Lúc Khánh Kỵ rời khỏi hoàng cung Lỗ quốc, sắc trời cũng đã sâm sẩm tối. Quý Tôn Ý Như an bài cho hắn một chỗ ở trong thành, đó chính là một nơi ở khác của Quý Tôn Ý Như, gọi là "Nhã Uyển", trước sau có ba mảnh sân, thanh tịnh lịch sự tao nhã, trình độ thưởng thức thật không tầm thường, còn cấp một vài đầy tớ thị tỳ để hắn sử dụng.
Dương Hổ cùng Triển Hoạch bồi hắn tới Nhã Uyển để sắp xếp. Bởi vì hai người trước giờ vẫn không hợp, Khánh Kỵ cũng không tìm được chủ đề nào mà tán gẫu. Sắp xếp xong Dương Hổ cùng Triển Hoạch liền đứng dậy cáo từ, Khánh Kỵ mỉm cười tiễn bọn họ ra cửa, chờ cho bọn họ biến mắt hẳn trong tầm mắt mình, lập tức gọi Tái Cừu lại, cẩn thận dặn dò một hồi, để cho hắn lập tức rời khỏi Khúc Phụ chạy về Ngải thành, thông tri cho Lữ Thiên và các tướng lãnh bố trí một phen, canh phòng nghiêm ngặt người lạ ra vào quân doanh, đồng thời tạo ra dư luận để phô trương thanh thế. Tái Cừu lĩnh mệnh, lập tức cầm lộ phí rồi gói ghém quần áo đi ra khỏi thành.
Dương Hổ rời khỏi Nhã Uyển cũng không trực tiếp quay về phủ đệ của mình, mà là chạy tới trạch viện của Quý Tôn Thị. Hắn biết, đại sự như vậy Quý Tôn Ý Như nhất định phải thương nghị một hồi với hắn. Quả nhiên, vừa đến Quý phủ, vào đại sảnh đã thấy chủ thượng thay một bộ quần áo màu đen ngồi xếp bằng đang chờ hắn.
Ở trước mặt Quý Tôn Ý Như là một cái kỷ án dài, ở trên án là một ấm trà bằng bạc, nước đang hơi sôi. Phía sau là hai nữ tử, xem tuổi khoảng chừng mười ba mười bốn, khuôn mặt như họa, vòng eo thon nhỏ. Nàng lấy bộ ngực mềm mại làm đệm, để cho chủ nhân dựa vào thư thái, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đang xoa bóp đầu vai hắn. Đầu bạc cùng hồng nhan, tôn nhau lên rất thú vị.
Dương Hổ không dám xem nhiều, chắp tay trước ngực thi lễ, liền thối lui sang một bên. Quý Tôn Ý Như chậm rãi dùng một que gỗ đẩy một cây trà mới vào trong ấm trà, nhìn lá trà theo nước sôi cuộn lên, mùi hương dần dần lan ra, mũi hít hít vẻ mặt rất thoải mái.
Quý Tôn Ý Như hít vào một hơi, sau đó thân mình trượt xuống dưới, gối lên đùi của nữ hài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng, hai mắt khép hờ, sau một lúc lâu mới nói:
- Khánh Kỵ... đã dàn xếp ổn thỏa chưa?
- Dạ, đã mời hắn vào ở tại Nhã Uyển.
Quý Tôn Ý Như "Ừm" một tiếng, chậm rãi hỏi:
- Dương Hổ, theo ngươi thấy, lời đó của Khánh Kỵ, nói rằng có ba vạn quân, có thể tin được hay không?
Dương Hổ khóe miệng hơi hơi nhếch lên có chút ý cười:
- Chủ nhân, hắn thực sự có hay không có ba vạn quân, việc gì phải vội chứ? Chúng ta cũng không phải thật sự muốn giúp hắn phục quốc, chỉ là mượn sức hắn để thu quyền lực của Mạnh Tôn, Thúc Tôn, chỉ cần đạt được mục đích của chúng ta, hắn có bao nhiêu binh lính thì có quan hệ gì đâu?
