Binh của Khánh Kỵ tới trước Cô Tô mười dặm, tiền phương truyền đến tin tức, vương hậu Quý Doanh, ba vị vương phi, tướng quốc Tôn Vũ dẫn theo văn võ bá quan tiến đến đón chào.
Khánh Kỵ nghe thấy tin liền từ trong quân phi ra, đi tới trước trận, chỉ thấy xa xa cờ bay phấp phới, thật sự là náo nhiệt vang trời.
Khánh Kỵ ghìm giữ yên cương nhíu mắt nhìn lại, chỉ thấy đám người tới nghênh giá đã dừng lại, từ trong đám người có hai còn ngựa ra lên, nhẹ nhàng phóng tới, phía trước là vương hậu Quý Doanh, mà cưỡi ngựa theo sau là tướng quốc Tôn Vũ.
Vị vương hậu này, mặc dù chính là thê tử kết tóc với mình, nhưng Khánh Kỵ và nàng vẫn còn vài phần xa lạ, nhất là sau vụ ầm ỹ giữa hai người, tuy nói rằng ngày nào cũng ở hoàng cung, nhưng cực kỳ ít khi chạm mặt, đây mới là lần đầu tiên Quý Doanh uyển chuyển biểu đạt ý xin lỗi tới hắn sau lần đó.
Khánh Kỵ cẩn thận đánh giá vị tiểu vương hậu của mình, Quý Doanh đúng là nữ tử Tây Tần, từ nhỏ đã thành thạo bắn cung cưỡi ngựa, khi cưỡi ngựa bắp đùi thon dài kẹp chặt thân ngựa, cái mông rắn chắc xinh xắn trên lưng ngựa nhấp nhô lên xuống, phối hợp với dáng người mềm mại, vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, nàng ngược ánh mặt trời đi về phía Khánh Kỵ, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt nàng, chiếu vào bộ trang phục võ sĩ đỏ thẫm của nàng, chính là trang phục võ sĩ kiểu mới mà Khánh Kỵ tự tay thiết kế, càng làm nổi lên tư thế oai hùng hiên ngang của nàng.
Tôn Vũ là tướng quốc, mà vương hậu lại sánh với quân vương, bởi vậy Tôn Vũ luôn ghìm cương ngựa đi đằng sau không dám vượt lên trên. Quý Doanh giục ngựa chạy vội tới chỗ Khánh Kỵ, trên mặt có vẻ thong dong, kỳ thật trong lòng lại lo lắng, khi đám người nghênh giá tới trước mặt Khánh Kỵ, lộ trình ngắn ngủi này thôi mà khiến nàng suy nghĩ không biết bao nhiêu. Nếu đại vương vẫn lạnh nhạt với ta như cũ, khiến ta phải chịu nhục trước mặt con dân Ngô quốc, thì ta phải làm sao bây giờ? Là đối đầu gay gắt hay tạm thời nhân nhượng vì toàn cục? Nếu Đại vương nghe nói ta tự tiện quyết định tham ô các vật liệu đá dùng để thi công Lăng Yên các, phá hủy một bộ phận dân cư ở gần tường thành, liệu chàng có giận tím mặt hay không? Đêm tân hôn đã đánh cho phu quân choáng váng đầu óc, nếu đổi là ta thì có giận tím mặt không? Miệng chàng nói là không giúp ta, hiện giờ rốt cục cũng phát binh tấn công Phí Vô Kỵ, duyên cớ không phải vì ta hay sao? Nếu...
Nàng vốn suy nghĩ thật nhiều thật nhiều nguyên nhân, chuẩn bị rất nhiều rất nhiều lí do lí do thoái thác, suy nghĩ thật nhiều thật nhiều biện pháp ứng đối, thế mà khi tới trước mặt Khánh Kỵ, ngẩng đầu lên nhìn thấy phu quân ngồi thẳng, uy vũ anh tuấn mỉm cười với nàng, quả tim nàng liền nhanh chóng run rẩy, thân thể đang căng thẳng lập tức trở nên thoải mái, sau đó... sau đó tất cả lí do thoái thác toàn bộ đều bay đi đâu hết, không nghĩ ra nổi cái gì nữa.
