Thi lão đại không dám quay đầu nhìn lại, trong lòng sợ hãi có người chú ý tới những cử động của Khánh Kỵ và con gái, đồng thời cũng sợ rằng có người nhận ra thân phận của hắn, hắn áp sát người vào cây sào, chỉ lo chống sào chèo thuyền hướng về phía trước, hắn đang hướng thuyền chạy vào dòng chảy chính giữa của ba dòng sông phía trước mặt.
“ Đại vương, ta từ đây lên bờ, nhất định sẽ có người nhìn thấy. Người nhìn về phía kia xem, phía sau của một dãy nhà kho, có một hàng rào bên cạnh dòng sông, nơi đó sẽ rất ít người đi đến, lúc cháu và bạn bè chơi trốn tìm, cháu thường trốn ở đó. Chúng ta từ đây đến đó, tuyệt đối không thể nổi người lên khỏi mặt nước, đại vương cần cố gắng chịu đựng.
Tiểu Quang lau nước trên khuôn mặt, đôi chân nhỏ cứ đạp đạp dưới dòng sông để giữ thăng bằng, cô bé chân thật giải thích cho Khánh Kỵ hiểu, Tiểu Quang nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay kìm nén của Khanh Kỵ, thì đã biết hắn không biết cách hoán khí khi ở dưới dòng nước, cô bé lại giải thích hết sức đơn giản cho hắn một hồi, sau đó đưa tay ra hiệu, nói: “ Bắt đầu!”
Nói xong cô bé lại lặn xuống dưới dòng sông, Khánh Kỵ cũng lập tức ngụp theo, Tiểu Quang cầm lấy cánh tay của hắn, cố gắng đạp chân và cánh tay còn lại bơi đi, khi đã ở dưới dòng nước, Khánh Kỵ mới định thần lại, hắn cũng cố gắng hết sức đạp chân, bơi theo cùng cô bé.
Một lúc sau, Khánh Kỵ từ từ mở mắt, dòng nước trong veo, Tiểu Quang cô nương thân hình nhỏ nhắn cố gắng bơi theo đi trong dòng nước, mái tóc của cô bé trôi theo dòng nước, nó giống như ngọn cỏ lung lay dưới dòng nước vậy. Thỉnh thoảng cô bé quay đầu lại, nhìn thấy Khánh Kỵ mở mắt, tiểu cô nương nở một nụ cười động viên hắn, trên miệng thoát ra những viên bọt bong bóng, cô bé đưa ngón tay chỉ về phía trước, thị ý rằng cự li không còn quá xa, sau đó cô bé quay đầu lại tiếp tục bơi đi.
Dần dần, khí thở trong người Khánh Kỵ không đủ nữa, hắn lại có cảm giác nhoi nhói ở lòng ngực, giống như muốn nổ tung ra, làm cho hắn không chịu được nữa mà bất chấp tất cả trồi lên mặt nước thở một hơi. Nhưng lúc này hắn đang ở rất gần bến cảng, nếu để lộ đầu lên, sẽ khó tránh khỏi bị người khác phát hiện, hắn đang lặn dưới sâu cách mặt nước hơn một trượng, nếu có người chú ý nhìn xuống, đều khó tránh khỏi sẽ phát hiện ra, vậy thì làm sao có thể nổi lên được.
Khánh Kỵ cố gắng chịu đựng, cảm giác nhoi nhói nơi lòng ngực càng lúc càng mạnh, hắn vài lần bất chấp tất cả nổi lên để thở, dù cho hắn vừa hít được một hơi thì cũng phải bỏ mạng ở đây rồi.
Tiểu Quang cảm thấy lực khí Khánh Kỵ bám vào tay mình càng lúc càng lớn, khiến cho cô bé cảm thấy nhói đau ở cánh tay. Cô bé ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Khánh Kỵ mở cặp mắt tròn xoe, thấy hắn càng lúc càng yếu, xem ra không thể bơi đi được nữa rồi.
