chương 276/ 294

“Đại vương nói… thức ăn này… rất hợp khẩu vị của ngài à?”

“Ừm.”

Quý Doanh và Quý Tôn Tiểu Man nhìn nhau, Tiểu Man cười khanh khách, trên chọc: “Thế nào, thích rồi chứ?”

Hai tiểu thái giám Thân Sinh và Thư Khắc không biết câu nói của Khánh Kỵ có ẩn ý khác, chỉ đứng đó cười hùa theo.

“Các ngươi lui xuống đi!” Tiểu Man xua tay cho hai tên thái giám lui ra, sau đó nắm lấy tay Quý Doanh, cười hi hí nói: “Thế nào, chủ ý của Nhược Tích tỉ tỉ hay đấy chứ? Nam nhân ấy hả, đều là thuộc họ lừa, chỉ chịu mềm mỏng không chịu cứng rắn đâu, tỉ biết dỗ ngọt là nghe theo răm rắp liền à.”

“Nhưng đại vương đi về phương Bắc mất rồi.”

“Chán quá, muội chỉ ví dụ thế thôi mà.”

Quý Doanh tay chống cằm, âu sầu nói: “Ờ, tỉ cũng biết muội chỉ lấy ví dụ, nhưng con lừa đó lại là phu quân của chúng ta, đây là nhà của tỉ, không dỗ ngọt chàng thì còn biết phải làm sao? Nhưng… làm vậy là xong à? Tỉ… tỉ cũng không rõ mình sau khi uống say đã làm gì nữa, hình như… còn vật ngã đại vương…”

Quý Tôn Tiểu Man nhíu mày lo lắng: “Vậy thì rắc rối to, nam nhân mà bị nữ nhân vật ngã, nhất định cảm thấy mất mặt.”

Nàng xoay tròn đôi mắt, đột nhiên lại cảm thấy hí hửng: “Tỉ vật ngã được đại vương thật à? Chính là dùng kĩ thuật đã từng dạy muội?”

Quý Doanh làm ra vẻ tội nghiệp gật đầu: “Ờ, hình như cũng vật khá mạnh.”

Tiểu Man khoái trá kêu lên: “Ha ha, muội biết điểm yếu của chàng rồi, thì ra chàng kém tài vật lộn. Hí, hồi trước dám bắt muội trên thuyền, còn đánh mông muội, lần này muội cho biết tay.”

Nhìn dáng vẻ bí hiểm của Tiểu Man, là biết nàng định mai mốt làm gì Khánh Kỵ rồi. Quý Doanh liếc xéo Tiểu Man một cái, lại nhìn vào bốn tì nữ tùy giá đang nhăn nhó đấm tay đấm chân đứng kế bên, nguýt dài: “Đừng giả bộ nữa, mới bảo các ngươi làm có chút việc, mà ai nấy đều mệt đến nông nỗi này à?”

Hân Nhi kể khổ: “Hoàng hậu à, bắt chúng nô tì phải làm xong trong thời gian ngắn thế này, mệt chết đi được.”

“Thôi được rồi, đừng kêu ca nữa, đều là ta ngày thường ít sai bảo các ngươi, mau đi chuẩn bị thêm một phần vật liệu cho ta.”

“Á! Đại vương đã đi rồi mà, còn làm cho ai ăn?”

“Bổn hoàng hậu phải học làm, nếu không học cho biết, đợi tên phu quân kia về phát hiện không phải ta làm, lại xụ mặt ra giận ta à? Mau đi chuẩn bị, mau lên.”

Bốn tì nữ kêu trời không thấu, nhưng hoàng hậu hạnh phúc thì họ mới được hạnh phúc, hơn nữa nếu hoàng hậu không lôi kéo được trái tim đại vương, bốn người họ cả đời cũng phải cùng hoàng hậu ở góa, sự việc liên quan đến hạnh phúc chung thân, nên chỉ còn biết phấn chấn tinh thần, lại đi chuẩn bị vật liệu nấu mấy món ăn cho hoàng hậu học làm.