Quý Tôn Ý Như cười rộ lên, bàn tay to của hắn sờ lên ngực anh đào của thiếu nữ, trêu đùa khiến cho thiếu nữ kêu lên một tiếng yêu kiều, ngón tay vẫn còn mang theo cảm giác mịn màng của Quý Tôn Ý Như chỉ sang Dương Hổ, ha hả cười nói:
- Ngươi khá lắm, đã có tâm tư này rồi, trên Tri Lễ đường như thế nào lại không thay hắn xác thực rằng đúng là có ba vạn quân đi?
Dương Hổ cũng cười nói:
- Chưa có ý tứ của chủ nhân, Dương Hổ không dám tự tiện quyết định. Hơn nữa, chủ nhân vốn có tâm giúp hắn, nếu Dương Hổ ra mặt làm chứng cho hắn, chỉ sợ khéo quá hóa vụng, lại khiến cho Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà do dự không tin.
Quý Tôn Ý Như trầm ngâm một lát, gật gật đầu, gõ gõ ngón tay vào đầu gối của thiếu nữ, thiếu nữ xinh đẹp kia hiểu ý, vội vén tay áo xanh biếc, đem một đôi bàn tay trắng như tuyết đặt lên trán của hắn, nhẹ nhàng mát xa. Quý Tôn Ý Như nhắm mắt lại, trầm tư một lát, nói:
- Thúc Mạnh hai nhà chắc chắn chưa từ bỏ ý định, chú ý quan sát động tĩnh của bọn họ.
Còn nữa, Khánh Kỵ nói như vậy bọn họ chắc gì đã tin tưởng, không biết chừng sẽ cho người tới Vệ quốc dò xét, nếu có cơ hội, ngươi phải giúp hắn che giấu một chút, đúng rồi..., để cho hắn có chút thời gian, cho hắn còn kịp chuẩn bị. Còn có, để một vài công khanh đại phu thường xuyên mở tiệc chiêu đãi hắn, chúng ta không thể thất lễ, thiếu thốn khách nhân được. Hơn nữa, khi tên của Khánh Kỵ được giương cao ở Khúc Phụ, những kẻ đứng xa theo dõi tình thế nên hiểu được ý tứ của lão phu, hừ! Những kẻ lưỡng lự đó, cũng phải buộc bọn hắn phải chọn lựa một trong ba nhà chúng ta.
- Rõ, tiểu nhân tuân mệnh.
Quý Tôn Ý Như suy nghĩ một chút, lại nói:
- Mặc kệ chuyện ba vạn quân của hắn là thật hay giả, trước hết cứ giúp hắn phô trương thanh thế ra, quan sát động tĩnh của dân chúng, lão phu sẽ đưa ra quyết sách cuối cùng.
Dương Hổ trong lòng khe khẽ thở dài: "Chủ thượng rốt cuộc là vẫn thiếu quyết đoán, tuy rằng tâm rất ham quyền lực, có điều càng mong muốn, trong lòng lại càng do dự. Ai, không thể cứ phô trương thanh thế là được, chỉ sợ sẽ khiến cho hai nhà Thúc Mạnh có đủ thời gian, để bọn họ thong dong sắp xếp phản công."
Có điều hắn biết vị chủ tử này tính tình rất bảo thủ, mình chỉ cần đề cập qua một lần là được, nếu cứ khuyên can mãi, nhất định sẽ khiến hắn phản cảm. Hiện giờ mình tuy là Quý Thị môn hạ đệ nhất gia thần, có điều Trọng Lương Hoài, Công Sơn Bất Nữu hai kẻ đó vẫn giương đôi mắt hổ nhìn địa vị của mình, không thể khiến cho Quý Thị không vui, liền chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Quý Tôn Ý Như phân phó những lời này xong, liền xoay sang hỏi về việc gieo trồng dâu ở phong ấp của Quý Thị, việc sản xuất và tiêu thụ vải lụa vải bố và kinh doanh muối biển, còn có việc an bài cuộc đua thuyền rồng vào tháng năm Đoan Ngọ, Dương Hổ trong lòng hiểu rõ, nhất nhất trả lời. Nghe nói để có thể tại cuộc đua thuyền rồng áp đảo Mạnh, Thúc hai nhà, Dương Hổ hiện giờ đang chuẩn bị một đội thuyền rồng, Quý Tôn Ý Như không khỏi mỉm cười, nói:
- Đại sự hiện nay, tùy thuộc vào việc áp chế Thúc Mạnh hai nhà, tranh thủ thu lấy binh quyền và tài quyền (kinh tế) vào tay, loại sự tình này, ngươi không phải đích thân tham dự vào.
