Khánh Kỵ và Quý Tôn Ý Như bàn bạc khá lâu, quyết định chi tiết hành động vào buổi thượng triều ngày mai, Quý Tôn Ý Như suy đi ngẫm lại, không thấy có sơ sót gì cả, nếu làm theo kế hoạch, đúng là giải quyết được thế bế tắc, chấm dứt tranh chấp, hắn còn chơi được Thúc Tôn Ngọc một vố, lấy lại một số quyền lợi, trong lòng cảm thấy hả hê.
Bàn bạc xong xuôi, Quý Tôn Ý Như dặn dò bày tiệc, đích thân ngồi uống với Khánh Kỵ, để an toàn, ngoại trừ tâm phúc đáng tin cậy ra, không ai biết vị khách quý Quý Tôn đại nhân đích thân tiếp đãi là Khánh Kỵ. Quý Tôn Tư đương nhiên không phải đề phòng, được biết bạn tốt Khánh Kỵ đến phủ, hắn hăm hở đến gặp mặt.
Hai cha con Quý thị thết đãi Khánh Kỵ xong, Quý Tôn Ý Như lại nhiệt tình mời Khánh Kỵ nghỉ lại trong phủ, còn rộng rãi chọn ra một đôi mỹ nhân song sinh trong số ba đôi khi nãy để hầu hạ Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ biết Quý Tôn Ý Như làm vậy là vì chưa yên tâm, sợ mình đi thông báo cho Thúc Tôn Ngọc biết, nên lấy danh nghĩa là tiếp đãi, thực ra là giám sát mình, bèn nhận lời không chút do dự. Chỉ là hai cô gái ủy mị xinh tươi này, hắn lấy lí do đi đường xa mệt mỏi, với lại quân tử không chiếm lấy vật yêu thích của người khác mà từ chối, Quý Tôn Ý Như vốn cảm thấy hơi tiếc nay lại càng có cái nhìn tốt về Khánh Kỵ hơn.
Tiệc tàn, hai người đứng dậy, Khánh Kỵ loạng choạng được người hầu dìu đến phòng ngủ. Quý Tôn Ý Như cũng đã say được tì thiếp dìu lấy, bước đi xiêu vẹo xuống sảnh, nhìn Khánh Kỵ rời khỏi. Đột nhiên hắn đẩy cô tì thiếp ra, ánh mắt trở nên tỉnh táo. Dương Hổ lập tức đến nghe lệnh, Quý Tôn Ý Như đã hết say, dặn dò:
- Sai người trông chừng phòng ngủ của Khánh Kỵ, trước khi ta thượng triều vào ngày mai, cho dù là một con chuột cũng không cho rời khỏi.
Dương Hổ nghe vậy đã biết Khánh Kỵ thuyết phục xong Quý Tôn Ý Như, vội vâng dạ nhận lệnh:
- Chúa công yên tâm, thuộc hạ sắp xếp ngay ạ, đêm nay phòng ngủ của chúng ta sẽ như thiên la địa võng, một con ruồi cũng không bay lọt ạ.
Quý Tôn Ý Như gật gù, mỉm cười hài lòng…
Trời tối mịt, trăng sáng lung linh, tiếng dế kêu lanh lảnh, cái nóng ban ngày đã tan biến, tiết trời se lạnh. Căn phòng Khánh Kỵ ở rất đẹp, ba mặt có hồ nước, chỉ có một mặt liền với khu vườn. Trăng thanh gió mát, cơn gió thoảng qua, thật là sảng khoái, nhưng Quý Tôn Ý Như sắp xếp cho Khánh Kỵ ở đây, chủ yếu là để tiện giám sát. Khuya lắm rồi, dưới lùm cây lại có vô số cặp mắt dõi theo căn phòng, trong phòng lúc này không nghe thấy động tĩnh gì.
Lúc này, hai võ sĩ cải trang thành dân thường bước ra khỏi một quán trọ, họ không biết rõ về nhiệm vụ của mình được giao nhưng vẫn cứ thế thi hành. Cả hai mình đầy hơi rượu, cứ như là vừa mới hoan lạc ở đâu xong, loạng choạng bước về phía phủ của Thúc Tôn Ngọc.
