Lý Hàn nghe thấy Thúc Tôn Diêu Quang nói như vậy thì trong lòng mừng như điên, nàng chịu trọng dụng mình là tốt rồi, chỉ cần thường xuyên ở bên cạnh nàng, bằng tài năng và học vấn của mình, lấy hữu tâm mà tính vô tâm, còn sợ rằng thiếu nữ đôi tám xuân xanh này không động xuân tâm sao?
Lý Hàn thầm kiềm chế kích động trong lòng, sợ ở thời khắc mấu chốt lại không giữ được chừng mực, đến nỗi thất bại trong gang tấc, vội ra vẻ bình tĩnh nói:
- Đa tạ tiểu thư coi trọng, ơn tri ngộ của tiểu thư đối với Lý Hàn, khiến cho tại hạ vô cùng cảm kích, sao có thể dám không toàn lực? Hôm nay nói chuyện một hồi với tiểu thư, Lý Hàn như thấm gió xuân, thể xác và tinh thần sung sướng, không cảm thấy chút vất vả nào. Nhưng tiểu thư ngọc thể kiều quý, rất cần nghỉ ngơi, tại hạ xin cáo lui.
Lý Hàn dứt lời, khấu đầu thi lễ, tiêu sái phất tay áo đứng dậy, cũng không liếc nhìn Thúc Tôn Diêu Quang một cái, chậm rãi rời khỏi phòng. Cửa phòng "kẹt" một tiếng, Thúc Tôn Diêu Quang nhẹ nhàng ngồi dậy, lười nhác duỗi mình vươn vai, cúi đầu cười:
- Hừ hừ, dã tâm thực không nhỏ, muốn đánh chủ ý với ta sao? Nam nhân ư, một đám đều là như vậy. Thực đáng tiếc, ngươi nếu như không giả bộ làm một ẩn sĩ không màng danh lợi, ta có thể sẽ thực sự xem trọng ngươi.
Nàng thấp giọng tự nói, thanh âm rất nhỏ, Khánh Kỵ bên ngoài cửa sổ cũng không nghe rõ, hắn chỉ thấy được vị Thúc Tôn tiểu thư ban ngày mặc nam trang ở 'Lỗ Quái cư' này khoan thai đứng lên, sợ nàng đột nhiên quay đầu lại, cấp bách đứng sát vào tường, hơi hơi ghé mắt nhìn lén vào bên trong, chỉ thấy một bộ trường bào mềm mại bó sát lên người nàng, thân thể lả lướt lồi lõm, thon dài kiện mỹ, chỉ tiếc rằng ngọn đèn mặc dù khiến cho áo choàng kia trở nên nửa trong suốt, nhưng mơ tưởng mà nhìn thấy cái gì rõ ràng, không khỏi khiến cho ngươi ta muốn xem ngọc thể bên dưới lụa trắng phong cảnh như thế nào.
Lý Hàn xuất thân cùng khổ, có thể có được một thân tài học hiện giờ, kỳ thật cũng là rất khắc khổ, là người có đủ thiên phú, chỉ tiếc hắn vì muốn khiến cho Thúc Tôn Diêu Quang vui vẻ, vô luận là lúc ngồi hay hành tẩu, mỗi lời nói cử chỉ, đều muốn biểu hiện ra mình là một người có tu dưỡng, là nam tử có đầy đủ phong phạm quý tộc, như thế này, ngược lại lại phản tác dụng.
Phải biết rằng hắn dù sao cũng không phải quý tộc chân chính. Tri thức có thể học được từ sách vở cho dù bao nhiêu, mỗi lời nói cử chỉ của quý tộc, nhất cử nhất động, cũng không cần phải dồn sức tập luyện, đó là mưa dầm thấm lâu từ nhỏ, thói quen đã trở thành tự nhiên. Một vài cử chỉ của hắn, chỉ có thể hù dọa người thường, thật ra cũng mô phỏng được kiểu dáng và hình thức, nhưng mà ra vẻ tao nhã trước những người xuất thân chân chính là quý tộc, ngược lại lại có vẻ giả dối.
Hơn nữa, hôm nay khi triệu kiến những sĩ tốt chuẩn bị tham gia săn bắn, những lời giáo huấn kém chất lượng của Thúc Tôn Diêu Quang cũng làm cho hắn thả lỏng tâm cảnh giác. Hắn đã coi Thúc Tôn Diêu Quang như một tiểu thư thế gia không thông thế sự, nghĩ rằng một tiểu thư nhà giàu như vậy thực dễ dàng mắc câu, bởi vậy đã thả lỏng tâm lý mà nói thay, hơi có chút phô trương.