Dương Hổ sắc mặt nhất thời căng thẳng, vội vàng nói:
- Tiểu nhân chính là vì chủ nhân mà bôn tẩu, vốn chỉ lo việc bên trong. Chủ nhân không phải lo lắng, tiểu nhân sẽ an bài mọi việc thỏa đáng, sẽ không phân tâm bởi những sự tình khác.
Quý Tôn Ý Như tay vuốt chòm râu mở mắt cười nói:
- Không ổn không ổn, việc của Khánh Kỵ quả thực là trọng yếu. Như vậy đi, phân phó thêm nữa, các nhà các viện môn hạ của Quý Thị, cùng tổ chức đội thuyền dự thi, ai có thể đoạt được giải nhất, lão phu sẽ để cho hắn độc quyền kinh doanh muối biển trong vòng ba năm. Ha ha, trọng thưởng tất có dũng phu, một gia tộc khổng lồ như Quý Thị ta, còn lo không tuyển được một đội thuyền rồng hạng nhất sao?
Dương Hổ vừa nghe vậy mới yên lòng, vội vàng gật đầu xưng vâng, không hề lo rằng mình ôm đồm quá nhiều, chỉ cần việc này không giao cho Trọng Lương Hoài hay là Công Sơn Bất Nữu là hắn an tâm rồi. Cuộc đua thuyền rồng có điều chỉ là một trò chơi, Dương Hổ vì sao phải để ý như vậy? Chỉ là đề phòng cẩn thận mà thôi. Quý Tôn Ý Như tính cách cực kỳ hiếu thắng, nếu do người khác chủ trì mà thắng được trận này, khiến cho hắn vui vẻ, đối với địa vị của mình khó có thể bảo toàn được. Hắn có được địa vị ngày nay, đối với những đối thủ trong bóng tối, cùng với những cơ hội có thể khiến cho đối phương tấn thân, đều cần phải nghiêm mật phòng bị.
Một trận đấu chỉ là việc nhỏ sao? Đối với một đại quý tộc cực kỳ coi trọng thanh danh thể diện, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Quốc vương Lỗ quốc Cơ Trù vì cái gì mà phải chạy trốn tới Tề quốc? Còn không phải bởi vì một trận chọi gà hai năm trước sao. Lúc ấy, Quý Tôn Ý Như cùng Hậu Chiêu Bá chọi gà, Quý Tôn Ý Như nghĩ ra kế, bôi mù tạt lên cánh gà, muốn gian dối để thủ thắng. Mà Hậu Chiêu Bá cũng rất nghiêm túc, có điều móng gà của hắn lại trở thành móng sắt. Thế này còn so được sao, Quý Tôn Ý Như thua nát bét, hắn phát hiện ra móng gà của đối phương lại hóa thành móng sắt, không khỏi giận dữ, liền phẫn nộ khiển trách Hậu Chiêu Bá dối trá không theo quy định.
Hậu Chiêu Bá cũng không cam lòng yếu thế, giễu cợt lại, mắng hắn bôi mù tạt lên cánh gà. Hai người đầu tiên là đấu võ mồm, sau đó là tới động chân động tay. Đương nhiên, không phải là bọn hắn động thủ, mà là môn khách gia tướng của bọn hắn. Bọn họ là người quân tử, chỉ phụ trách việc cổ vũ trầm trồ khen ngợi đội ngũ của mình.