" Đại... Đại... Đại vương..., ngài đã về rồi?"
Câu nói vô nghĩa này phát ra khỏi miệng, Quý Doanh lúng túng tới mức mặt ửng hồng, hối hận tới mức muốn cắn luôn cái lưỡi của mình đi.
Khánh Kỵ thấy buồn cười, nhịn không được đùa với nàng: "Ừm, quả nhân đã trở lại. Ha hả, quả nhân không phải đang đứng trước mặt nàng sao? Hay là vương hậu ngay cả bộ dáng phu quân của mình cũng không biết?"
Quý Doanh đau xót trong lòng, suýt nữa bật thốt lên nói: "Đêm tân hôn, ngài giận dữ bỏ đi, từ đó về sau không vào tẩm cung của người ta nửa bước, bảo người ta làm sao mà nhớ được tướng mạo của ngài?"
Câu u oán này dù chưa nói ra miệng, nhưng nàng gắng sức cắn đôi môi mỏng, trong mắt cũng đã hiện lên một tầng sương mù mông lung.
Khánh Kỵ thoải mái tự nhiên nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt của nàng, sự ngang ngược bướng bỉnh sau rượu của nàng khi trước đều đã bị những đường cong mềm mại cùng đôi môi cánh hoa hồng nhạt và mũi ngọc thẳng tắp che giấu đi, dưới ánh mặt trời, trên môi của nàng có một chút lông măng của xử nữ, càng làm nổi lên vẻ xinh cắn của môi châu.
So với hôm tân hôn nàng ăn mặc chỉnh tề, trang điểm trang trọng, tư sắc khiến người ta phải kinh diễm, giờ phút này trên khuôn mặt nàng rõ ràng còn có vài phần trẻ con của thiếu nữ. Dáng người thành thục cao gầy của nàng càng khiến cho người ta phải chú ý, eo nhỏ tinh tế, đôi nhũ phong cao ngạo lộ nguyên hình dưới bộ y phục võ sĩ bó sát, khi giục ngựa trên đường, đôi ngọc thỏ kia sống động dưới y phục, quả thực khiến cho người xem hoa cả mắt...
Còn có cặp đùi đặc biệt dài của nàng, vừa rắn chắc lại vừa tròn, thẳng tắp thon dài, chiếc quần võ sĩ vải đay mặc lên thân thể nàng, càng làm nổi cho cặp mông đẹp như trái lê, một cặp đùi cực đẹp, khiến người ta không khỏi nghĩ nếu nàng bỏ quần áo đi, cặp đùi thon dài tinh tế, da thịt cân xứng kia sẽ rắc chắc trơn bóng thế nào, thưởng thức sẽ có tư vị ra sao.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Khánh Kỵ, Quý Doanh có chút chân tay luống cuống, Khánh Kỵ nhìn thấy nàng lúng túng, cười ha ha, tha cho nàng rồi quay sang hỏi Tôn Vũ: "Tôn khanh, Cô Tô mọi thức bình thường chứ?"
Tôn Vũ lúc này mới giục ngựa tiến lên, chắp tay thi lễ với Khánh Kỵ nói: "Đại vương yên tâm, Cô Tô vững như bàn thạch, quân địch không tiến nổi vào thành nửa bước. Nay thần theo vương hậu, vương phi, dẫn theo văn võ bá quan, đặc biệt tới chào đón Đại vương, chúc mừng vua ta chiến thắng trở về."
"Ha hả, còn chưa chắc thắng, tất cả nói nhỏ thôi. Chúng ta khổ tâm dự tính như vậy, rốt cục có thể thấy được hiệu quả, chẳng nhẽ không thể thu miệng lại. Quả nhân cũng đã hạ lệnh, từ nay về sau, tất cả sự vụ cụ thể trên hai chiến trường sẽ do Tôn khanh phụ trách. Trường Khanh à, quả nhân phó thác đại sự cho ngươi, ngươi đừng nên làm cho quả nhân thất vọng đó."
