Kinh Lâm nói: “ Đại vương, Phù Khái chạy về hướng núi Phu Thu, xem ra hắn vẫn muốn liên hệ với Phù Sai trong thành Cô Tô, từ đó mà làm chủ chiến trận trong cuộc quyết chiến giữa hai bên chúng ta. Trong thành Cô Tô, tổng binh lực của Phù Sai so với chúng ta, mặc dầu nói rằng binh lính trong thành đa phần đều chưa có kinh nghiệm chiến đấu, chưa được huấn luyện, nhưng bọn chúng chiếm giữ một tòa hùng thành cao và hiểm trở như vậy, thì cũng giống như một đứa trẻ đứng trên một phiến đá cao ba trượng, chừng đó cũng đủ khiến cho ta đau đầu rồi, huống hồ gì bọn họ cũng là những nam nữ thanh niên sức dài vai rộng. Nếu Phù Khái cứ tiếp tục ở bên ngoài thành quấy rối đại quân ta, thì e rằng lòng dân vừa mới ổn định lại bắt đầu lung lay rồi. Mạc tướng cho rằng, chúng ta nhân cơ hội thừa thắng xông lên, tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Phù Khái, đoạn tuyệt nguồn viện trợ từ bên ngoài của thành Cô Tô, đó mới là thượng sách.”
Yểm Dư gật đầu nói: “Những lời của Kinh tướng quân thật có lý, tiêu diệt được Phù Khái, thì bọn tiểu nhân nước Việt kia sẽ không dám ngóc đầu dậy, nếu không như vậy thì bọn chúng cứ chần chừ bên ngoài mà không chịu đi, lúc đó mới thật sự là thảm họa của chúng ta.”
Chúc Dung trầm ngâm nói: “ Hiện nay còn bao nhiêu tên đối địch với chúng ta? Một là Phù Sai phía trong thành Cô Tô, chẳng qua là chúng ta không tấn công vào thành, bọn họ cũng không dám xuất quân, hiện tại có thể cầm cự ở đây, tạm thời không bàn đến; đạo quân thứ hai, chính là Phù Khái, hắn là em ruột Hạp Lư, hắn ở nước Ngô uy vọng chỉ đứng sau Đại vương, từ sau khi Hạp Lư chết, lại trở thành tướng lĩnh có quyền hiệu triệu binh lực cao nhất ở nước Ngô, nếu nói lực lượng có thể uy hiếp chúng ta, thì Phù Khái còn nguy hiểm hơn Phù Sai, còn tên Việt quốc Câu Tiễn, chẳng qua là thấy Phù Khái chưa có thể giao chiến, hắn chỉ mang một ý nghĩ trong đầu, muốn thừa nước đục mà thả câu mà thôi, chỉ cần tiêu diệt được Phù Khái, thì hắn tất phải tìm đường mà tháo chạy thôi.”
“Ý của chư vị đều có lý cả, vậy thì làm theo cách này, tử chiến, truy đuổi đến cùng, ra sức đánh cho hắn sức cùng lực kiệt, không cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi, nếu có thể thì một trận mà tiêu diệt chúng. Chúng ta chỉ còn lại một vấn đề khó khăn thôi, đó là thành Cô Tô.”
Khánh Kỵ vịn vào án đứng dậy nói: “ Chúc Dung vương thúc và Kinh Lâm tướng quân cứ tiếp tục quấy nhiễu thành Cô Tô, quả nhân sẽ đích thân lãnh binh chinh phạt Phù Khái, Yểm Dư vương thúc và Xích Trung tướng quân sẽ phối hợp tác chiến cùng ta.”
Yểm Dư vừa nghe xong, vội khẩn trương đáp lại: “ Không được, đến nay ngài đã là Ngô vương, há gì phải xem nhẹ thân mình mà dấn thân vào nguy hiểm. Hay là cứ để thần lãnh binh chinh phạt Phù Khái, đại vương ở lại chỉ huy trận này được rồi.”
