Kiền Toại thành, có mấy người áo quần rách bươm đang chống cành cây lết từng bước khó nhọc trên đường, gặp người qua đường ăn mặc tươm tất liền dừng lại, làm ra vẻ đáng thương xin bố thí thức ăn. Những người này phần lớn đều mang thương tích trên mình, những mảnh vải băng bó vết thương bị máu thấm đầy hóa thành màu đen sậm, nhìn vào cách ăn mặc rách rưới của chúng, không giống với ăn mày bình thường, mà là thương binh lạc khỏi quân ngũ.
Một ông chủ mở quán ăn ven đường cầm một ít thức ăn ra phân phát cho bọn chúng, nhìn bộ dạng của chúng một hồi, ông chủ lên tiếng hỏi: “Mấy vị này, ta thấy mấy vị không giống những kẻ đi ăn xin dọc đường, thế sao lại…sao lại thành ra nông nỗi này?”
Mấy người này nghe hỏi vậy thở dài ngao ngán, trong đó có một người trả lời: “Ấy, một lời khó mà nói hết được, mấy người chúng ta vốn là binh lính theo đại vương đi phạt Sở, ai mà ngờ, lúc ở Sở thì đánh trận nào thắng trận nấy, về đến Ngô quốc, lại bị Khánh Kỵ điện hạ đánh cho tan tác.”
Ông chủ kia nghe kể chuyện phấn chấn tinh thần, xung quanh đột nhiên một đám người nhiều chuyện vây lấy bọn người kia, hỏi han đủ thứ: “Nghe nói Khánh Kỵ điện hạ về nước rồi, còn dẫn theo mấy vạn đại quân, cưỡi những con thuyền mọc cánh, có thật không vậy?”
“Nghe nói đại vương bị bại trận? Bây giờ thế nào rồi?”
“Nghe nói…”
Một tên thương binh than thở: “Ấy, chuyện này ấy mà, mọi người chỉ là nghe nói, còn chúng ta đã tận mắt chứng kiến. Chúng ta đi đường bộ về nước, còn đường thủy uốn khúc quanh co, vốn dĩ không thể nào nhanh hơn chúng ta được, thế tại sao mà Khánh Kỵ điện hạ tới trước chúng ta nào? Chính là vì cưỡi loại thuyền lướt đi trên gió đó.”
“Lướt đi trên gió à?” Đám dân đen huyên náo cả lên.
“Còn không phải ư? Ta nghe nói Khánh Kỵ điện hạ năm ngoái bị hành thích ở Trường Giang, từng gặp được tiên nhân, được truyền cho ba quyển thiên thư, nên mới đánh đâu thắng đó, dưới Thiên Mục sơn, mười vạn đại quân của đại vương bị Khánh Kỵ điện hạ thỉnh xuống vật cưỡi của thiên thần là Thần ngưu biết phun lửa, giẫm tanh bành cả năm quân doanh lớn, trận chiến đó, giết hơn quá nửa binh mã của chúng ta đó.”
“Woa! Đó không phải là năm sáu vạn người à?”
“Chứ sao, máu chảy thành sông, máu chảy thành sông luôn đó. Ta nói cho mọi người nghe, vì ta là một thương binh nên Khánh Kỵ điện hạ mới tha mạng cho, ta thấy tận mắt mà, xác chết chất cao từng đống, còn cao hơn cả cán cờ cắm trên chiến xa nữa, thảm thương hết chỗ nói!” Một tên lính nói giọng âm u.
“Vậy bây giờ thế nào rồi? Nếu quả thật Khánh Kỵ điện hạ có thần thánh trợ giúp, sao không trực tiếp đánh chiếm Cô Tô thành?”
“Cái này…cái này là thiên cơ. Ta nói cho mọi người nghe, mọi người đừng nói ra ngoài đó.” Tên thương binh dáo dác sợ sệt nhìn xung quanh xong mới nói tiếp: “Cô Tô thành là hoàng thành, hoàng thành tất nhiên có vương khí, còn có thần linh phù hộ nữa, Khánh Kỵ điện hạ không triệt để đánh bại đại vương, hấp thụ vương khí sẽ không vào được Cô Tô thành, nhưng bên ngoài Cô Tô thành thì Khánh Kỵ điện hạ muốn hô phong hoán vũ, làm gì cũng được hết.”
Đám dân đen tụ tập càng lúc càng đông, người nào người nấy im lặng lắng nghe chăm chú. Tên thương binh cứ thế huyên thuyên: “Đại vương chỉ có nước thua hết trận này đến trận khác thôi, bây giờ đã lui về Đông Điều Khê, bị Khánh Kỵ điện hạ chặn mất đường lui về Cô Tô thành, giang sơn này…Hic! Giang sơn này, khó nói lắm…”
“Nói chuyện đó làm gì nữa, các vị hương thân phụ lão rũ lòng thương, bố thí thêm cho mấy người đáng thương này ít thức ăn nữa đi ạ. Đại vương đã không lo được cho chúng ta rồi, chúng ta mang thương tích đầy mình, cũng không biết còn sống được bao lâu, chỉ mong…có thể gắng gượng quay về quê nhà, gặp mặt phụ mẫu thê nhi một lần…”
Nói đến đây, tên thương binh nghẹn ngào bật khóc.
Đám dân chúng nổi lòng thương hại, ai cũng bố thí tùy theo khả năng của mình. Có người hỏi: “Mấy người quê ở đâu?”
“Ta ở Yểm thành.”
“Ta ở Diên Lăng.”
“Còn ta ở Nam Vũ thành, cám ơn các hương thân phụ lão, thôi không nói tiếp nữa, chúng ta còn phải đi khắp nơi xin chút tiền đi đường để quay về quê nhà, đa tạ các vị có lòng hảo tâm.”
