rõ, vừa nghe thấy lời này, nhất thời kinh sợ xúc động, ngay cả Kinh Lâm say rượu cũng có vài phần tỉnh táo trở lại.
"Công tử không nên lo lắng quá, tháng ba năm nay khi phạt Ngô, không có sự tương trợ của Yểm Dư Chúc Dung hai vị công tử, chúng ta không phải là vẫn công đâu thắng đó, bách chiến bách thắng sao? Nếu không phải Cơ Quang sai Yêu Ly ám sát, chúng ta hiện giờ sớm đã đóng quân ở đô thành Ngô quốc. Cho dù hiện tại không có sự tương trợ của hai vị công tử Yểm Dư, Chúc Dung ở Sở quốc, chúng ta vẫn có thể đánh trở lại Ngô quốc!"
Lương Hổ Tử hiện giờ tuy là bị cụt một tay, nhưng sự vũ dũng hung hãn không giảm đi chút nào, mắt thấy mọi người trầm mặc, sĩ khí có chút giảm xuống, lập tức chau mày nói. Khánh Kỵ cười cười: "Đương nhiên, Ngô quốc đúng là vô luận thế nào cũng phải đánh, hơn nữa còn phải càng sớm càng tốt. Nhưng mà bây giờ với ngày xưa khác nhau, Cơ Quang ngày trước quân tâm chưa ổn định, hơn nữa lúc ấy hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ Ngô quốc, còn phải dùng nhiều lực để phòng bị phản loạn bên trong, cho nên chúng ta mới có thể có thế thắng như chẻ tre. Hiện giờ đã qua hơn một năm khổ công chuẩn bị, chúng ta giao thủ cùng với Ngô quân, cho dù binh lực của đối phương vẫn chưa gia tăng, cũng tuyệt đối không có dễ dàng như lần trước."
Hắn im lặng một lát, rồi lại từ từ nói: "Tháng ba năm sau, là thời điểm chúng ta phạt Ngô. Nếu lần này lại bại, thế lực của Cơ Quang tại Ngô quốc sẽ ổn định như Thái sơn, không bao giờ chúng ta có thể lay động được nữa. Có lẽ, ta phải chờ tới vài thập niên sau, tới khi trong lòng Ngô quốc xuất hiện rung chuyển kịch liệt, khi đó mới có thể lại có cơ hội. Nhưng mà, cơ hội đó thực rất xa vời, vài thập niên sau... Ai còn nhớ tới Khánh Kỵ công tử nữa?”
Ánh mắt của hắn lướt qua khuôn mặt các tướng lĩnh, trầm giọng nói: "Ta đã cẩn thận suy xét tình hình địch ta khi phạt Ngô, cùng với tất cả các điều kiện mà chúng ta có thể lợi dụng, hiện tại sẽ mang những gì ta đã phân tích ra để bàn bạc với mọi người."
Chúng tướng yên lặng lắng nghe, ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt Khánh Kỵ, một bên rõ ràng, một bên lại trong bóng tối: "Về phương diện chúng ta mà nói, mấu chốt của việc phạt Ngô, một bên là binh lực, một bên là thời cơ. Chúng ta muốn phạt Ngô phục quốc, binh lực đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Nhưng mà thời gian phạt Ngô lại phải càng sớm càng tốt, phạt Ngô càng chậm thì toàn bộ thế cục càng biến hóa có lợi cho Cơ Quang, lại càng bất lợi cho chúng ta. Nhưng mà muốn nhanh chóng phạt Ngô, lại mâu thuẫn với việc phát triển binh lực cường đại. Chúng ta chiêu binh cần rất nhiều thời gian, luyện binh cũng giống vậy cần thời gian rất lâu, cơ hội phạt Ngô lại là càng sớm càng tốt, mâu thuẫn bên trong như vậy thì phải giải quyết thế nào?"
Các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, không biết nói sao cho phải.
Khánh Kỵ cười: "Bởi vậy, sự thật là chúng ta không có khả năng chỉ dựa vào lực lượng của chính mình mà quyết chiến với Cơ Quang. Cơ Quang hiện giờ đã có toàn bộ tài lực của Ngô quốc để chống đỡ cho chiến tranh, đã có toàn bộ dân cư Ngô quốc để bổ sung làm binh lính. Nếu ta chỉ tăng cường mở rộng và lớn mạnh quân bị của mình, chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta muốn tới tháng ba năm sau khởi binh phạt Ngô, tỉ lệ thành công là hết sức nhỏ bé. Chính xác mà nói, đó là chuyện căn bản không có khả năng!"
