- Quân phu nhân thứ tội!
Điển Ti, Điển, Nhiễm Nhân, Lư Sư, Vũ Nhân và những quan lại không dám biện bạch, đồng loạt bái lạy xuống đất, hoảng sợ cáo tội.
Lữ đại phu mắt thấy mọi người quỳ xuống, cũng không dám đứng một mình, lo sợ không yên quỳ xuống theo mọi người, thái giám Thiệu dập đầu bình bịch, hoảng sợ kêu to:
- Quân phu nhân thứ tội, quân phu nhân thứ tội, chúng ta... chúng ta... - Hắn có tâm muốn đưa mọi người lên pháp trường, nhưng mà trước mặt người khác thì không tiện mở miệng, ê a ê a, khó có thể nói thêm được.
Nam Tử cười lạnh không nói, thái giám Thiệu chỉ biết dập đầu, trán dần dần chảy đầy máu tươi, âm thanh bình bịch dập đầu khiến cho mọi người nghe mà hãi hùng khiếp vía, mỗi tiếng vang lên, trán của bọn họ đều tê rần, như kiểu chính mình đang đập đầu lên mặt đất vậy.
Nam Tử phu nhân rủ mi mắt nhìn hắn, bên trong đôi mắt quyến rũ hiện lên một tia sáng lạnh buốt kì dị, cao giọng nói:
- Nội ti, lấy Thiệu làm trưởng; Ngoại ti, lấy Lữ đại phu làm trưởng; Hiện giờ tài sản quốc gia đi vào trong nhà riêng, tội của hai ngươi không thể tha thứ, người đâu, dẫn hai người kia đi, giao cho Tư Khấu đại nhân thẩm tra xử lí!
Ngoài điện lập tức vài tên thị vệ như lang như hổ vọt vào, nắm lấy Lữ đại phu cùng thái giám tổng quản Thiệu kéo ra ngoài, những người khác mặt xám như tro, quỳ trên mặt đất chỉ biết phát run.
Nam Tử phu nhân mang theo chút ý đùa cợt liếc nhìn những người đang quỳ dưới kia, lạnh lùng nói:
- Các ngươi đều là công khanh đại phu, đạo đức quân tử, xưa nay đều ra vẻ đường hoàng đạo mạo, ngôn từ toàn nói nhân nghĩa, lời lẽ không rời đạo đức, trên thực tế cũng chỉ là lừa trên gạt dưới, không từ bất cứ việc xấu nào, hiện giờ đã biết tội chưa?
Đến tình huống này rồi, cũng không còn ai dám phản bác, mọi người mồm năm miệng mười liên thanh xin lỗi. Bọn họ không biết Nam Tử sẽ xử lí bọn họ thế nào, trong lòng ai cũng sợ hãi, không ngờ Nam Tử chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Thôi, việc này cũng không phải toàn bộ trách nhiệm của các ngươi, kẻ bề trên đi làm cướp, làm việc như vậy thì sao có thể làm gương cho người khác noi theo. Mà những giám quan cũng lơi lỏng quá mức, mới dẫn đến cục diện hôm nay. An trị Vệ quốc, toàn bộ phải dựa vào các khanh, quả nhân không muốn làm lớn, tha cho các ngươi lần này vậy.
Nam Tử phu nhân nói lời này đúng là chiêu độc, trước tiên đem trách nhiệm chủ yếu đổ lên đầu Lữ đại phu cùng thái giám Thiệu, rồi lại không nhẹ không nặng làm giảm vị trí đứng đầu hậu cung của Thích phu nhân, những quan lại này lập tức theo gió lấn tới, tới tấp thể hiện sự trung thành, theo ý tứ của nàng tới tấp ngươi một lời ta một lời tố giác Thích phu nhân, Lữ đại phu, thái giám Thiệu vô năng ngu ngốc như thế nào, tham lam thành tánh thế nào, cái có cái không, càng nói càng trở nên thái quá.
Nam Tử liếc mắt nhìn trò hề của bọn họ, gõ gõ ngón tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
- Trước giờ không phạm tội, không có nghĩa là giờ có thể phạm tội. Quả nhân sẽ xin ý chỉ của quốc quân, Do Đặng Hiền, Bắc Cung Hỉ hai vị đại phu tra rõ việc này, lấy về tang vật tham ô của Lữ đại phu và thái giám Thiệu. Về phần các ngươi... Không cần quả nhân dạy các ngươi cũng biết nên làm thế nào rồi?
- Phải phải, chúng thần đã hiểu, chúng thần đã hiểu, chúng thần trở về sẽ lập danh mục, điều tra rõ thiếu hụt, tất cả tổn thất sẽ được bổ sung.