Quý Doanh thở dài: “Người ta chưa từng chịu cực thế này, vì chàng mà phải đổi tính, thế mà chàng…”

Quý Tôn Tiểu Man và Quý Doanh đã trở thành bạn tốt, trước mặt Tiểu Man nàng cũng không giấu giếm tâm sự. Tiểu Man an ủi: “Thôi, chàng đó hả, ngoài miệng thì cứng cỏi, nhưng thực ra trong lòng rất tốt.”

Quý Doanh uất ức thở dài cái nữa: “Tiểu Man muội muội, muội không biết đó thôi, chàng… đã từng nói, suốt đời này không bước chân vào Loan Phượng cung nửa bước.”

“Hơ…, xem ra tỉ làm chàng nổi giận thật rồi. Nhưng không sao, chỉ bảo là không bước vào Loan Phượng cung nửa bước, còn bước hai bước ba bước, mười bước một trăm bước, như thế là không vi phạm lời thề rồi đúng không nào?”

Quý Doanh há hốc miệng: “Úi! Vậy cũng được à?”

“Có gì mà không được, hai phu thê mà, gây gổ một chút có sao đâu.”

“Nhưng… chàng đường đường là đệ nhất dũng sĩ Ngô quốc, lại là đương kim đại vương, nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể nuốt lời? Đã nói ra thì… phải làm cho bằng được.”

“Hứ!” Tiểu Man vênh mũi, ngún nguẩy nói: “Tỉ đừng bị chàng lừa mà lầm to, chàng nói chuyện không bao giờ giữ lời đâu.”

“Sao lại nói vậy?”

“Hắn còn nói không đụng vào… của người ta, Á!”

“Hở?” Quý Doanh nghe không hiểu, Tiểu Man xấu hổ che mặt, khuôn mặt bé xinh bỗng trở nên đỏ chót như một miếng vải đỏ.

“Tiểu Man, muội nói gì vậy?”

“À, Ờ…, ờ… muội chợt nhớ ra nến trong phòng muội còn chưa thổi tắt, muội… muội đi về đây.”

Tiểu Man lủi nhanh như con cáo, mặc kệ Quý Doanh gọi với theo, nàng ùa chạy ra cửa biến mất.

Quý Doanh ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Tiểu Man, sau đó sụ mặt lại, hai tay chống cằm, lại bắt đầu nghĩ đến tình cảnh sầu não của mình.

Quen nhau trễ nhất, về mặt tình cảm nàng và Khánh Kỵ không được sâu nặng, nhưng dù cho Quý Doanh ngang tàng, nữ nhi ai mà không toan tính cho hạnh phúc tương lai của mình? Nàng đã đồng ý làm hoàng hậu Ngô quốc, đã là thê tử của Ngô vương, số phận an bài nàng phải sống ở đây suốt đời rồi, với thân phận của mình nàng nhận thức rõ ràng hơn ai hết.

Khánh Kỵ là phu quân kề cận bên nàng cả đời, sao nàng không lo lắng cảm giác của hắn đối với nàng chứ? Trong cuộc hôn nhân này tuy có yếu tố sắp đặt sẵn, nhưng Khánh Kỵ cũng hội đủ điều kiện khiến nữ nhân động lòng, đó chính là lí do quan trọng nàng khiến từ từ trở nên mềm mỏng, nhưng… tên oan gia đó có chịu hồi tâm chuyển ý không nhỉ?

“Mình cứ đối xử tốt với chàng, tên khốn đó nhất định đắc ý vênh mặt lên trời rồi. Hứ! Không dỗ ngọt một chút, làm sao kéo được dây cương buộc chặt con ngựa hoang? Mẹ mình từng nói, chuyện nam nữ phu thê, ai thắng ai thua không giống với kẻ yếu người mạnh chém giết nhau trên chiến trường, chỉ cần nắm được trái tim đối phương, hí hí…”

Quý Doanh càng nghĩ càng khoái trí, tay chống cằm cười tủm tỉm một mình tự khi nào.

“Hoàng hậu, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi ạ…”

“Ta tới liền, ta tới liền…” Quý Doanh nhảy cẫng lên, xắn tay áo để lộ bắp tay trắng nõn hối hả chạy đi…

Hoàng Hà cuồn cuộn, như một nhát kiếm sén bén cắt đôi cao nguyên hoàng thổ, ngăn cách biên giới hai nước Tần, Tấn, mở ra một khe hẹp dài hơn bảy trăm dặm, phong cảnh đẹp như trong tranh, bọt sóng tung tóe đánh từng đợt vào vách đá hiểm trở, tiếng sóng như cả ngàn con trâu cùng gầm rú. Nơi đây chính là Hàn Nguyên.