Mấy tên thương binh ra vẻ thương cảm, chắp tay vái lạy đám dân đen vừa bố thí cho chúng, sau đó chống gậy tiếp tục lảo đảo bước đi, bỏ lại đám đông ồn ào đang túm tụm bàn luận ý kiến với nhau.
Mất tên thương binh đi xiên vẹo bước ra lối nhỏ, quay đầu lại thấy không ai bám theo, vội nháy mắt ra hiệu, lại rẽ vào một con đường khác, cùng một màn xin bố thí thức ăn kể lể tình hình chiến sự lại được trình diễn ở một nơi khác…
Trong Cô Tô thành, Phù Sai lo lắng không yên, hắn đã nhận được tin phụ vương bại trận lui về Đông Điều Khê, chỉ là đại quân của Khánh Kỵ chặn ngay lối đi giữa Đông Điều Khê và Lạp Trạch, vừa đúng chỗ cản đường phụ vương quay về Cô Tô thành. Hắn lo cho an nguy của phụ vương, có ý định dẫn quân ra khỏi thành đi cứu viện, thế nhưng…Cô Tô thành là gốc rễ của phụ vương, hắn sao lại không biết điều này, nếu đánh mất cả Cô Tô, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa, lại có hai tên tín sứ mang theo bảo kiếm của Hạp Lư quay về, lệnh cho hắn không được trúng kế điệu hổ ly sơn của Khánh Kỵ, cứ thủ chặt Cô Tô thành, tình hình hiện nay hắn chỉ còn mong cho Phù Khái ở Hàn Ấp và quân trấn thủ Ngự Nhi thành kịp thời quay về giải vây cho phụ vương mà thôi.
“Đùng!” lại một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất rung chuyển hồi lâu mới dứt. Một lúc sau, có người chạy vội vào động trú ẩn dưới chân tường thành, đó là một chàng thanh niên, mũi chim ưng mặt gầy gò, thần thái nghiêm nghị, hai mắt sắc lẻm, bắp tay rắn chắc.
Hắn vội chạy đến bên Phù Sai, chắp tay nói: “Thái tử điện hạ, quân địch đã dừng bắn đá.”
Phù Sai ừ hử một tiếng, bừng tỉnh khỏi suy nghĩ trong đầu, nhìn chàng thanh niên một cái. Người này họ Chuyên tên Nghị, còn trẻ tuổi mà đã giữ chức tư mã Ngô quốc, xếp vào hàng ngũ thượng khanh. Một năm trước hắn hãy còn là một thường dân, ngay cả đất cũng không có ba sào, nhưng phụ thân hắn là Chuyên Chư được Ngũ Tử Tư sử dụng làm thích khách giúp Cơ Quang hành thích Ngô vương Cơ Liêu, trước lúc hành sự phụ thân hắn đưa ra một yêu cầu đó là sau khi thành công, phải phong cho con trai làm thượng khanh. Cơ Quang đồng ý yêu cầu này, Chuyên Chư thích sát Cơ Liêu thành công, Cơ Quang ngồi lên vương vị quả nhiên giữ lời hứa, phong cho con trai của Chuyên Chư làm thượng khanh, giữ chức tư mã Ngô quốc. Chuyên Nghị này cũng giống cha, hết mực trung thành phò trợ cha con Cơ Quang.
Chuyên Nghị còn trẻ, tài năng không có, căn cơ lại thiển cận, tuy giữ chức quan đại tư mã, cai quản binh mã thủy lục quân Ngô, nhưng binh quyền thật sự lại nằm trong tay tướng quốc Ngũ Tử Tư, hắn chỉ là mang danh nghĩa thế thôi. Cũng may là Chuyên Nghị tự biết thân biết phận, hắn hiểu sở trường của hắn chỉ là chút kiếm thuật võ nghệ phụ thân đã truyền dạy, chỉ đủ làm một thị vệ, bắt hắn giữ chức tư mã Ngô quốc là không xứng đáng, nên Chuyên Nghị không có tranh quyền đoạt lợi, vì thế Phù Sai rất coi trọng hắn.
Phù Sai theo sau Chuyên Nghị ra khỏi động ẩn náu, bên ngoài một vết hoang tàn, những ngày này Kinh Lâm ngày nào cũng bắn đá tảng đất nung vào thành, đất đá bên ngoài bị đào sâu ba thước, ngược lại trong thành thì cao thêm ba thước, đá tảng băm nát hoàn toàn khu vực trong phạm vi một trăm bước chân xung quanh tường thành, khắp nơi đều là đất đá vương vãi, vì ngày nào cũng bắn nên cũng không ai đi dọn dẹp, nhìn vào cứ như một tòa thành bị bỏ hoang lâu ngày, muốn đi lại trên đường cũng gặp khó khăn.
Quân ngoài thành cũng phải nghỉ ngơi, cho dù luân phiên nhau thao tác máy bắn đá, mỗi ngày cũng sẽ có những lúc tạm ngừng “không kích”. Không kích vừa dứt, Phù Sai bèn bước lên tường thành, quan sát tình hình quân địch, một khắc cũng không dám lơ là.
Hôm nay Phù Sai lại bước lên tường thành, vịn vào một mảnh tường bị phá hoại dõi mắt ra xa, thấy trong quân của Kinh Lâm cột khói bốc lên cao vút, lại thấy có mười mấy tên đại hán dùng thanh gỗ bự vác ngược mấy con heo mập ú trắng nõn đã cạo sạch lông, vừa reo hò khoái trá vừa khiêng từ ngoài bờ suối vào tận quân doanh.
Phù Sai ngớ người nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên nổi giận lôi đình, hai bàn tay đang vịn trên tường thành run lên bần bật.
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1