Nam Tử đứng lên, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, chân sen nhẹ nhàng. Những đại phu và thái giám đang quì sấp thỉnh tội vội vàng bò lui ra phía sau, tránh đường cho nàng đi, một đám đầu đầy mồ hôi cúi gằm. Chỉ nhìn thấy váy áo lướt qua, một làn gió thơm thoang thoảng thổi tới, Nam Tử phu nhân đã đi qua bọn họ thản nhiên ra ngoài.
Lúc Nam Tử rời khỏi Nguyệt Hoa cung, sắc trời u ám, những cơn mưa mùa thu rơi xuống, đập vào lá cây tí tách. Thị tỳ bên người sớm đã chuẩn bị ô che, phu nhân vừa tới, nàng đã mở ô ra. Nam Tử chưa quay về buồng ngủ, nàng hít một ít không khí trong lành, bước đi về phía hậu hoa viên. Thị tỳ vội vàng cầm ô đi theo, hơn một nửa thân mình đều đã dính đẫm nước mưa, tới khi đến hậu hoa viên, môi đã đông lạnh tím tái cả lại.
Nam Tử ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài một hơi, đón nhận cái ô từ trong tay thị tỳ, thản nhiên nói:
- Ta tự đi trong vườn một chút, ngươi đi thay y phục đi, đứng ở trong điện chờ ta.
- Dạ!
Thị tỳ hành lễ lui ra, Nam Tử ngưng lại một chút, rồi bước đi về phía vườn.
Trong hậu hoa viên, những cây hoa chiều cao không đồng nhất đều đã dính đầy giọt nước mưa, mưa thu tí tách, những lá cây dính nước mưa cũng không tràn ngập dào dạt sinh cơ như mùa xuân, mà thoạt nhìn có chút hương vị hiu quạnh.
Nhìn thấy tòa đình lầu các, trên mái hiên mưa rớt như những hạt ngọc, ào ào rung động.
Tòa đình phía trước, một nam tử thân mình thon dài tay để sau lưng đang đứng trong đình, nhìn mưa bên ngoài đến xuất thần. Nhìn thấy hắn, trong mắt Nam Tử lóe ra một tia thần sắc bối rối, trong giây lát lại trở nên trong sáng, liền đi vào trong đình. Nam tử đứng trong đình đúng là một thanh niên ngọc thụ lâm phong, mặt như Quan Ngọc, dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao lớn. Gió thổi mưa tạt, có khi nhẹ hắt vào trong đình, rớt xuống dưới chân hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, áo bào có khảm ngọc nên khá nặng, không thể bị khó thổi lên, chỉ theo làn gió mà khẽ đu đưa, bội kiếm đeo ở bên hông cũng nhẹ nhàng mà lay động.
Nam Tử nhẹ nhàng đi vào trong đình, để ô sang một bên, người kia không nhận ra có người đến, vẫn nhìn cơn mưa ngoài đình đến xuất thần. Nam Tử bỗng nhiên thở dài, đi tới đó, mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ở đằng sau ôm lấy eo hắn, dán mặt mình lên tấm lưng của hắn.
Thân mình người kia đầu tiên là chấn động, rồi lại trầm tĩnh lại, đôi mi thanh tú mở ra, trên vẻ mặt cô đơn lộ ra thần sắc vui sướng. Hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Nam Tử, ôn nhu xoa nắn một chút, sau đó xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt ve cằm của nàng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua làn môi nàng, một chút ý cười hiện lên trên khuôn mặt kiều mỵ của Nam Tử.
Nhìn bộ dáng người này, chính là Tống Triều đã theo Khánh Kỵ từ Lỗ quốc tới Vệ quốc.
- Tử Triều, để chàng đợi lâu.
- Không có gì, nàng hiện giờ là quân phu nhân cao quý, có rất nhiều đại sự buộc phải làm.
Nam Tử mỉm cười:
- Hiện giờ chàng đã là Vệ quốc đại phu, đối với chức vị hiện tại có vừa lòng không?
- Đương nhiên là vừa lòng, tất cả đều là nhờ nàng đó.
Nam Tử khẽ sẵng giọng:
- Nói cái gì đó, chàng là ca ca của thiếp, thiếp không giúp chàng thì còn giúp ai đây?
Tống Triều giữ chặt tay nàng, nhẹ giọng cười nói:
- Nam Tử, ta chỉ là ca ca của nàng thôi sao?