Tôn Vũ chắp tay nói: "Vâng, thần phụng chiếu, sẽ đem hết khả năng, không phụ sự tin tưởng của Đại vương."
Khánh Kỵ mỉm cười, thúc mạnh ngựa nói: "Khởi giá, trở về thành!"
Tôn Vũ lập tức giật cương lùi sau hai bước, Khánh Kỵ giục ngựa về phía trước, đi lướt qua Quý Doanh, phi lên trên một thân mã, sau đó giật mạnh dây cương, quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Quý Doanh thấy hắn hành động như thế, trong lòng liền vui vẻ một trận, vội đuổi theo Khánh Kỵ, ngang nhau đi với hắn. Tôn Vũ tự động lui ra phía sau, suất lĩnh đại quân theo sau.
"Khụ!"
Quý Doanh ho một tiếng.
"Khụ khụ!"
Thấy Khánh Kỵ không có phản ứng, Quý Doanh lại ho hai tiếng.
Khánh Kỵ quay đầu cười hỏi: "Sao thế, vương hậu ngọc thể không được khỏe?"
Quý Doanh cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Đại vương không ở đô thành, thiếp thân... Thiếp thân làm chủ tạm thời dừng việc xây dựng Lăng Yên các."
"Ồ!" Khánh Kỵ hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Hẳn là vậy, đối đầu kẻ địch mạnh, trong cung còn tiến hành công trình, dân chúng sẽ nghĩ thế nào đây? Dừng hay lắm."
"Ưm..." Quý Doanh liếc mắt nhìn hắn một cái, lại lắp bắp nói: "Thiếp thân...Còn lấy những vật liệu đá chuẩn bị dùng để xây Lăng Yên các để thủ thành, bởi vì xe bắn đá trên thành... thiếu đạn đá."
"Hóa ra nàng dừng là vì vậy, ừm... cũng nên làm thế, thành nếu không thủ được, xây các làm gì? Chuyện này cũng không sai."
"Còn... Còn có..."
"Còn có cái gì?"
"Thiếp thân còn... còn hủy đi một ít khu dân cư gần tường thành..."
Khánh Kỵ ghìm cương ngựa, hơi hơi nhíu mày: "Dân chúng thông đồng với địch hay là phòng ốc cản trở việc thủ thành?"
"Không có không có" Quý Doanh xua tay nói: "Chỉ là đạn đá để thủ thành không đủ mà thôi. Thiếp nghĩ, Lăng Yên các chậm vài ngày không vấn đề gì, nhà ở hủy cũng có thể xây lại, nhưng mà nếu xuất hiện nhiều binh sĩ thương tật, đó là gánh nặng cả một đời. Phá vài tòa nhà, giảm đi thương vong mấy ngàn binh sĩ, vẫn là tương đối có lời."
Khánh Kỵ vẫn đang cau mày: "Lời tuy có lý, có điều... phá hủy khu dân cư có thể làm mất đi dân tâm."
Quý Doanh vội vàng nói: "Việc này không vấn đề, thiếp thân đã tạm thời an bài những dân chúng mất đi nhà ở ở ngoài cung, còn lấy hồi môn của thiếp cho bọn họ xây lại nhà mới, mỗi ngày còn lấy đồ ăn từ trong cung ra cung ứng..."
Nàng thấy Khánh Kỵ trừng mắt nhìn nàng, không khỏi ưỡn ngực, hợp tình hợp lý nói: "Cơm đó, cũng là lấy hồi môn của thiếp trả."
Khánh Kỵ nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên phì cười, rung dây cương tiếp tục đi, từ từ nói: "Ha ha... nàng cho rằng làm như vậy, là tự tiện tác chủ à? Hồi môn của nàng... chẳng nhẽ hiện giờ không phải xem như là của quả nhân sao? Ha ha ha..."