Họ là hai gia tướng tâm phúc đi cùng Thúc Tôn Diêu Quang đến Phí thành, lúc Khánh Kỵ quay về Khúc Phụ, đã xin Thúc Tôn Diêu Quang hai tâm phúc, bảo họ tự đánh xe đến Khúc Phụ, nán lại quán trọ này chờ tin tức của hắn. Hai người này đến trễ hơn Khánh Kỵ, khi mặt trời xuống bóng mới đến nơi. Dù là vậy nhưng đi đường mệt mỏi, bước đi cứ như là đang trên con tàu lắc lư, không cần giả bộ cũng giống hai gã say rượu rồi.
Hai người nhanh chóng đến phủ Thúc Tôn, gõ cửa bước vào, lớn tiếng cười nói thân thiết với người mở cửa, người của Quý thị đang âm thầm theo dõi nhìn thấy họ có vẻ thân thiết với người nhà phủ Thúc Tôn cũng không để ý lắm. Phủ đệ Thúc Tôn thị không có ba ngàn cũng phải có hai ngàn người, mỗi ngày đi ra đi vào nhiều vô số kể, họ chỉ cần chú ý những người lạ có cử chỉ khác thường thôi.
Thúc Tôn Ngọc đã đi nghỉ, nhưng sau khi hai kẻ say bước vào, không lâu sau một căn phòng phía sau nhà đã sáng đèn. Thúc Tôn Ngọc khoác áo ngồi trên ghế, thần sắc nghiêm nghị, hai võ sĩ quỳ trước mặt, chính là hai gia tướng vừa về phủ lúc nãy.
Thúc Tôn Ngọc ngồi đó, mắt sáng như trăng, mũi cao miệng rộng, mặt láng như ngọc, tuy đã qua tuổi trung niên, nhưng vẫn là một nam tử khôi ngô. Hắn hỏi hai kẻ thuộc hạ:
- Đấy là dặn dò của Khánh Kỵ?
Một gia tướng kính cẩn trả lời:
- Dạ, tiểu thư dặn dò tiểu nhân tất cả nghe theo sắp xếp của công tử Khánh Kỵ , bảo bọn thuộc hạ nghe theo sai bảo của công tử. Tiểu thư còn nói, nếu chúa công nghi ngờ có hỏi đến thì trả lời: Xin chúa công tin tưởng Khánh Kỵ, chàng sẽ tuyệt đối không hãm hại chúa công đâu ạ.
Thúc Tôn Ngọc hứ một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ khác lạ. Hắn không phải không tin con gái mình, chỉ là cô con gái cưng như vàng như ngọc của mình còn chưa lấy chồng đã nói giúp cho người đàn ông này như vậy, người làm cha trong lòng có chút không vui.
Gia tướng kia nói tiếp:
- Công tử Khánh Kỵ gặp bọn thuộc hạ đã dặn dò nhanh chóng quay về Khúc Phụ, phải đến nơi trước lúc mặt trời lặn, ở tại quán trọ phía trước Lỗ Quái Cư, quán này xuất hiện nhiều ở những chương trước, là quán rượu của Thành Bích) đợi tin tức. Công tử Khánh Kỵ còn dặn, nếu đêm xuống còn chưa thấy công tử đến gặp thì phải thay đồ dân thường, tránh gây chú ý về gặp chúa công, dâng bức mật hàm này.
Tên gia tướng vừa nói vừa cẩn thận lấy từ dây lưng ra một lá thư, hai tay dâng lên cho Thúc Tôn Ngọc. Tên còn lại đi đến cái bàn lấy ngọn nến đem lại gần chiếu sáng. Thúc Tôn Ngọc mở thư ra, xem qua một cách kĩ lưỡng.
Dưới ánh nến, nét mặt của hắn dường như không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lúc rực sáng, lúc hoang mang, sau khi xem hết lá thư, hắn vẫn mang vẻ kinh ngạc ngồi đó, ngón tay từ từ nắm lại siết chặt lá thư, rồi khép nhẹ đôi mắt.
Hai tên gia tướng không dám làm phiền chúa công, đứng ngây ra đó chờ đợi…
Một hồi lâu, Thúc Tôn Ngọc mở mắt ra, mỉm cười:
- Được rồi, hai ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, chuyện này không được cho ai biết.