Hai má Nam Tử trở nên đỏ bừng, đánh nhẹ vào ngực hắn một quyền, đôi mày đột nhiên nhướn lên, yếu ớt nói:
- Ai..., hiện giờ thiếp đã là Vệ Hầu phu nhân, chàng lại là huynh trưởng của thiếp, còn có thể làm được gì?
Tống Triều nghe thấy vậy, đáy mắt hiện lên một tia che giấu, rồi lập tức tản đi, chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Hóa ra, Tống Triều này chính là Tống quốc công tử, họ Tử tên Triều, cũng chính là mối tình đầu trong truyền thuyết ở Tống quốc của Nam Tử. Tử Triều cùng Nam Tử theo bối phận xem như là đường huynh muội (anh em họ), tuy rằng Tống quốc lập quốc đã hơn năm trăm năm, nếu thật sự tính toán, bọn họ cũng không biết tổ tông nào của mình là thân huynh đệ, nhưng mà đều là công thất quý tộc của Tống quốc, tới thời bọn họ đồng lứa cũng được coi như đường huynh muội.
Nhưng mà đối với đôi đường huynh muội này, giữa hai người lại có cảm tình, cuộc tình này cũng có thể coi như là không theo luân lí, khiến cho người khác chỉ trích. Vua Tống nghe phong phanh được, sợ hai người lại nháo lên làm nhục tôn nghiêm của công thất, cho nên mới vội vội vàng vàng đem gả Nam Tử cho Vệ Hầu.
Nam Tử rời khỏi Vệ quốc còn chưa tới một năm, Tử Triều bởi vì ở Tống quốc tranh đấu thất bại, lo ngại bị đối thủ sát hại, vì thế nên cuống quýt chạy sang Tống quốc. Hắn thân mật với Nam Tử, ở Tống quốc ai ai cũng biết, hiện giờ Nam Tử là Vệ phu nhân, hắn muốn đào tẩu, dù là ai cũng đoán được rằng hắn muốn tới đầu nhập vào Nam Tử. Tử Triều lo rằng kẻ thù sẽ mai phục giữa đường, cho nên không đi theo đường bộ trực tiếp tới Vệ quốc, mà là lấy một chiếc xe lớn, trước tiên chạy sang Lỗ quốc, sau đó từ Lỗ quốc lại đi thuyền qua Việt Tề tới Vệ, gián tiếp đi tới Đế Khâu.
Nam Tử đang được Vệ Hầu sủng ái, theo sự tiến cử của Nam Tử, kẻ thống trị quốc gia tựa như một thằng ngu, một Vệ Linh Công chiêu hiền đãi sĩ như thánh nhân liền thu lưu hắn, cũng bái quan làm đại phu, làm quan ở Vệ quốc.
Nam Tử thấy hắn trầm mặc, tự thấy hối hận đã nói lỡ, vội miễn cưỡng thay đổi đề tài, đắc ý nói:
- Vệ quốc trên dưới, thật sự là chủ tầm thường thần gian trá, thối nát không chịu nổi, cứ như vậy thêm, sớm muộn gì cũng do thế gia nắm giữ, giống như Lỗ quốc Tam hoàn vậy. Hiện giờ Nam Tử đã là Vệ phu nhân, không thể ngồi xem giang sơn xã tắc bị tư nhân nắm giữ, hiện giờ đang dốc sức thu hồi lại quyền lực.
Hôm nay, lợi dụng chuyện quyền thần trong ngoài cấu kết tham ô, thiếp đã cho bắt hai kẻ nắm giữ tài chính nước Vệ là Lữ đại phu và thái giám Thiệu, giao cho đại tư khấu Tề Báo xử trí, đồng thời bảo Đặng Hiền, Bắc Cung Hỉ hai vị đại phu kê biên tài sản của hai kẻ tham ô, hy vọng có thể lấy lại được những tài sản đó.
Công tử Triều nghe thấy vậy thì nao nao, ngạc nhiên nói:
- Tề Báo cùng Bắc Cung Hỉ đã đầu phục nàng rồi? Hai người bọn họ sẽ theo ý nàng hành sự, nhưng hai người đó lại chỉ có chức không có quyền, bị Công Mạnh Trập chi phối, chỉ sợ sẽ không có trọng dụng. Về phần Đặng Hiền, người này vốn có hiền danh, nhưng luôn luôn chỉ là một chính nhân quân tử không chịu leo lên quyền quý...
Nam Tử cười nhạt nói:
- Hắn thì tính là cái chính nhân quân tử quái gì, chỉ là một kẻ tốt bụng lúc nào cũng cẩn thận dè dặt không dám đắc tội với người khác mà thôi.
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1