Thúc Tôn Diêu Quang xác thực là không biết tâm lý của những gia nô gia tướng ở tầng lớp dưới cùng này, đó chính là bởi đối với những người ở tầng giai cấp này nàng từ trước tới nay ngoại trừ phân phó mệnh lệnh ra, tâm tư và sự sống còn của bọn họ đều có thể trực tiếp coi thường, thật sự không cần phải hạ mình chịu thiệt thòi tiếp cận, đi gỡ nút cho bọn họ. Nhưng mà đối với một nam tử do dự ôm một tâm tư khác bên cạnh nàng, vị Đại tiểu thư này từ năm mười hai tuổi đã giao tiếp với những loại nhân vật như vậy, làm sao có thể là một thiếu nữ ngây thơ không biết gì.
Khánh Kỵ vừa thấy trong phòng là Thúc Tôn Diêu Quang, lập tức thay đổi ý niệm rời đi trong đầu. Còn có thủ đoạn nào đáng sợ hơn là tìm được khuê phòng của Đại tiểu thư Thúc Tôn thế gia? Có thể tìm được khuê phòng của Thúc Tôn Diêu Quang, đương nhiên là có thể tìm được phòng ngủ của Thúc Tôn Ngọc, có thể tự nhiên mà tiến gần Thúc Tôn Diêu Quang, muốn chặt thủ cấp của Thúc Tôn Ngọc hiển nhiên là như lấy đồ trong túi, loại uy hiếp này đối với Thúc Tôn Ngọc mà nói nhất định là rất hiệu quả.
Nghĩ đến đây, Khánh Kỵ hơi bước về phía trước hai bước, đưa tay gạt tấm màn sa, nhấn một cái vào cửa sổ liền nhảy vào trong. Hắn đeo giày mềm, tiếp đất rất nhẹ, Thúc Tôn Diêu Quang hoàn toàn không phát hiện ra. Thúc Tôn Diêu Quang ngáp dài một cái, đang muốn quay lại đóng cửa sổ đi ngủ, đột nhiên một bàn tay to đã bịt kín miệng nàng, đôi mắt Thúc Tôn Diêu Quang nhất thời kinh hãi trừng lên.
Khánh Kỵ giống như âm hồn tới gần Thúc Tôn Diêu Quang, thân thể dán chặt vào lưng và mông nàng để phòng ngừa giãy dụa, một tay che miệng, một tay đặt một lưỡi kiếm sắc bén ngang trên cổ họng của nàng. Làn da trên cổ của Thúc Tôn Diêu Quang vừa chạm vào lưỡi kiếm lạnh lẽo, lập tức nuốt nước bọt run rẩy, cũng không dám giãy dụa chút nào, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi.
Khánh Kỵ kéo thân thể của nàng rời khỏi cửa sổ, tới gần cái giường bên cạnh, lúc này mới thoáng dời tay đang che miệng nàng ra một chút.
Thúc Tôn Diêu Quang căng cứng lưng không dám cử động, chỉ đè thấp thanh âm hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Khánh Kỵ không nghĩ tới đại cô nương này nhìn có vẻ nhát gan mà đảm lượng hóa ra cũng không nhỏ, tới lúc này vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, không khỏi nổi lên ý niệm bỡn cợt trong đầu, hắn hạ thấp giọng trả lời:
- Ngươi nói xem?
Thúc Tôn Diêu Quang thầm hít một hơi thật sâu, hồi đáp:
- Ta cho ngươi trăm lượng vàng, được không?
Khánh Kỵ cười nhẹ một tiếng:
- Quá ít!
Thúc Tôn Diêu Quang cười ảo não:
- Cho ngươi ngàn lượng vàng, ngươi mang đi được sao? Được rồi, ta cho ngươi thêm mười khỏa minh châu, thậm chí toàn bộ châu báu nữ trang của ta đều có thể cho ngươi, như vậy đã đủ chưa?
Khánh Kỵ hừ một tiếng:
- Ở trong mắt ta, ngay cả vạn lượng vàng, cũng không bằng một mỹ nhân.
Thúc Tôn Diêu Quang lý luận nói:
- Những tài vật đó, đủ cho ngươi tìm được trên dưới một trăm xử nữ xinh đẹp.
Khánh Kỵ cười hắc hắc, nói:
- Chỉ có điều Thúc Tôn Diêu Quang, trên đời lại chỉ có một.