Hai tên gia tướng vâng dạ lui ra, Thúc Tôn Ngọc suy nghĩ gì đó, đưa tay lên ngọn nến từ từ mở ra, lá thư nắm trong tay xõa xuống bắt lửa, khi cháy gần hết Thúc Tôn Ngọc phất tay ném thư sang một bên, nhìn lá thư cháy thành tro bụi, nhướng mày gọi:
- Người đâu, mau gọi Hưu Trù đến gặp ta!
Trời sáng, các công khanh đại phu vào cung.
Những ngày này châm trích lẫn nhau, những lí do nghĩ ra được đã nghĩ hết rồi, mỗi ngày qua đi vẫn cứ đấu mồm với nhau, không những người khác cảm thấy chán, ngay bản thân mình còn thấy chán nữa là, thế nhưng ngày tháng vẫn phải trôi đi, đấu mồm vẫn cứ tiếp tục, đó là chức trách của họ.
Ngay lúc các công khanh đại phu chuẩn bị tiếp tục khẩu chiến, thái giám trong cung lớn tiếng tuyên bố “Thúc Tôn đại phu tới.”
Tiếng hét ấy làm cho tất cả mọi người phấn chấn hẳn lên, phe cánh của Thúc Tôn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc. Những ngày qua gia chủ ba nhà có quyền quyết định sự vụ nước Lỗ đều lui về phía sau, Dương Hổ nắm quyền chỉ sau ba nhà cũng giả câm giả điếc trên điện nhìn mọi người khẩu chiến qua lại, ai cũng không biết cục diện này sẽ tiếp diễn đến khi nào. Nay Thúc Tôn Ngọc đột nhiên xuất hiện, chắc cục diện dây dưa này có gì thay đổi đây. Các đại phu đều lên tinh thần, đợi Thúc Tôn Ngọc bước vào đại điện, các đại phu tùy chức quan lớn nhỏ lần lượt lên hành lễ, Thúc Tôn Ngọc đảo mắt qua một lượt, còn chưa kịp nói gì, thái giám trong cung lại hét lớn “Quý Tôn đại phu tới.”
Quý Tôn Ý Như thân mang trọng bệnh không thượng triều giờ cũng có mặt, các đại phu liền xì xầm to nhỏ, Thúc Tôn Ngọc nhủ thầm “Quả nhiên hắn đến!”
Hắn cười giả lả quay mặt lại, nhìn về phía Quý Tôn Ý Như đang từ tốn bước vào điện. Ánh mắt hai người chạm nhau, sắc như đao kiếm, tựa như có tia lửa xẹt ra. Các đại phu trung lập cảm thấy phấn chấn xoa xoa nắm tay: “Hôm nay có tuồng hay để coi đây!”
Quý Tôn Ý Như và Thúc Tôn Ngọc mặt đối mặt, từ từ bước về phía đối phương nghiêng người hành lễ, vừa định hàn huyên vài lời, thái giám ngoài cửa lại hét lên: “Mạnh Tôn đại phu tới.”
Chưa dứt lời, Mạnh Tôn Tử Uyên thân hình ốm nhách, tính tình nóng nảy đã lướt như cơn gió vào điện. Mạnh Tôn Tử Uyên nhận được thông báo của Thúc Tôn Ngọc nên mới vội đến đây, hắn và nhà Thúc Tôn là liên minh cùng tiến cùng lui. Khi Thúc Tôn Ngọc mới đưa ra ý kiến lựa chọn tân quân, hắn vì tức giận nên đứng sang bên nghe ngóng, Quý Tôn Ý Như thấy vậy đã đến thăm nhằm lôi kéo hắn về phía mình.
Tuy Mạnh Tôn Tử Uyên hữu dũng vô mưu, nhưng cũng hiểu rõ nhà Quý Tôn thị qua hai đời Quý Vũ Tử, Quý Tôn Ý Như phụ tử vất vả gầy dựng, đã vượt xa hắn rồi. Hắn mà nương theo Quý Tôn Ý Như, chỉ cần Thúc Tôn Ngọc sụp đổ, người tiếp theo sẽ là hắn, cho nên hắn không liên minh với Quý Tôn Ý Như là vậy. Hắn còn đem chuyện Quý Tôn Ý Như đến thăm nói với Thúc Tôn Ngọc, hai người họ tuy có hiềm khích, nhưng việc lớn liên quan đến hệ thống quyền lực thì vẫn hợp tác chặt chẽ với nhau.
----------------------
Tiêu đề chương: Đại kế đắc thụ (Kế lớn thành công)
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1