chương 115/ 294

Khánh Kỵ rời khỏi Lỗ quốc, điều này khiến cho nhiều người ở Khúc Phụ ít nhiều có chút chán nản, mặc dù nhìn bề ngoài thì có vẻ đường hoàng thế nào đi nữa, nhưng người người đều biết rằng Khánh Kỵ là bị Ngô quốc cưỡng ép mà phải rời đi, điều này khiến cho lòng người Lỗ quốc có chút bi thương.

Thành Bích phu nhân đi Phí thành, điều này khiến người Khúc Phụ ít nhiều có chút chán nản, rất nhiều công khanh đại phu thèm thuồng được đàm đạo cùng mỹ nhân, có cơ hội yết kiến giai nhân, còn Quý Thị môn nhân mắt to mắt nhỏ nhìn ngọn núi vàng to lớn rơi vào trong tay nàng, sự ghen tỵ trong lòng càng thêm sâu sắc. Những thông tin về việc Thành Bích phu nhân dùng sắc đẹp dụ dỗ mê hoặc Khánh Kỵ để lợi dụng, dùng sắc đẹp dụ dỗ mê hoặc Quý Tôn chấp chính để ngài lấy kinh doanh muối biển làm phần thưởng lan tràn ra khắp nơi, nói cứ như thật, cái cục diện ướt át đó cứ như thể là bọn họ đứng bên cạnh mà nhìn thấy tận mắt vậy.

Có vài người không ngần ngại phỏng đoán người khác với ác ý cao nhất, huống hồ Thành Bích phu nhân là một quả phụ, lại là một quả phụ mê hoặc “chết người không bồi mạng", cho dù biết rõ đó không phải là sự thật thì người ta cũng rất khoái được rêu rao cái tin đồn đó, trong hoàn cảnh như vậy, đã thỏa mãn đôi chút ý dâm trong lòng.

Có điều lời đồn về Thành Bích phu nhân vẫn còn chưa manh nha thành bọt nước có thể gây ngập chết đuối người khác trên quy mô lớn, thì đã bị một chuyện khác thay thế: quốc quân Cơ Trù hai năm trước đi Tề quốc, mời không chịu về nay đã chết rồi, nguyên nhân cái chết vẫn chưa thể kết luận được. Nhưng cái chết của hắn lại phát sinh đúng vào thời khắc quan trọng khi ở Tề quốc năm đại thế tộc đang thích sát Yến Anh, đại bộ phận người dân Lỗ quốc đều cho rằng vị quốc quân đen đủi này đã làm kẻ chết thay cho Tề quốc Yến ải tử (thấp lùn), trong lúc hỗn loạn bị người ngộ sát.

Người Lỗ cũng không có nhiều bi thương cho lắm, trên thực tế trong con mắt của nhiều người dân Lỗ, họ chỉ biết đến Tam Hoàn, không biết đến Lỗ quân. Nếu không phải ngẫu nhiên trong một nghi thức trọng đại cần Lỗ quân phải lộ diện, thì toàn bộ mọi người đều đã lãng quên mất hắn rồi. Chẳng phải sao? Hơn hai trăm năm rồi, quốc chính (việc nước) là do Tam Hoàn nắm giữ, thuế ruộng phải giao nộp cho Tam Hoàn, sĩ nông công thương, các ngành các nghề, hết thảy mọi thứ đều có quan hệ mật thiết với Tam Hoàn thế gia, cần đến Lỗ quân làm gì?

Cũng duy chỉ có lúc này, khi Lỗ quân bị thích sát, hắn mới có thể nổi bật hơn Tam Hoàn, được người Lỗ bàn tán, nghị luận mấy câu. Chỉ có điều mấy câu nghị luận cũng chẳng duy trì được lâu, mọi người liền chuyển sự chú ý sang chỗ khác.