Thúc Tôn Diêu Quang thân thể mềm mại chấn động, giật mình nói:
- Ngươi... là nhắm vào ta mà đến?
Khánh Kỵ trêu ghẹo nói:
- Không sai, tại hạ vừa thấy tiểu thư, đã lo lắng hết lòng, máu chảy đầu rơi cũng sẽ không tiếc! Diêu Quang tiểu thư nghe thấy vậy, có chút cảm động một chút nào không, hay là lấy thân báo đáp?
Những lời này của hắn, chính là bắt chước theo cách nói chuyện vừa rồi của Lý Hàn, Thúc Tôn Diêu Quang quả thực thông minh, nghe thấy hắn nói như vậy thì bỗng nhiên cảnh giác hỏi han:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta có là ai cũng để làm gì? Hắc hắc!
Lưỡi kiếm của Khánh Kỵ dán vào cổ họng của Thúc Tôn Diêu Quang, nhẹ nhàng lướt qua từ trái sang phải, Thúc Tôn Diêu Quang thân mình cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt kinh hãi dùng sức nhìn xuống lưỡi kiếm bên dưới, khi lưỡi kiếm kia vẽ ra đường cuối cùng, một giọt mồ hôi lạnh rốt cục đã theo mái tóc mai nhỏ xuống.
- Kiếm của ta chỉ cần tiến về phía trước ba phân, yết hầu của ngươi sẽ bị lưỡi kiếm sắc bén cắt vỡ, máu sẽ lập tức từ trong yết hầu bắn ra ngoài, phun ra khắp nơi nơi. Ngươi... sẽ cảm thấy trong lồng ngực nghẹn muốn chết, ngươi muốn hít vào, dùng sức hít vào, nhưng mà miệng của ngươi đã không còn chịu sự khống chế...
Diêu Quang tiểu thư, ngươi đã tận mắt nhìn thấy con gà bị cắt đầu chưa? Thân mình không đầu của nó sẽ liều mạng giãy dụa, nhảy loạn khắp nơi trong sân, nhảy lên, nhảy lên, sau đó sẽ ngã rũ ra trên mặt đất. Khi ngươi tới túm chân nó lên, thân mình của nó vẫn còn nhẹ nhàng run rẩy...
Thúc Tôn Diêu Quang tựa hồ đã bị cảnh tượng đáng sợ mà hắn miêu tả khiến cho không chịu nổi mất, thân thể của nàng tựa như lá rụng theo gió không thể khống chế được bắt đầu run rẩy, khóc thút thít nói:
- Ngươi... Ngươi rốt cuộc là muốn gì, chỉ cần ta có thể, ta nhất định sẽ cho ngươi, cầu ngươi không nên...
- Nếu ta muốn ngươi thì sao?
Thúc Tôn Diêu Quang bỗng nhiên trầm mặc, sau một lát đột nhiên thẳng lưng lên nói:
- Vậy ngươi lúc này giết ta đi!
Khánh Kỵ kinh ngạc nói:
- Sao vậy, lúc này lại không sợ chết à?
Thúc Tôn Diêu Quang tuyệt vọng nói:
- Ngươi dám muốn ta, phải chuẩn bị đón nhận Thúc Tôn thế gia ta ngày ngày đêm đêm vô cùng vô tận đuổi giết ngươi. Cho nên... Nếu mục tiêu của ngươi thật sự là ta, ta không tin ngươi sau khi chiếm được thân thể sẽ lưu lại tánh mạng cho ta, muốn giết thì bây giờ ngươi giết luôn đi!
Khánh Kỵ khoái trá nở nụ cười:
- Thông minh, quả nhiên thông minh, nói chuyện cùng người thông minh, quả là đỡ mất hơi sức. Nếu ta hiện tại buông ngươi ra, ngươi sẽ không lớn tiếng kêu to chứ? Nói thật, ta rất không muốn thấy trong khuê phòng của ngươi đột nhiên lại xuất hiện một cái đầu gà bị chặt...
Thúc Tôn Diêu Quang lập tức đáp:
- Sẽ không, ta sẽ không nói lung tung, cũng sẽ không lớn tiếng kêu to!
- Tốt lắm!
Khánh Kỵ dời kiếm, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía trước, Thúc Tôn Diêu Quang ổn định thân mình, chậm rãi quay người lại. Tới khi nàng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng Khánh Kỵ, không khỏi giật mình mở to hai mắt. Nàng nhanh chóng che miệng lại, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn hắn, sau một lúc lâu mới buông tay, kinh ngạc kêu lên:
- Là ngươi? Sao lại là ngươi?