Tiểu Quang sốt ruột đưa tay ra hiệu, Khánh Kỵ đã không còn sức nào nhận biết được hàm ý của cô, hắn lắc lắc đầu, đưa tay chỉ vào ngực, hắn đột nhiên mở to miệng nhả ra một tràng khí, một chùm bọt nước thoát ra từ miệng hắn, hắn thở dốc, không còn tự chủ được nữa nên đã uống khá nhiều nước, nếu lúc này không thể ngoi lên mặt nước để thở, hắn chắc chắn sẽ chết đuối dưới dòng nước này.
Tiểu Quang nhìn thấy tình hình khẩn cấp thế này, cô bé không kịp suy nghĩ kĩ, quay người lại, ôm lấy cổ Khánh Kỵ, rồi đưa miệng mình áp sát vào miệng Khánh Kỵ hô hấp một luồng không khí qua cho Khánh Kỵ. Bởi vì sợ hắn chết đuối, nên cô bé còn dùng một ngón tay nhón mũi của Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ hít một hơi, hắn kinh ngạc mở to mắt, phía trước là một đôi mắt trong veo như nước đang nhìn Khánh Kỵ, hai đôi mắt cách nhau rất gần, ngoài ra đều không nhìn thấy gì cả.
Bỗng nhiên, gò má đỏ hồng kia tách ra, Tiểu Quang nhìn hắn rồi cầm lấy cánh tay hắn, quay đầu về phía trước, rồi đạp chân bơi đi. Khánh Kỵ lúc đầu cho rằng cô bé sẽ rất ngại ngùng hổ thẹn, nhưng nhìn vào đôi mắt hồn nhiên vô tư của cô bé, hắn bất giác cảm thấy xấu hổ, hắn vội vàng phối hợp cùng bơi đi.
Lượng hô hấp của Khánh Kỵ vốn không phải thấp, có Tiểu Quang giúp hắn hô hấp một lát, cũng cố gắng bơi tới được khu vực phía sau nhà kho. Hai người cùng nhô lên khỏi mặt nước, rồi mở to miệng ra sức hít lấy không khí.
“ Đại vương, từ đây lên bờ, có thể thoát ra ngoài bến cảng được, nhưng người làm sao…?”
“ Cháu yên tâm đi, chỉ cần lên được trên bờ, thì thúc sẽ lo liệu được, còn cháu làm sao đây?”
“ Cháu sẽ bơi đi tiếp. Phía sau nhà của Hoa bá bá là dòng sông, nên cháu sẽ vào bằng cửa sau, sẽ không ai phát hiện ra cháu đâu.”
“ A! Tiểu Quang, đợi ta quay trở về được nước Ngô, nhất định ta sẽ sai người đến đón gia đình cháu để ta còn báo đáp ơn đức cứu mạng của gia đình cháu với ta nữa.”
“ Sợ rằng…” Tiểu Quang cúi mày nói:
“ Gia đình cháu quay về chắc phải dời nhà đi nơi khác, đại vương…đại thúc, người…có quên gia đình cháu không?”
“ Không bao giờ, vĩnh viễn không bao giờ.”
Tiểu Quang cười vui, rồi nhẹ nhàng đẩy hắn nói:
“ Không nói nữa, thúc đi nhanh đi, cháu cũng đi đây, đại thúc, thúc hãy nhớ tên của cháu nhé, cháu tên là…Thi Di Quang.”
Tiểu Quang nói xong, vội vã lặn ngụp xuống dưới dòng sông, cô bé giống như một con cá nhỏ lặn xuống dòng nước vậy, lúc cô bé ngẩng đầu lên, thì cũng đã cách đó năm sáu trượng rồi, cô bé từ đó đưa tay vẫy vẫy tạm biệt Khánh Kỵ, rồi lại tiếp tục lặn đi mất.