Kinh Lâm tuy rằng say rượu, nhưng mà trong mọi người vẫn là người có suy nghĩ linh hoạt nhất, ánh mắt hắn chợt lóe, hỏi: "Ý tứ của công tử, chẳng lẽ là... mượn binh?"
Khánh Kỵ bước đi về phía bãi luyện binh.
Khánh Kỵ thản nhiên nói: "Chim đại bàng nhờ gió mới có thể bay lên, trời đất tương hợp mới có mưa rơi, vì lẽ đó kẻ thiện chiến, phải biết dựa vào tình thế, không phụ thuộc vào số đông, biết chọn người thích hợp giao phó trách nhiệm, tay trắng gầy dựng cơ đồ, lấy ít thắng nhiều, lấy tứ lạng đấu thiên cân. Nếu tự cao tự đại, không hiểu cách sử dụng những lực lượng bên ngoài, chỉ khoe khoang cái gì mà 'tay không tấc sắt', dùng tự lực để đối đầu thiên hạ, nhất định sẽ thất bại. Con đường tắt để thành công trong đời người, chính là lấy sở trường của người khác để cho mình dùng. Kẻ trí giả phải biết mượn lực mà đi, đó chính là tinh túy của mượn lực phát lực.
Ta vốn chính là Ngô quốc công tử, nếu không phải do Đại ca Nhị ca bị Cơ Quang giết chết, còn không tới phiên ta có thể nhận danh phận thế tử này, trong chính trường Ngô quốc, căn cơ của ta vô cùng nông cạn, có thể nói căn bản là không có căn cơ, đây là một trong những nhược điểm của ta. Trong lòng quân Ngô, Khánh Kỵ thật ra cũng có một chút uy vọng, nhưng mà đã hơn một năm rồi, Cơ Quang cũng không phải là kẻ ngu, chỉ sợ tất cả những tướng lãnh không đáng tin, sớm đã bị hắn bỏ cũ thay mới mà cải biến. Bởi vậy quân đội Ngô quốc đã không còn là lực lượng mà ta có thể cậy vào. Nếu không có thế lực bên ngoài trợ giúp, dựa vào chính chúng ta, căn bản không có khả năng đánh lại để phục quốc. Tuy rằng, mượn dùng ngoại lực, không phải là trợ lực số một để ta có thể phục quốc, nhưng trong điều kiện trước mắt, chính là là lực lượng chính yếu nếu ta muốn phục quốc thành công. Mấy ngày vừa qua, ta hối hả ngược xuôi, vòng qua các nước chính là vì nguyên nhân như vậy."
Mọi người trầm mặc một lát, Lương Hổ Tử khẽ thở dài: "Chỉ có điều... công tử chuẩn bị mượn binh của ai? Tấn quốc lục khanh đang nội loạn, Tề quốc ngũ tộc với Yến Anh quản chế lẫn nhau, người Tần đóng cửa tự thủ, người Sở thể hiện là muốn tọa sơn quan hổ đấu, những chư quốc khác cũng không có dã tâm bá chủ, cũng không có đủ lực lượng để trợ giúp chúng ta."
Khánh Kỵ cười nói: "Vì cái gì phải giúp chúng ta ư? Nếu địch nhân của mọi người đều giống nhau, như vậy bọn họ chỉ cần giúp chính mình, cũng chính là trợ giúp cho chúng ta."
Mọi người vẫn mơ hồ không hiểu, Khánh Kỵ liền giải thích: "Hiện giờ do lợi hại của chính mình mà phải tác chiến với Ngô, chỉ có hai nước Sở Việt. Bởi vậy, ta phải mau chóng đến Sở Việt, gặp hai vị quốc quân, thuyết phục bọn họ phát binh, sau đó trước tháng ba năm sau sẽ gấp rút trở về, chủ trì đại kế phạt Ngô."
Kinh Lâm lắp bắp kinh hãi: "Công tử, ngài là chủ tướng quân ta, phạt Ngô ai không có cũng được, duy chỉ không thiếu được công tử . Nếu không có công tử chủ trì đại cục, quân tâm Ngải thành tất sẽ loạn đó. Huống chi, Sở Việt không thể so với Lỗ Vệ, ngày xưa Sở Việt tác chiến với Ngô, công tử từng tiêu diệt không ít nhân mã của bọn họ, những công khanh hai nước này mang ác ý với công tử không phải là ít. Người Sở không giết Yểm Dư, Chúc Dung hai vị công tử, là bởi vì bọn họ cảm thấy hai vị công tử đó còn có chỗ lợi dụng, mà công tử ngài..., trong lòng người nước Sở, uy hiếp từ phía ngài cũng không nhỏ hơn so với Cơ Quang đâu."