Khánh Kỵ cười mỉm nói:
- Đương nhiên là ta, ngoại trừ ta, còn có ai có thể thoải mái ra vào Thúc Tôn thế gia ngươi, tiến vào từng bước như giẫm trên bình địa?
Ánh mắt Thúc Tôn Diêu Quang hơi hơi lóe lên, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nàng sợ hãi hai tay ôm lấy nhau, nơm nớp lo sợ lui về phía sau, run giọng nói:
- Ngươi... Ngươi là sợ nếu thua săn bắn sẽ bị mất mặt sao, ta đây nhận thua là được, ta không so đo nữa, thật sự không so nữa, cầu ngươi không nên, ngươi là đại anh hùng đại trượng phu, ta chỉ là một tiểu nữ tử, ngươi không thể giết ta...
Khánh Kỵ thấy bộ dáng của nàng như vậy thì có chút không biết nên khóc hay nên cười, hắn hừ lạnh nói:
- Ai nói ta muốn giết ngươi? Ta nếu có tâm giết ngươi, ngươi hiện tại đã là một khối tử thi, trốn cái gì, ngồi xuống cho ta...
Hắn bước từng bước về phía trước, đang muốn bắt lấy cánh tay Thúc Tôn Diêu Quang, lúc này đang co quắp ở phía sau, Thúc Tôn Diêu Quang giống như một con thỏ trắng bé nhỏ đang sợ hãi đột nhiên hai mắt sáng ngời, thân hình đang co rụt lại chợt bắn ra, ở dưới áo bào trắng có một vật gì đó trơn bóng bay ra, nàng cũng bất chấp cảnh xuân lộ ra ngoài, hung hăng một cước liền đá vào hạ âm của Khánh Kỵ.
(Hạ âm là chỗ mà ai cũng bít là chỗ nào đó)
"Bịch" một tiếng, giữa hai chân Khánh Kỵ đã bị trúng một cước hung ác, "keng" một cái, đoản kiếm đã rơi xuống đất.
Thúc Tôn Diêu Quang nhìn về phía Khánh Kỵ, thấy Khánh Kỵ chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt thâm trầm nhìn nàng, trên mặt không có một chút biểu tình nào, thân mình lại vẫn đứng vững vàng, không kêu thảm thiết mà cũng chẳng ngã xuống. Con ngươi Thúc Tôn Diêu Quang vừa lộ ra một tia vui mừng liền nhất thời biến mất:
- Hả? Người này... đá như vậy mà cũng không ngã xuống đất sao?
Thúc Tôn Diêu Quang xoay người bỏ trốn, Khánh Kỵ giận dữ, đưa tay kéo một cái, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, một kiện áo choàng đã bị hắn kéo xuống, Thúc Tôn Diêu Quang "A" một tiếng, chỉ còn mặc trên người áo lót và tiểu khố, lộ ra hai đùi trơn bóng, còn chưa kịp hô to lên một tiếng, đã bị bàn tay to của Khánh Kỵ bóp chặt vào sau gáy nàng.
Sức lực của Khánh Kỵ nhiều đến thế nào? Hắn chỉ nhẹ nhàng sử lực, Thúc Tôn Diêu Quang liền đằng vân giá vũ bay lên, bịch một tiếng té lên giường ngủ của nàng. Áo lót nho nhỏ kia thật sự là khó có thể che đậy thân thể, thân thể mềm mại ném lên giường dường như giống một con dê trắng nhỏ, Thúc Tôn Diêu Quang đầu óc choáng váng còn chưa kịp tỉnh táo lại, đã cảm giác một thân thể nặng nề hung hăng đè lên người nàng.
- Cứu... Ưm... Ưm ưm...
Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên bị nam nhân đè lên, kinh hoảng tới mức không để ý gì nữa mà chỉ biết giãy dụa, Khánh Kỵ một tay che miệng của nàng, một tay nhanh chóng bắt lấy eo nàng, thân mình gắt gao đặt lên trên thân thể của nàng. Thân thể của Thúc Tôn Diêu Quang khỏe khoắn non nớt bóng loáng, eo và chân cực kỳ đàn hồi, ở dưới thân hắn lưng uốn éo giống như một con cá mới bị bắt lên mặt nước, thân mình Khánh Kỵ suýt nữa bị cô gái giống như con ngựa hoang này làm cho ngã xuống.
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1