Quý Doanh giục ngựa đuổi theo, nghiêng đầu ngó xem thần sắc của hắn: "Ngài.... không tức giận chứ?"
Khánh Kỵ cả giận nói: "Quả nhân hẹp hòi vậy sao? Chỉ cần nàng không ngang ngược, không can thiệp vào những chuyện không cần nàng quản, thì sao quả nhân có thể giận nàng? Quả nhân không ở đô thành, nàng là vương hậu giám quốc, việc này vốn nên do nàng quyết định. Hơn nữa, nàng làm rất có chừng mực, quả nhân thực vui vẻ."
Quý Doanh rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu cô nương vừa mới mười bảy tuổi, nào có cái gì tâm cơ, vui buồn gì đều lộ hết trên mặt, nghe hắn nói như vậy, Quý Doanh không khỏi thở ra một hơi, đắc chí nói: "Thật sự là làm tốt à? Ha hả..., thiếp vẫn còn lo lắng đó..."
Khánh Kỵ thấy nàng lộ ra bộ dáng hoan hỉ không hề suy tính, trong lòng bỗng nhiên cũng có chút vui vẻ. Hắn thâm ý liếc nhìn Quý Doanh một cái, ôn nhu nói: "Kỳ thật... Vương hậu làm việc, chỉ cần là tốt cho quả nhân, tốt cho Ngô quốc, như vậy cho dù nàng làm sai, quả nhân cũng chỉ dạy bảo khuyên răn, chứ không giận cá chém thớt. Đúng rồi, trừ những điều đó ra, nàng còn làm gì nữa không?"
Quý Doanh khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Chàng... biết thiếp làm gì không?"
Khánh Kỵ trong lòng căng thẳng, lo lắng đề phòng hỏi: "Nàng... làm cái gì?"
Quý Doanh cúi đầu, xấu hổ nói: "Thiếp thân... còn tự tay chuẩn bị rượu ngon, lương khô, bánh dày, mừng Đại vương chiến thắng trở về."
Khánh Kỵ: "..."
Một phong chiến báo, Tôn Vũ mở ra xem, sau đó ở trong phòng đi qua đi lại, thần tình trầm tư.
Tướng quân Lữ Thiên ngồi quỳ trên chiếu, ánh mắt theo thân ảnh của Tôn Vũ di động, một lát sau, hắn nhịn không được há mồm muốn hỏi, nhưng mà thấy Tôn Vũ cau mày, vẻ mặt âm tình bất định, nghiêm trọng trước nay chưa từng có, nhất thời liền nuốt trở lại câu hỏi đã ra tới tận miệng.
Lữ Thiên chính là người có thâm niên trong quân Ngô, năm đó Khánh Kỵ lần đầu tiên phát binh từ Vệ quốc men theo Hoàng Hà tới Hoài Thủy, sau đó nhập vào Trường Giang thẳng tới Hàn Ấp, hắn và Kinh Lâm chính là tả hữu phó tướng bên người Khánh Kỵ. Sau đó Khánh Kỵ bị Yêu Ly đâm bị thương phải chạy sang Lỗ quốc, bởi vì không thể để mất cơ nghiệp ở Vệ quốc Ngải thành, cho nên Khánh Kỵ quyết ý lên Khúc Phụ phương Bắc tìm kiếm sự trợ giúp của Lỗ quốc đồng thời mệnh cho hắn cùng Kinh Lâm quay về Vệ quốc, từ đó vận mệnh của hai người liền phát triển khác nhau.
Lữ Thiên trở lại Ngải thành không lâu sai liền mắc trọng bệnh, đầu tiên là nóng người ra mồ hôi trộm, ho khan đau ngực, trải qua trị liệu cũng không thấy biến chuyển tốt đẹp, ngược lại còn có hiện tượng ho ra máu, bệnh trạng rất giống ho lao. Bệnh này lúc này không chữa được, lại còn lây bệnh. Bất đắc dĩ, Lữ Thiên đành phải tự ngăn cách vài ngày ở trong viện.