"Muốn làm đại sự, há có thể không mạo hiểm phiêu lưu?"
Khánh Kỵ trầm giọng nói: "Ta vừa nói qua rồi, phạt Ngô, cuối cùng vẫn phải do chính chúng ta thực hiện, nhưng mà trong quá trình đó, lại cần phải có ngoại lực thúc đẩy, hơn nữa ngoại lực này, chắc chắn phải có tác dụng. Dựa vào chính chúng ta một đám người phải đi ăn nhờ ở đậu, một mình đối đầu với Cơ Quang đã dần ổn định được Ngô quốc, đó là chuyện không có khả năng thành công. Chúng ta phải mượn dùng lực lượng hai nước Sở Việt, mới có thể cam đoan phạt Ngô thành công. Đợi tín sứ bên phía Phí thành tới nơi, ta cùng Tôn Vũ, Anh Đào ước định cụ thể kế hoạch và ngày lên đường xong, sẽ lập tức khởi hành sang Sở Việt.
Kinh Lâm đứng bật lên, nói: "Nếu như vậy, kẻ hèn sẽ thay công tử đi tới Sở Việt một chuyến, công tử vẫn nên ở Ngải thành đi."
"Ngươi không được." Khánh Kỵ quả quyết nói: "Sở Việt, không phải ta tự mình tới thì không được. Nguyên nhân có ba, thứ nhất, ta lúc trước từ trong quân Ngô sang nước Sở dẫn theo một nhánh quân đội, mấy ngày nay, chiêu binh mãi mã, tất cả cũng đều là quân nhân, trong quân của ta không có những sĩ tử có tài ăn nói dùng được. Ngươi có thể lĩnh quân, lại không giỏi giao thiệp. Tục ngữ bảo: nói có ba cách, khéo nói là tuyệt vời nhất, một câu nói có thể khiến cho người khác cười, một câu khác lại khiến người ta nhảy lên. Muốn thuyết phục người khác, không phải là chuyện dễ dàng; thứ hai, lần này đi Sở Việt, đường xá xa xôi, thời gian cấp bách, ngươi không có khả năng hoàn toàn đại biểu cho ta. Quân chủ hai nước Sở Việt nếu đưa ra điều kiện gì, ta căn bản là không thể chờ ngươi chậm chạp truyền tin tức về, hơn nữa đàm phán với hai nước Sở Việt, cuối cùng cũng phải kí kết hiệp ước; ba là, với địa vị và thực lực hiện giờ của ta, căn bản không có khả năng chỉ phái đi một sứ giả là có thể thuyết phục hai quốc quân Sở Việt liên thủ tấn công Cơ Quang. Nếu không phải tự mình ta đi, chỉ sợ sẽ khó sinh ra hiệu quả."
Hắn thở dài, bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Từ khi phạt Ngô gặp chuyện, binh bại trở về, ta đã biết, thời cơ tốt nhất lấy vũ lực của chính mình để phạt Ngô đã mất đi. Muốn lại phạt Ngô, muốn phạt Ngô được thành công, phải mượn được ngoại lực cường đại. Hiện giờ ta ở Lỗ quốc đã mượn Phí thành Phi Hồ cốc bí mật chiêu mộ một nhánh kì binh. Ở Vệ quốc, lớn mạnh thực lực quân ta, tạo ra một trụ cột cho việc phục quốc. Kế tiếp, điều chúng ta cần chính là một lực lượng có thể trực tiếp xuất chiến để trợ giúp chúng ta.
Ta cũng hy vọng chính ta có thể ở lại Ngải thành, tự mình thao luyện đội quân này. Nhưng biết làm sao được, khi không có ta, các ngươi vẫn làm rất thành công. Tất cả sự tình nơi này, chiêu binh, luyện binh, tích trữ lương thảo, chế tạo quân bị, đủ loại sự tình đều được làm đâu ra đấy, cho nên ta mới có thể yên tâm rời đi.
Ta đi Sở Việt lần này, cũng không phải là chỉ động mồm động mép, mưu cầu một sự trợ giúp cho chính nghĩa, mà là muốn tìm kiếm một đại quân được huấn luyện có kinh nghiệm tham gia cùng, ý nghĩa vô cùng trọng đại. Hiện giờ sắp tới tháng mười một, cách lần phạt Ngô tiếp theo của chúng ta bốn tháng thời gian. Bốn tháng này, chúng ta có thể chiêu được bao nhiêu binh? Có thể luyện ra được bao nhiêu binh có thể chiến đấu? Mà hành trình Sở Việt của ta một khi thành công, lập tức chẳng khác nào có thêm ít nhất hơn mười vạn đại quân đã được huấn luyện sẵn, làm sao để bọn họ có thể tham gia vào cuộc chiến phạt Ngô. Các ngươi nói xem, sự kiện nào quan trọng hơn?"