Sau một hồi hỗn chiến, song phương đều đã chết không ít người, ai cũng không chiếm được ưu thế, Quý Tôn Ý Như càng nghĩ càng thấy khó chịu, dứt khoát phái gia thần Công Sơn Bất Nữu xuất binh, chiếm đất phong của Hậu Thị. Hậu Thị chạy tới hoàng cung khóc lóc cáo trạng, Lỗ quân Cơ Trù nghe vậy thì mừng rỡ, hắn vẫn muốn thu hồi quyền lực của ba nhà, hiện giờ Quý Tôn dám tự tiện đoạt đất phong của công khanh khác, đây chính là một cơ hội.
Cơ Trù lập tức điểm nhân mã, ngồi trên xe xuất chinh, thảo phạt Quý Tôn Ý Như. Quý Tôn Ý Như không nghĩ tới vua Lỗ sẽ chạy tới đối phó, nên bị vây ở trong trang viện của hắn. Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà lo lắng ba nhà phải đi mất một, thế lực của vua Lỗ sẽ tăng nhiều, khi đó bọn họ cũng xong đời, liền xuất binh tương trợ, quốc vương đại bại. Cơ Trù ngẫm lại thấy mình là vua của một nước mà thật sự là uất ức, liền một mạch chạy trốn sang hàng ngũ kẻ địch Tề quốc.
Quốc vương Tề quốc chính là hậu duệ của Khương Thượng Khương Tử Nha, một dòng họ làm quân chủ, gọi là Khương Chử Cựu. Kế thừa gien trường thọ của Khương Thái Công, lão nhân này cũng đã làm quốc vương hơn ba mươi năm, vẫn đang làm tinh thần hừng hực. Quan hệ giữa các quốc gia thời kỳ Xuân Thu cũng giống như nhà với nhà, hôm nay đánh nhau chết đi sống lại, ngày mai lại xưng huynh gọi đệ cũng không có gì ngạc nhiên. Thấy Cơ Trù tìm đến, Khương Chử Cựu không để ý ân oán cũ, liền thu dụng hắn. Được hai năm thì một người hiền họ Sung người nước Tấn khuyên bảo Quý Tôn Ý Như nghênh đón vua về nước, Quý Tôn Ý Như cũng không có tâm mưu phản, liền đi mời hắn trở về, có điều Cơ Trù lại bướng bỉnh như trẻ con, thà ở lại Tề quốc làm quan to nơi đất khách, đánh chết cũng không quay về, lúc này mới tạo thành cục diện Lỗ quốc không có vua, mà do Quý Tôn chấp chính.
Thử nghĩ xem, chọi gà một chút mà có thể phát triển thành đại sự như vậy, Dương Hổ có thể nào không đề phòng cẩn thận, nào dám đem chuyện đua thuyền rồng giao cho hai đại gia thần khác của Quý Thị là Trọng Lương Hoài hoặc Công Sơn Bất Nữu đi làm?
Quý Tôn Ý Như phân phó thêm một vài việc quan trọng nữa, tâm thần thả lỏng, liền thân thân thiết thiết với tiểu thiếp bên cạnh, Dương Hổ ở một bên, Quý Tôn Ý Như cũng không thèm để ý, trêu đùa ầm ỹ với thiếp hầu, một mái đầu trắng xóa rất nhanh đã tiến vào trong lòng ngực. Dương Hổ nhìn xem rất kỳ cục, vội vàng cáo từ lui ra, tới khi hắn lui tới cửa quay đầu ngoảnh lại, đã thấy thiếu nữ kia quần áo thoát hết, ngọc thể lộ ra, Quý Tôn Ý Như đang cúi người xuống, làm một dạng giống như người đánh ngựa vung roi, không khỏi âm thầm líu lưỡi: "Chủ công tuổi đã cao như vậy, còn có thể càng về già càng dẻo dai, quả nhiên là vẫn làm được, bội phục, bội phục!"
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1