Khi tin Lỗ quân bị ám sát truyền đến, Lỗ quốc Tam Hoàn đang thiết yến tiệc khoản đãi Ngô quốc sứ thần Úc đại phu. Nghe tin Lỗ quân bị tử nạn, chấp chính đại phu Quý Tôn Ý Như lỡ tay làm rơi chén rượu, khóc thảm tại chỗ. Khóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, gào khóc nói rằng khi xưa tranh giành chấp chính với quân thượng, chọc tức quân thượng bỏ đi, Quý Tôn lấy quốc sự làm trọng, mới chuốc lấy cái danh bị bêu riếu, tạm giữ chức chấp chính, chỉ mong có ngày quân thượng bớt giận trở về Lỗ quốc, giao trả quyền chấp chính cho ngài. Bây giờ quân thượng tử nạn tại Tề quốc, chết nơi đất khách; Từ giờ không thể bộc bạch được tâm ý của mình cho quân thượng hay, càng thêm khổ tâm hơn. Hắn càng nói càng thương tâm, càng nói càng khéo léo, khóc đến nỗi đấm ngực dậm chân, ngất lên ngất xuống mấy lần.

Thúc Tôn Thị, Mạnh Tôn Thị cũng buồn bã bi thương biểu lộ lòng trung, trông thấy Quý Tôn Ý Như đập bàn khóc lớn, khóc đến thống khổ, thật sự có chút thái quá, liền chạy đến lau nước mắt khuyên nhủ, Ngô quốc Úc đại phu thấy vậy cũng đành phải tiến lên nói ngon dỗ ngọt, cho hắn được nhẹ nỗi lòng.

Làm gì được, khóe mắt Quý Tôn Ý Như ướt đẫm, nước mắt như Trường Giang chảy xiết, không thể cầm lòng được mà khóc. Cứ tiếp tục như vậy cũng không hay ho tí nào, Thúc Tôn, Mạnh Tôn Thị đành phải sai người đỡ Quý Tôn đại phu lúc này mắt đã sưng húp, quỳ sụp dưới đất không chịu đứng lên về phủ nghỉ ngơi, sau đó cáo lỗi với Úc đại phu.

Tam Hoàn cùng khóc, công khanh trong triều ai ai cũng hưởng ứng, gào khóc thê thảm. Úc Bình Nhiên trông thấy cả triều đình đều ảo não lộn xộn, vốn đã chuẩn bị một bụng những lời lẽ lí luận, định ở trên triều chiếm ít tiện nghi cho Ngô quốc, lúc này đã không thể nói nên lời được nữa rồi. Khuyên bảo một lúc, trông thấy quần thần Lỗ quốc ai nấy mặt mày bi thương, cũng chẳng có ai rảnh rỗi mà tiếp đón hắn, bữa tiệc rượu này chắc cũng không nuốt nổi nữa, đành phải chắp tay cáo từ trở về dịch quán.

Các quan viên phụ trách bói, chúc, tế bắt đầu thu xếp tang lễ cho quốc quân, tuy nhiên Quý Tôn Ý Như vốn phải là người chủ trì tất cả thì vì thương thảm quá độ mà ốm liệt giường rồi, vì thế chức chủ trì rất hợp lẽ mà đổ lên đầu Thúc Tôn Ngọc. Tang lễ còn chưa được cử hành xong, Quý Tôn Ý Như liền dâng tấu chương xin quần thần nghị sự, nói rằng quốc gia không thể một ngày không có vua, quân thượng vốn sống ở Tề quốc, tuy bỏ nước mà đi, nhưng quân thượng thì vẫn còn, cho nên ngài vẫn có thể thay mặt cho quân quyền. Bây giờ quân thượng đã mất, cần phải chọn ra tân quân, chuyện đại sự cấp bách như vậy, hắn do ốm bệnh, không thể thượng triều nghị sự, thỉnh đại tư không Thúc Tôn Ngọc, đại tư mã Mạnh Tôn Tử Uyên hội hợp lục khanh, cùng bàn bạc chuyện lập tân quân.