“ Thi…Di Quang…” Khánh Kỵ vội lướt đôi mắt nhìn qua thì thấy Tiểu Quang lần thứ hai nổi lên khỏi mặt nước, lúc này hắn mới định thần lại, trong lòng hắn điên cuồng hét lên:
“ Di Quang, nếu ta chết đi, cháu nhất thiết không cần phải dời nhà đến một nơi gọi là Trữ La thôn, tương lai nếu có một người gọi là người Phạm Lãi đi tuyển mĩ nữ trong nhân gian, cháu nhất định đừng đi cùng hắn, nhất thiết không được đồng ý đi đến nước Ngô…nhất định…”
Chỉ tiếc là, lúc này có ngàn ngôn vạn ngữ muốn nói thì cũng không thể nói ra được, hắn chỉ còn biết đưa mắt nhìn Tiểu Quang lúc nổi lúc lặn trên mặt nước, cô bé nhìn hắn vẫy tay tạm biệt, rồi lại tiếp tục lặn vào dòng nước mất tăm.
“ Thi Di Quang…”
Khánh Kỵ lại ngẩn người ra một hồi, lúc này hắn mới tỉnh ngộ tình huống khẩn cấp hiện tại, Thi Di Quang được đưa đến nước Ngô, đó nên là chuyện của bảy tám năm sau, đến nỗi Câu Tiễn lúc “ Chim mỏi cánh, sức đã tàn”, sau khi diệt Ngô phải hơn hai mươi năm sau mới nhắc đến chuyện Tây Thi trầm mình xuống dưới sông mà chết. Chỉ cần mình không chết, những chuyện như thế này sẽ không thể xảy ra, chỉ cần im lặng lên bờ, nhân cơ hội tất cả mọi người đều chú ý đến đại quân nước Việt đang truy sát chiếc bè trúc bên kia bờ, nhân cơ hội trên bờ lúc này không có người mà kiếm cơ hội thoát thân…
………………………
“ Có chuyện gì? Sao không tiếp tục đi về phía trước?” Một đội xe được trang hoàng lộng lẫy, phía trước cửa xe còn treo một tua cờ hoành phi màu đỏ rất đẹp, hai mỹ nhân từ trên xe bước xuống, dáng đi rất thướt tha và duyên dáng, nhăn mày hỏi tên nam nhân vừa ở phía trước gấp rút chạy lại.
Hai mỹ nhân này tuổi đời còn trẻ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp lạ thường, trang phục hoa lệ, nhìn cách ăn mặc theo đặc điểm của người Việt, cái thân hình duyên dáng thướt tha ấy thấp thoáng sự yểu điệu xinh đẹp lạ thường.
“ Tiểu Nhã cô nương, ở bến cảng xảy ra chuyện, quân binh đang truy sát một chiếc thuyền trúc, có thể trên thuyền có một nhân vật nào đó rất quan trọng, có rất nhiều thuyền được huy động đến, quân binh đang ở trên bờ, nghiêm cấm không cho một ai rời khỏi bến cảng.”
“ Ai!” Một thiếu nữ mặc áo vàng đứng bên cạnh thở dài, nàng trang điểm kiều mĩ nhẹ nhàng, cũng không e ngại hạ nhân của mình, thân hình mệt mỏi uể oải nói:
“ Ta nói đi theo đường bộ rồi, tỷ lại cứ nói đi đường thủy. Đã nói gần đây thủy lộ không thái bình, bây giờ tỷ đã tin chưa?"
Tiểu Nhã trừng mắt nhìn nàng, xẵng giọng nói: “Muội cũng thấy rồi đó, việc này chẳng phải Ngữ Phi bị bệnh sao, nếu đi đường bộ khó tránh khỏi đường đi gồ ghề, việc này không tốt với Ngữ Phi đang dưỡng bệnh, đi đường thủy có vẻ yên ắng hơn…Ài! Quân binh kia cũng không nói rõ khi nào có thể khởi hành được hay sao?”
Người vừa chạy đến bẩm báo dường như là hạ nhân của họ, hắn gật gật đầu cười nói:
“ Đám quân binh kia rất hung ác, cũng không biết là bắt người nào mà một vị khách có thân phận đã hỏi bọn họ vài câu, suýt chút nữa đã bị bọn chúng đánh cho một trận, vì vậy tiểu nhân không dám hỏi nhiều, nhưng…nếu bọn họ bắt được tên tội phạm kia, lúc đó sẽ dỡ bỏ lệnh cấm mà thôi.”