Đại quân Tần quốc đã tụ tập ngay đây, đại tướng quân Công Tôn Vũ làm chủ soái, phó tướng phiên tướng đông đảo, ba vạn tinh binh, năm trăm cỗ chiến xa, ngựa hí vang trời, lăm le tấn công sang bên kia.

Tin tức được truyền đến Giáng thành ở Tấn quốc, lục khanh tề tụ cùng quốc vương bàn cách đối phó động thái của quân Tần, tin khẩn từ biên giới không ngừng được báo lên triều đình đại điện.

Trung Hành Thị bước ra khải tấu: “Tấn quốc ta nam chinh, bị Tần quốc ngăn cản, nay Tần chưa ngưng chiến được nửa năm lại dấy binh Hàn Nguyên, dòm ngó nước ta, đề phòng bất trắc, Tấn quốc ta nên xuất binh chiến đấu với chúng.”

Phạm thị vội nói: “Thần cho rằng Tần xuất binh là vì thừa lúc Tấn quốc ta xung đột với Vệ Tống, ý đồ gây bất lợi, thần thấy hai nước Vệ Tống không có gì đáng ngại, duy chỉ có Tần là đại địch của ta, ta nên ngưng chiến với Vệ Tống, ép chúng cắt đất cầu hòa thế là được, sau đó tập trung binh lực tiêu diệt Tần, cho Tần từ nay không dám dòm ngó lãnh thổ Tấn quốc của ta nữa.”

Triệu Tử Giản lập tức phản đối: “Làm vậy không ổn, hai nước Vệ Tống tuy không là cường địch, nhưng chiếm được Vệ Tống, cả trung nguyên coi như phần lớn nằm trong tay ta, Tần quốc sẽ là bá chủ thiên hạ. Nay quân ta đã chiếm hơn một nửa lãnh thổ Vệ quốc, chỉ cần đánh thêm một năm vài tháng muốn diệt luôn Vệ quốc cũng không khó, đến lúc đó Tống quốc đưa tay là lấy được thôi, miếng ngon ăn đến tận miệng sao lại nhả ra? Tần vương xưa nay không hề có chí lớn, lần này xuất binh chẳng qua muốn thừa cơ ăn cướp kiếm chút lợi lộc thôi, theo ý thần chỉ cần phái một cánh quân đi nghênh chiến là quân Tần không dám manh động, Tấn quốc ta nên đặt mục tiêu chiếm Vệ lên hàng đầu.”

Triệu Giản Tử đang là trọng thần số một Tấn quốc, Phạm Thị, Trung Hành Thị không dám phản đối, Tấn hầu nghe xong nhất thời do dự chưa quyết định, thấy tam khanh ý kiến trái ngược, bèn nhìn sang Tri Thị, muốn nghe ý kiến của hắn.

Tri Thị cười nhạt, khải tấu: “Thần đồng ý với Triệu đại phu, người Tần không đủ sức đe dọa chúng ta, lần này xuất binh không có gì đáng lo ngại, nhưng người Tần chiếm vị trí hiểm yếu, ta cũng không nên khinh địch, ta cứ đưa quân day dưa với Tần, vẫn đặt nhiệm vụ đánh Vệ lên hàng đầu, chỉ cần diệt được Vệ Tống, chiếm trọn trung nguyên, lúc đó đối phó với Tần còn chưa muộn. Không quá ba năm, vùng lãnh thổ trung nguyên rộng lớn đều thuộc về Tấn quốc ta.”

Triệu Giản Tử nghe vậy cảm thấy bất ngờ, hắn và Tri Thị xưa nay bất hòa, tuy chức quan cao hơn nhưng thế lực không bằng Tri Thị, thế mà giờ đây liên quan đến lợi ích hành động quân sự Tri Thị lại bỏ qua chuyện riêng đứng về phía hắn, hắn có hơi cảm động, Ngụy Thị và Hàn Thị thế lực hơi yếu, không dám phát biểu ý kiến riêng, thấy Triệu Giản Tử và Tri Thị thống nhất với nhau, cả hai cùng bước lên tán thành.