Kinh Lâm vô cùng chăm nom cho người bạn tốt này, Khánh Kỵ sau khi trở về Ngải thành cũng rất quan tâm đến hắn, nhưng mà vì hắn có chức vị quan trọng, nên dù có tới thăm phòng Lữ Thiên cũng chỉ có thể cách ly nói chuyện với nhau, không thể tiến vào. Cuộc sống cứ như vậy, Khánh Kỵ cùng Kinh Lâm chăm sóc Lữ Thiên rất cẩn thận, nhưng mà hắn từ nay về sau vô duyên với quân đội.
Lữ Thiên hai năm này chỉ còn chờ chết mà thôi, không ngờ uống được thuốc của vị y sĩ nào lại có tác dụng, hóa ra lúc trước là chẩn đoán sai, bệnh của hắn đột nhiên khỏi hẳn như kỳ tích.
Hai năm thời gian, nếu là thời kỳ hòa bình thực không tính là gì, nhưng mà ở thời kỳ chiến tranh thay đổi bất ngờ, hai năm thời gian có thể sinh ra biến hóa không kém gì thương hải tang điền (từ biển xanh trở thành nương dâu). Phó tướng Kinh Lâm từng đi theo hắn, hiện giờ là Ngô quốc thượng tướng, mục thủ một phương. Ngay cả binh vệ Lương Hổ Tử bên người Khánh Kỵ, chức vụ và quân hàm thấp hơn hắn tới vài người, hiện giờ cũng đã trở thành thượng tướng quân, mà hắn, lại bởi vì trong việc Khánh Kỵ phạt Ngô phục quốc không lập được công, cho nên chỉ được phong làm thượng đại phu.
Trong các cấp bậc quan lại, cấp bậc cao nhất là khanh, phía sau khanh, là thượng đại phu, trung đại phu... Bởi vì Lữ Thiên trong trận chiến phục quốc không lập được đại công, cho nên chỉ được phong làm thượng đại phu, mà còn bị nhiều đại thần gây khó, cho rằng công lao của hắn không phù hợp, nhưng Khánh Kỵ lấy lý do "Lữ Thiên theo quả nhân từ lâu Nam chinh Bắc chiến, lúc trước khi ở Vệ quốc Ngải thành khai hoang khẩn điền, chiêu binh mãi mã, là trụ cột để quả nhân thảo binh phạt Ngô, công không thể không tính" để cản bọn họ.
Có điều Lữ Thiên sau khi thụ phong chức quan thì vì bệnh còn chưa lành, vẫn không thể vào triều làm việc, đến hai tháng gần đây thân thể mới dần dần khỏe mạnh, lúc này mới được Khánh Kỵ đề bạt, trở thành thống soái các đạo quân đóng ở phụ cận Cô Tô.
Lần này Khánh Kỵ thành công dẫn Sở Việt liên quân vào tròng, tới khi bên trong Sở Việt sinh biến hóa, trong chiến lược đã xác định sau khi dụ địch xâm nhập vào sẽ phát động phản công toàn diện, Kinh Lâm có tâm muốn giúp đỡ vị chiến hữu cũ, bởi vậy trước khi dẫn binh đuổi giết Câu Tiễn cố ý lén thỉnh cầu với Tôn Vũ, hy vọng hắn có thể cho Lữ Thiên một cơ hội kiến công lập nghiệp.