Biểu hiện đó của Quý Tôn Ý Như khiến cho lòng nghi ngờ của rất nhiều công khanh đại phu trong triều đối với việc hắn thích sát quốc quân đều biến mất, tinh lực của chúng đại phu giờ đây được tập trung vào việc sắc lập tân quân. Con trai trưởng của Cơ Trù Tảo Yêu lúc trước vội vã rời khỏi Lỗ quốc, chỉ đem theo ái phi Ngô Mạnh Đạt, nhưng đám công tử còn lại đều bị vứt bỏ lại ở Lỗ quốc.

Đám công tử kia không hề phạm phải tội gì, để thể hiện lòng trung với nước của mình, Tam Hoàn luôn bảo đuổi Lỗ quân là vì xã tắc chứ không phải vì ham muốn cá nhân, cho nên đối với đám công tử đó còn tăng thêm lễ ngộ, muốn gì được nấy. Vì thế mười mấy nhi tử của Lỗ quân đều được hậu đãi trọng thể.

Chỉ có điều để tránh hiềm nghi, bá quan trong triều không dám có lai vãng với đám công tử này, đa số không quen biết bọn họ, giờ đây một trong số bọn họ sắp được trở thành Lỗ quốc quân chủ rồi, toàn bộ chú ý của công khanh trong triều đều đổ vào họ.

Trong lúc nhất thời, Quý Tôn, Thúc Tôn, Mạnh Tôn ba nhà đông như trảy hội, ngựa xe như nước, cả ngày đều chỉ tiếp khách không ngừng nghỉ. Có người đến làm thuyết khách cho kẻ mà mình thấy hợp ý, có người đến là vì được người khác phó thác làm thuyết khách, có người đến để nói bóng nói gió thăm dò tin tức, còn có cả những công tử Lỗ quân không tiếc ngàn vàng mời người đến để tỏ lòng với Tam Hoàn. Có điều đại đa số mọi người vẫn xem trọng Quý Thị hơn cả, số người đến phủ Quý Thị vẫn là đông nhất, nếu bảo Quý Thị cáo bệnh nằm nhà là chỉ có thể hò hét được một đám tiểu dân, đám công khanh đại phu đương nhiên là không tin rồi.

Trong lúc thành Khúc Phụ đang hỗn loạn, Thành Bích phu nhân đi thẳng về Đông, đã đến được Phí thành. Phí thành gần sông Tuấn, giáp núi Nghi, núi Nghi chính là thuộc dãy núi Nghi Mông, núi non trùng trùng, đó là nơi dân cư ít lui tới. Phong ấp của Quý Tôn thế gia rất lớn, bọn họ khổ tâm kinh doanh tại đây, kiến tạo một tòa thành to lớn vững chắc như thế này, chính là vì nhìn trúng địa thế ở nơi này.

Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, bất luận là cái gì thì đây cũng là vấn đề quan tâm hàng đầu của gia tộc. Nhưng phàm là thế gia đại tộc, chẳng có mấy nhà ngoài phạm vi nhà mình mà lựa chọn một địa phương trọng yếu để cho lúc bất ngờ cần đến. Giống như Ngô quốc Nhâm Thị gia tộc, phất lên chẳng qua chỉ mới trong vòng ba đời, không có đủ thời gian và tinh lực để chọn lựa vùng đất căn cơ thứ hai cho gia tộc, lúc này khi gặp phải tình thế nguy hiểm tiến lui không còn đường, đành phải ngậm ngùi phái nữ nhi chu du các nước, giao du với các quốc gia quyền quý, hy vọng chọn lựa cho gia tộc một nơi tồn tại mà thôi.

Phí thành là Quý Thị tư ấp, bình thường do đám người tâm phúc Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài luân phiên đến đây quản lý, cư dân trong thành thậm chí nông phu ngoài đồng hai trăm năm nay đều chỉ tuân theo lệnh Quý Thị. Tuy nói Phí thành phồn hoa, cũng thường có thương nhân bên ngoài lui tới, thế nhưng chỉ giới hạn trong hoạt động của Phí thành. Thành Bích phu nhân chuẩn bị tu bổ tòa thành để trữ muối, xây dựng trong một sơn cốc ở ngoài thành cách thành mấy dặm, đến lúc đó doanh trại đứng riêng một cõi, người ngoài rất khó xâm nhập, cho nên vô cùng an toàn.