Khánh Kỵ cười nói: “ Nguy hiểm từ đâu đến? Việt thái tử Câu Tiễn có thể một mình đơn độc không ngại nguy hiểm, dẫn binh vào nước Ngô chúng ta, Cơ Quang bậc đại vương chi tôn có thể ra chiến trường lãnh binh công nhập Dĩnh Đô, đến nay thiên hạ chư hầu, có kẻ nào ngay tức khắc mà lấy được thiên hạ, giữ được giang sơn không? Phù Khái đối với nước Ngô ta uy phong hiển hách, cũng là nhờ vào uy danh dũng khí thiện chiến của hắn. Quả nhân tự thân lãnh binh chinh phạt, cũng có thể tăng thêm nhuệ khí chiến đấu. Hơn nữa, lúc nãy vừa mới thẩm vấn tù binh, ta được biết rằng đại quân Tôn Vũ không hề hấn gì. Hắn một khi biết rằng bị trúng kế, tất sẽ ngày đêm quay về, ta có viện quân phía sau, vậy thì còn sợ gì nữa chứ? Bên trong thành, tên đại vương Phù Sai kia, vẫn ngày ngày kiên trì phòng thủ bên trong thành, còn bên ngoài tên công tử Phù Khái kia, cũng kiên cường chiến đấu, còn tên Việt thái tử Câu Tiễn kia thì không nói làm gì nữa. Từ trước đến nay, các vị vua lập quốc, không ai là không tự thân dẫn binh chinh chiến sa trường cả. Khánh Kỵ ta há nào lại không thể được như vậy sao?”
Chúng tướng đều cảm thấy những lời của Khánh Kỵ đều có lý, nên không ai xuất lời ngăn cản nữa. Một là, mới cách đây không lâu, Khánh Kỵ vẫn là chủ tướng của tam quân, tất thảy đều tự thân dẫn binh chinh chiến sa trường. Hai là, thân là vua của một nước, tự thân dẫn quân chiến đấu, vào thời Xuân Thu vốn đã là truyền thống, trong quan niệm của chúng tướng lĩnh, đại vương lãnh quân, thì đó cũng là đạo lý hiển nhiên.
Trước đó khoảng hơn một trăm năm. Trịnh Trang Công dẫn binh khiêu chiến Chu Thiên Tử, lúc đó hắn là thiên hạ cung chủ Thiên Hoàn Vương, từ trên xuống dưới đều không ai có thân phận tôn quý bằng hắn, nhưng hắn cũng phải cầm gươm mà dẫn binh ra chiến trận. Từ đó đến nay cũng như vậy, nếu dựa theo sự phát triển của lịch sử, thì chỉ có sai lầm dẫn đến chết người dưới cung tên loạn lạc của Hạp Lư, lúc hắn dẫn quân giao chiến với nước Việt, bị Việt quốc thượng tướng Linh Cô Phù tung một thương, gây trọng thương ngay bàn chân hắn, do đó bị cảm nhiễm mà chết.
Những chư hầu một nước này, ngay cả Chu Thiên Tử cũng cần phải tự thân thượng chiến sát địch, Khánh Kỵ, vị anh hùng dũng sĩ trứ danh này, cũng chiêu mộ nhiều vị anh hùng tướng lĩnh vang danh thiên hạ về dưới trướng mình, lại là vị đại vương vừa mới đăng cơ, địa vị còn chưa ổn định, nếu không ra chiến trường, chỉ sợ rằng khiến cho người người chê trách.
Kế sách đã được thông qua, Khánh Kỵ lập tức phái binh hướng về Ngũ Hồ mà truy đuổi. Chiến thuyền của đại thủy quân tại Ngũ Hồ đã bị Phù Khái cướp đi, Khánh Kỵ dẫn quân men theo bờ của Ngũ Hồ, dọc theo nơi có khoảng cách gần nhất với núi Phu Thu. Dọc đường thu thập được những chiếc thuyền nhỏ của các ngư dân. Những nơi này có những hòn đảo liên thông với nhau, bề rộng của những con sông ở đây cũng có hạn, do đó chỉ cần một vài chiếc thuyền hợp lại tạo thành một chiếc cầu thuyền, thì cũng đủ cho đại quân đi qua.
Đồng thời với lúc này, Khánh Kỵ lệnh cho A Cừu Tái Cừu phi ngựa nhằm hướng Quán Cầu Hồ, Quán Cầu Hồ tương liên với Ngũ Hồ, lúc Khánh Kỵ quay về nước Ngô, tất cả những thuyền bè được dùng lúc trước được cất giấu trong Quán Cầu Hồ, đồng thời cử một toán lính ngày đêm canh phòng tại đây. Đội quân này khi nhận được lệnh của Khánh Kỵ, lập tức giương buồm khởi thuyền, sai lính chèo thuyền, trong nội hai ngày đã đến địa điểm chỉ định để tiếp ứng.