Tấn hầu thế mới an tâm, gật gù phán: “Không sai, Tần vương xưa nay không có chí lớn, cứ trấn thủ Quan Trung không biết bành trướng, lần này vì cứu Sở thành công, lại mới kết thân với Ngô nên mới hứng lên thảo phạt quả nhân, muốn giải vây cho Vệ Tống, đến lúc đó Tần liên minh với chư hầu phương Nam, lại có Vệ Tống giúp sức, sẽ lăm le ngôi bá chủ thiên hạ. Hứ, quả nhân đâu cho chúng dễ dàng toại nguyện, bây giờ phải tiêu diệt Vệ đã, nhưng… đại quân của quả nhân còn đang chiến đấu ở Vệ, nên phái cánh quân nào đi ngăn cản quân Tần tiến công đây?”

Tấn hầu quay đầu lại nói: “À, Phạm ái khanh…”

Phạm Thị vội bước lên thoái thác: “Bẩm quốc quân, quân đội của thần đang cùng binh mã của Trung Hành Thị chia quân hai ngả, chế ngự các bộ lạc Ly Nhung, Xích Địch, nếu điều đi đối phó quân Tần, e là các bộ lạc này thừa cơ làm loạn.”

Tấn hầu không còn cách nào khác, lại quay sang Tri Thị: “Tri ái khanh…”

Tri Thị khẳng khái nói: “Đây vốn là bổn phận của thần, chỉ là…”

Hắn khẽ nhíu mày đăm chiêu, ra vẻ lo lắng: “Binh mã của thần lúc nam chinh đại chiến với liên quân Tần Sở, tổn thất nghiêm trọng, nay cần phải nghỉ ngơi chỉnh đốn, nếu gấp rút điều động e về mặt thời gian không kịp.”

“Thế thì…” Tấn hầu nhìn sang Hàn Thị và Ngụy Thị, có ý phái họ xuất chinh, nhưng binh lực của gia tộc Hàn, Ngụy không mạnh, phái họ xuất chinh lại sợ không phải đối thủ của quân Tần.

Tấn hầu cảm thấy khó giải quyết, âu sầu nói: “Chẳng lẽ… phải rút bớt binh mã từ Vệ về sao?”

Triệu Giản Tử có lòng chinh chiến thiên hạ, kiến công lập nghiệp, giờ đây binh lực tác chiến ở Vệ đã có phần phân tán, nếu lại rút bớt quân về, e cục diện chiến sự thay đổi theo chiều bất lợi, thấy các thế lực kia ai nấy tìm cớ từ chối, hắn là người ủng hộ tiếp tục đánh Vệ, chỉ còn cách gánh lấy trách nhiệm vậy, bèn bước lên khải tấu: “Thần còn một cánh quân ở Giáng thành, ngoài ra còn một đội quân trấn thủ ở Tấn Dương, quân Tần lần này tiến công mạnh mẽ, thần sẽ điều hai cánh quân này đi ứng chiến, xin hai vị đại phu Ngụy Thị, Hàn Thị điều thêm hai vạn quân của mình đến trợ giúp, cùng đánh lui quân Tần.”

“Được thế thì tốt quá, Hàn ái khanh, Ngụy ái khanh có gì dị nghị không?”

Hàn, Ngụy nhìn nhau, thấy không còn lí do gì để từ chối, cùng lên tiếng: “Thần… tuân chỉ.”

Vệ hầu thở phào nhẹ nhõm: “Cứ quyết định vậy đi, các vị ái khanh mau đi chuẩn bị, ba ngày sau xuất binh đến Hàn Nguyên chống địch.”

Các đại thần vái lạy hành lễ lui ra, khắp đại điện trong một lúc trở lại cảnh đìu hiu trống trơ.

Đêm đó, trước khi cổng thành đóng lại, vài chiếc xe ngựa thương buôn rời khỏi Giáng thành, chia nhau đi về các hướng Tiên Ngu, Ly Nhung, Xích Địch, Vệ quốc. Chúng chỉ truyền đi một câu lệnh: “Hành động vào ngày Đoan Ngọ.”

Bình luận





Chi tiết truyện