Mọi người nghe vậy, thấy khó mà ngăn cản được. Kinh Lâm xấu hổ nói: "Công tử, là do kẻ hèn vô năng, không thể khiến công tử vô lo (không phải lo nghĩ gì cả). Lỗ Vệ mượn thành chiêu binh, Sở Việt mượn binh phạt Ngô, đều phải để công tử lấy thân vào chỗ hiểm, tự mình bôn ba."
Khánh Kỵ vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Các ngươi cũng đã làm rất khá, nếu không có các ngươi làm hậu thuẫn cho ta, ta ở Lỗ Vệ hai nước, đúng là không có khả năng thể hiện bản lĩnh, có thể mượn thành để chiêu binh. Nếu không phải có các ngươi ở chỗ này khổ tâm gầy dựng, thậm chí còn làm tốt hơn cả ta, thì ta làm sao có thể yên tâm đặt căn cơ ở mình phía sau, hợp tung liên hoành các nước khác? (hợp tung liên hoành - tung hoành ngang dọc - chính là tên quyển 3 .) Ta, Khánh Kỵ, một công tử mất nước, có thể có khả năng kết minh với chư hầu, chính là phải dựa vào các ngươi."
" Công tử..." Khánh Kỵ nói một hồi thành thật như vậy, làm cho những tướng lĩnh này đều trở nên kích động, Kinh Lâm nói: "Công tử, ngài là anh hùng đương thời, chúng ta cam tâm tình nguyện đi theo dốc sức, mong chờ đi theo công tử phạt Ngô phục quốc, kiến công lập nghiệp. Cái chúng ta có thể đền đáp cho công tử, chỉ có một bầu nhiệt huyết, chỉ cần có thể phạt Ngô phục quốc, giúp công tử hoàn thành nghiệp lớn thiên thu, cho dù có thịt nát xương tan, chúng ta cũng không luyến tiếc thân này."
Khánh Kỵ nghe thấy lời ấy, nhiệt huyết trong lòng cũng sôi trào lên. Hắn biết tiền đồ phía trước như bụi cây có gai, rất nhiều khó khăn; hắn biết, hiện giờ không giống như cái thời đại mơ mộng năm đó khi Tấn công tử Trùng Nhĩ lưu vong các nước, hiện giờ cũng chẳng có ai nguyện ý làm một bá chủ trượng nghĩa đi giúp hắn phục quốc. Lúc này tất cả chỉ nói ích lợi, là thời đại cá lớn nuốt cá bé, bước đi vô cùng khó khăn. Các bộ hạ của hắn đem hắn trở thành trụ cột tinh thần, với hắn mà nói, phải làm sao để luôn có được sự hỗ trợ của những nam nhi tâm huyết này, mới có thể tiếp tục giữ vững niềm tin.
"Chư vị tướng quân, Khánh Kỵ lần này đi Sở Việt, vô luận là sứ mệnh thành công hay là thất bại, cũng sẽ trước tháng ba băng tan hoa nở quay trở về nơi này, chủ trì đại kế phạt Ngô. Khi ta đi tới Sở Việt, nơi này, đành kính nhờ chư vị tướng quân. Chư vị tướng quân dành cho Khánh Kỵ một bầu nhiệt huyết, không tiếc sinh tử, Khánh Kỵ không có cách nào báo đáp, xin nhận một bái của Khánh Kỵ."
Khánh Kỵ dứt lời, đứng dậy lui về phía sau, sau đó vén ống tay áo, trịnh trọng bái một lần.
"Công tử không thể!" Lương Hổ Tử, Kinh Lâm đám người thấy thế, sợ hãi bước lên phía trước nâng, vừa thấy hai đầu gối của Khánh Kỵ đã quỳ xuống đất, khấu đầu bái lễ với bọn họ, vội cũng xoay mình quỳ xuống, bái trở lại Khánh Kỵ.
"Chúng tướng quân xin đứng lên, lộ tuyến cùng kế hoạch phạt Ngô, ngày mai ta sẽ thương nghị tỉ mỉ với chư vị tướng quân, sau đó đưa ra quyết định. Hiện tại ta sẽ nói trước tính toán của ta đối với Sở quốc, về phía Sở quốc, ta đã viết một phong mật tín, để Yểm Dư, Chúc Dung hai vị Vương thúc dẫn tai họa vào bên trong, bức cho Sở phải tác chiến. Như vậy, trước khi ta tới Sở quốc, cũng đã xây dựng cho ta được một cục diện có lợi, phương pháp cụ thể là..."
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1