Việc kinh doanh muối, sản xuất, tích trữ, vận chuyển, kinh doanh đều cần rất nhiều nhân lực, phải chiêu mộ nhiều người tới để tham gia vào quá trình vận chuyển buôn bán, để đề phòng bất trắc nên thường xuyên tăng cường tập luyện cũng là lẽ bình thường, không khiến cho người khác chú ý. Vào lúc này, nông phu buông cuốc cầm đao chính là binh sĩ, binh sĩ được trải qua huấn luyện như vậy đương nhiên tinh nhuệ hơn binh sĩ phổ thông chút ít.

Do xây dựng thành cần phải xác định đặt ở một địa điểm cụ thể, cho nên lúc này Thành Bích phu nhân chỉ có thể sống trong Phí thành. Chỗ ở lớn nhất trong Phí thành chính là một dãy phòng cổ của Quý Thị gia tộc, Quý Thị rất ít đến ở, Dương Hổ và Công Sơn Bất Nữu mỗi năm cũng chỉ tới đây quản lý trong hai mùa xuân thu, cho nên tuy những căn phòng ở đây rất to lớn, thế nhưng đều có vẻ cũ kĩ.

Vì biết rõ Thành Bích phu nhân trong tương lai sẽ định cư lâu dài ở đây, nên đám nhân mã đi tới chỗ này đã tu sửa mới lại rất nhiều phòng ốc, viện xá, có điều so với những căn phòng tinh mỹ lộng lẫy ở Khúc Phụ thì còn lâu mới bằng được.

Xe vào trong trạch viện, dừng lại, phu xe nhảy xuống, cao giọng nói vào:

- Phu nhân, đã đến nơi rồi, mời phu nhân xuống xe.

Hắn gạt lọng che nắng ra một bên, khuôn mặt sáng sủa, tuy khoác trên mình một bộ quần áo thô kệch, nhưng không thể che lấp được vẻ tuấn tú của hắn, người phu xe đó đích thị là Khánh Kỵ.

Rèm kiệu khẽ nâng lên, Thành Bích phu nhân khom người bước ra, đứng ở càng xe nghiêng mắt liếc nhìn hắn, thanh tú động lòng gật gật đầu, trên mặt biểu lộ dáng vẻ cười mà không phải cười. Khánh Kỵ hiểu ý, nở trên mặt một nụ cười gượng gạo, đi tới trước buông bàn dậm để bên cạnh cho nàng, sau đó duỗi ra một cánh tay.

Bên cạnh không có người ngoài, đám nô bộc đều đang bận bịu vận chuyển đồ đạc ở chiếc xe lớn phía trước. Lần này vì lý do bảo mật, tuy trong phủ không có mấy người từng gặp Khánh Kỵ, Thành Bích cũng vẫn thay hết những người đã từng gặp qua hắn, những gia nô, gia tướng, nô bộc, thị tỳ đi tới Phí thành không có ai là từng gặp hắn cả.

Những người này đều nghĩ rằng Dương Bân kia thật sự là em họ của Dương Hổ, trên đường đi, phu nhân có việc thì tìm hắn làm, không có việc thì tìm hắn nói chuyện, ngay cả phu xe nhà mình cũng để cho hắn làm thay, vóc người tuấn tú thì được hưởng thơm a. Ai nấy đều biết phu nhân nhà mình coi trọng tiểu tử này, kẻ thức thời chỉ cần nhìn thấy hai người bên nhau, thì đều biết đường mà tránh ra.

Thành Bích giơ ra một cánh tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng khoát lên trên cánh tay hắn, bước từ trên xe xuống, chân váy mềm mịn, khẽ khàng vén lên, uyển chuyển bước xuống đất, thân thể mềm mại đứng thẳng, đưa mắt tình tứ nhìn hắn, nở nụ cười lại càng làm say mê lòng người, mang chút ý chọc tức nói:

- Công tử, hôm nay làm nô tại quý phủ, cực nhọc hầu hạ ta, không thấy vất vả sao?

Bình luận





Chi tiết truyện