Giờ phút này, Ngô Sở, Ngô Việt đồng thời khai chiến, tinh nhuệ Ngô quốc đều xuất ra hết, những tướng bách chiến đều mặc giáp ra trận. Lữ Thiên tuy nói vốn là phó tướng bên người Khánh Kỵ, những vẫn chưa tự mình chỉ huy một chiến dịch lớn, cũng không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng mà lúc này thế cục đã hoàn toàn sáng sủa, cũng không cần tướng lãnh cầm binh phải bày mưu nghĩ kế, suy nghĩ toàn cục, hắn chỉ cần đánh tốt trận trước mắt, căn cứ vào tình thế biến hóa của chiến trường mà tùy thời điều chỉnh sắp xếp binh lực của mình là được, về phương diện này thì Lữ Thiên có thể đảm nhiệm.
Hiện giờ đã giải vây cho Cô Tô, Sở Việt hai quân đang gấp rút như chó nhà có tang, chạy quay về trong nước, không còn lo có người đánh vào Cô Tô, nên phái ra toàn lực binh tướng, đảm bảo duy trì ưu thế với Sở Việt. Lữ Thiên là lão tướng, cho dù không có Kinh Lâm nâng lên thì nhất định cũng phải đi, có điều... phái Lữ Thiên đi đâu mới được bây giờ? Sở quốc, hay là Việt quốc?
Thượng tướng quân Kinh Lâm cũng đã tới Việt quốc, cùng hội hợp với Anh Đào đang ở trung tâm Việt quốc để giáp công Câu Tiễn.
Việt quốc là họa lớn của Ngô quốc, Ngô quốc nếu muốn vung cánh bay cao, phải giải quyết cái mối loạn Việt quốc này trước tiên, mới có thể toàn tâm toàn ý phát triển ra ngoài. Câu Tiễn kẻ này xưa nay giảo hoạt đa trí, nếu Đan Ô không thể thuyết phục Tam Di tạo phản thành công, như vậy Câu Tiễn một khi trở về nước sẽ như cá gặp nước, Anh Đào cùng Kinh Lâm dù có chiếm ưu thế về binh lực, còn lấy binh nhàn đánh binh mệt mỏi, nhưng muốn thắng hắn chắc gì đã thuận lợi. Kinh Lâm cùng Lữ Thiên vốn là bạn đồng liêu, nếu phái quân đội vệ thành của Lữ Thiên tới chiến trường phía Nam, hai người này nhất định sẽ hợp tác ăn ý, phát huy tác dụng lớn hơn.
Về phương diện Sở quốc, Phí Vô Kỵ chạy rất nhanh, giờ này đã dẫn năm vạn đại quân qua Trường Ngạn, tới gần Thiệu Quan. Thủy sư của hắn quá mức sợ hãi, quẹo vào Hoài Thủy chạy trốn về Sở quốc. Ba vạn quân Sở vốn đang vây quanh Cô Tô bị chậm một bước, khi thu được tin tức trốn về Trường Ngạn, đã bị Bình Bố cắn chặt đuôi, trong lúc nghiêng ngả lại bị đại quân của Lương Hổ Tử xông vào giết một trận, tới khi những tàn binh chạy tới được Trường Ngạn, Xích Trung đã dẫn thủy sư ra nghênh đón ở Trường Giang, mà Phí Vô Kỵ chỉ lo trốn về Sở quốc, căn bản là không có lòng dạ nào mà cứu viện. Ở dưới sự bao vây của ba đại quân Xích Trung, Bình Bố, Lương Hổ Tử, nhánh quân đã mất đi hoàn toàn ý chí chiến đấu này tất sẽ diệt vong không thể nghi ngờ.
Phí Vô Kỵ còn trong tay năm vạn tinh nhuệ, thủy sư ước chừng có một vạn, Sở thái hậu Mạnh Doanh tuy rằng thừa dịp cuộc viễn chinh Ngô quốc này mà cắt đi nhiều vây cánh, đoạt lại quyền hành, nhưng mà nàng muốn trong thời gian ngắn như vậy mà lại nâng những cựu thần đã thất thế một năm nay lên, hoàn toàn nắm trong tay các lộ đại quân cũng không phải dễ. Phí Vô Kỵ nếu chỉ huy thích đáng, như vậy lợi dụng cơ hội Sở thái hậu căn cơ chưa ổn định lại đánh trở về Dĩnh Đô đoạt lại quyền hành cũng không phải không có khả năng.