Lúc này Khánh Kỵ đã nhằm theo hướng núi Phu Thu mà phát động tiến công được một ngày, do thuyền bè có hạn, lực lượng tiến công của Khánh Kỵ chỉ có thể tập trung trên cầu thuyền, hai bên chia ra đóng quân trên đảo, lấy cầu thuyền làm chiến trường, một ngày thần sát xảy ra, kiếm gãy cát lún, thuyền bè hư hại hết phân nửa, tại khu vực hai bên kịch liệt giao chiến phía trên mặt hồ máu chảy đỏ ngầu hòa lẫn vào dòng nước cứ trôi bập bềnh lờ lững.
Thủy quân chiến thuyền vừa tới, Khánh Kỵ lập tức phân binh lên thuyền, hướng về núi Phu Thu mà phát động tiến công toàn diện. Với thế trận tiến công như thế, đại quân của Phù Khái cuối cùng cũng không thể địch lại được, Khánh Kỵ lại sử dụng kế tâm lý chiến, phất vương kỳ của đại vương mà hướng về phía quân lính Phù Khái kêu gọi đầu hàng, binh mã của Phù Khái dưới sự lạm quyền của chủ tướng mặc dầu trên chiến trường tất thảy đều không có gan công nhiên tạo phản, nhưng sĩ khí lúc này đã giảm sút đáng kể, một góc núi Phu Thu đã bị A Cừu lãnh binh chiếm lĩnh, thần tốc trấn giữ trận địa, sau đó tiếp tục sai quân lính dùng ván thuyền, bắt ngang qua đảo, bắt đầu đưa quân qua tác chiến.
Phù Khái áo khoác ngoài tả tơi, mắt đỏ ngầu đứng trên đỉnh núi, hướng nhìn vương kỳ của Khánh Kỵ từ xa, bất ngờ chộp lấy cung tên từ trong tay của một tên đại vệ, giương cung nhắm về hướng vương kỳ kia, nhưng sau một lát lại chán nản hạ xuống, hắn buông tay ra, cung tên từ tay hắn rơi xuống đất.
“ Đại tướng quân!” Mâu Kỳ Xá toàn thân đầy máu chạy lên núi nói: “ Đại tướng quân! Núi Phu Thu thực tại không giữ được rồi, chúng ta mau chạy thôi.”
“ Chạy ư? Còn biết chạy đi đâu nữa?” Phù Khái mở miệng cười nhưng nụ cười của hắn còn khó nhìn hơn là khóc nữa.
Mâu Kỳ Xá vội nói: “ Đại tướng quân sao lại chán nản như vậy chứ? Núi xanh còn lại, không sợ không có củi đốt! Khánh Kỵ một năm trước giống như con chó mắc tang gia, đến nay không phải hắn lại có thể hô gió gọi mây đó sao? Không nói thiên hạ chư hầu vẫn còn một nửa đứng về phía chúng ta, vẫn ở dưới mắt, vẫn ở trong nước Ngô, chúng ta vẫn còn thành Cô Tô, vẫn còn Tư Môn Sào tướng quân đóng quân tại Cưu Từ, vẫn còn Việt quốc Câu Tiễn, chúng ta không sợ gì không có cơ hội.”
Phù Khái yếu ớt nói: “ Thành Cô Tô tự thân nó khó giữ được, Phù Sai không dám mạo hiểm xuất thành, Tư Môn Sào nước xa khó dập được lửa gần, ngay cả Việt quốc Câu Tiễn…”
Thần kinh của hắn đột nhiên kích động, khuôn mặt uất hận nói: “ Tên tiểu nhân gian xảo hai mặt ba đao này, ta xem hắn cổ rắn đầu chim, mắt chim ưng nhìn như sói, không nên tin hắn là một tên quân tử có thể đồng cam cộng khổ được! Khuyên ta rời bỏ Nam Vũ thành, thoát khỏi sự truy sát của Tôn Vũ, khuyên ta bất ngờ tấn công Khánh Kỵ cũng là hắn, ta bị Khánh Kỵ đánh cho tơi bời, ngay lúc đó đã muốn quay về Hàn Ấp, hắn lại khuyên ta cướp thuyền mà đi đường thủy chạy về núi Phu Thu, hắn nói cái gì mà cùng ta phối hợp bản tướng quân tấn công Khánh Kỵ, trận chiến hôm nay xảy ra tại núi Phu Thu, nhưng ta ở đây tình thế nguy cấp, sống dở chết dở, nhưng người của hắn ở đâu? Binh lính của hắn ở đâu?”
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1