Dựa theo minh ước giữa Ngô quốc và Sở quốc, Ngô quốc xuất binh giúp Sở thái hậu diệt trừ gian nịnh, Sở quốc bỏ lãnh thổ Tiềm Sơn khu Đông cho Ngô quốc. Bởi vậy một khi biết Phí Vô Kỵ đang đánh về trong nước, Sở thái hậu nhất định sẽ bỏ Tiềm Sơn khu Đông, mà thu nạp quân đội, bảo vệ cho lãnh thổ phía Tây Tiềm Sơn. Nếu Sở thái hậu có thể thành công bảo vệ cho khu phía Tây, như vậy Phí Vô Kỵ chỉ có thể chọn Tiềm Sơn khu Đông sắp do Ngô quốc quản lí làm nơi dừng chân... có lẽ đây chính là điều Sở thái hậu kỳ vọng.
Như thế xem ra, phái Lữ Thiên đi chiến trường phía Tây chiến đấu với Phí Vô Kỵ mới là hợp lý. Có điều, phía Tây là do Lương Hổ Tử chủ trì toàn cục, Lữ Thiên vốn là thượng cấp của Lương Hổ Tử, phải an bài cho lão thủ trưởng, Lương Hổ Tử chỉ huy tất sẽ rất băn khoăn.
Chiến sự phía Tây một khi phát động toàn cục, nếu như trong các đại quân phối hợp tác chiến, có một đội ngũ mà chủ soái không thể thoải mái sai khiến, thế thì thà không có đội quân này còn tốt hơn. Tuy bảo quân Sở cường đại, chiến trường phía Tây rất cần viện quân, đưa Lữ Thiên tới chiến trường phía Tây rõ ràng là hại hơn lợi, nhưng mà, trong lại hại lại có cái lợi, Tiềm Sơn khu Đông nếu muốn thuận buồm xuôi gió nhét vào địa bạn Ngô quốc, há lại chỉ do Sở thái hậu gật gật đầu là có thể, Đông Di cần chăm lo, Việt quốc phải tiêu diệt, Tiềm Sơn khu Đông này phải làm sao...
Tôn Vũ cân nhắc đi cân nhắc lại, Lữ Thiên ngồi chân đã tê rần, mắt thấy Tôn Vũ ngồi đó không biết đang nghĩ gì, Lữ Thiên rốt cục nhịn không nổi, lên tiếng gọi: "Tướng quốc đại nhân, tướng quốc đại nhân!"
"Ừm, hả?"
"Mạt tướng xin đi xuất chiến giết giặc, đã được Đại vương ân chuẩn, không biết tướng quốc đại nhân an bài cho mạt tướng tới Sở tác chiến, hay là sang Việt tác chiến?"
Tôn Vũ nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đang dao động dần dần ổn định lại, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa: "Mới vừa rồi bổn tướng đang suy nghĩ chiến trường Sở Việt hai nước nơi nào đang thiếu viện quân. Theo bổn tướng xem ra, quân Sở cường đại, hơn nữa không để bỏ qua, bởi vậy... bổn tướng nghĩ mời tướng quân dẫn quân vệ thành lập tức đi Sở quốc, phối hợp tác chiến với Lương Hổ Tử tướng quân, không biết ý của tướng quân như thế nào?"
Lữ Thiên mặc dù phải dưỡng bệnh hai năm, những vẫn có khí chất quân nhân, nghe vậy lập tức ngồi thẳng lưng, chắp hai tay, cao giọng nói: "Mạt tướng tuân theo phân phó của tướng quốc đại nhân!"
Nhìn Lữ Thiên uy vũ oai phong bước lớn rời đi, Tôn Vũ tựa cười lại như không cười gõ gõ tấm thẻ tre lên án, cuộn nó lại, nhẹ nhàng vung tay, quẳng nó vào ống đồng.
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1