“ Được rồi!” Tiểu Nhã khoát tay, nói:
“Chúng ta tạm thời dừng xe ở đây nghỉ ngơi, đợi cho đến khi lệnh tỏa cảng được dỡ bỏ, lúc đó khởi hành cũng không muộn.”
Thiếu nữ mặc áo vàng kia nhìn trời nói:
“ Một lúc nữa là trời tối rồi, nếu có dở bỏ lệnh cấm, thì sợ rằng ban đêm cũng không có ai khởi thuyền đi cả, chúng ta có cần phải đợi ở bến cảng không? Không bằng bây giờ chúng ta vào thành Tây Lục tìm một chỗ trọ có được không?”
Tiểu Nhã cũng ngước nhìn bầu trời, nói:
“Cứ dừng chân bên đường mà nghỉ ngơi, A Phó, ngươi đến bến cảng nghe ngóng tình hình xem sao, nếu hơn một canh giờ nữa không thể khởi hành được, lúc đó chúng ta vào thành cũng chưa muộn.”
A Phó đen đen ốm ốm, ngay cả đôi chân nhỏ nhắn của hắn cũng đen nốt, nghe chủ nhân ra lệnh, hắn lập tức trả lời đáp ứng, rồi vội vàng chạy đến bến cảng. những phu xa cũng nghe theo lệnh, dẫn ngựa vào phía dưới tán cây bên đường nghỉ ngơi.
“ Tiểu Trúc, chúng ta lên xe nghỉ ngơi.”
Tiểu Nhã quay đầu lại gọi thiếu nữ áo vàng kia.
Tiểu Trúc nắm chặt lấy đầu ngón tay, nhẹ nhàng đấm vào sau lưng nói:
“ Tỷ lên xe nghỉ ngơi đi, ngồi xe nhiều quá, giờ toàn thân mỏi nhừ, ê cả mông đây này. Muội tạm thời đi dạo cho giãn gân cốt đã.”
Tiểu Nhã cười vui vẻ đáp lại:
“ Ai bảo muội ốm yếu như vậy, phía trên mông đều không có thịt gì cả, ngồi trên đệm êm mà cũng than phiền gì chứ.”
Tiểu Trúc không vui đáp lại:
“Tại mông của tỷ to quá, vừa mập vừa trắng còn hơn cả trăng tròn nữa.”
Tiểu Nhã chớp chớp mày, quay người đi về phía xe của mình, vừa đi vừa lắc lư cái mông của mình, cố ý chọc tức Tiểu Trúc, Tiểu Trúc hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Tiểu Nhã cười vui vẻ, kéo váy bước lên xe rồi vén tấm màn bước vào bên trong. Nàng vừa bước vào bên trong, lúc này nụ cười trên mặt nàng lập tức tắt lịm, toàn thân cứng đờ tại đó. Phía bên trong xe không biết từ lúc nào đã có một vị nam nhân ngồi trong đó. Hắn toàn thân ướt đẫm, mái tóc rối bù dính chặt vào khuôn mặt trắng bệch của hắn, một cặp mắt nghiêm nghị, đang trừng trừng nhìn nàng, trên mặt lộ ra vẻ đầy sát khí.
Đầu của nàng vừa chui vào bên trong xe, thì một mũi đao sáng loáng sắc lẹm đã kề ngay cổ nàng, Tiểu Nhã sợ hãi hai hàm răng va vào nhau run cầm cập, đôi chân nàng lúc này cũng run rẩy, nàng lẩy bẩy đưa mắt nhìn lưỡi kiếm đang đặt ngay dưới yết hầu mình, đôi mắt vốn dĩ rất dễ thương của nàng lúc này cũng thành mắt lé rồi.
Tiểu Nhã trong lục nữ vốn là một ca kỹ xinh đẹp nổi tiếng, tính tình phóng túng có thói quen không coi ai ra gì, tên phu xe ngẫu nhiên quay đầu lại, thì nhìn thấy Tiểu Nhã cô nương thân hình một nửa ở trong xe một nửa ở bên ngoài, bên ngoài chỉ để lộ tấm lưng và cái mông, lại còn nghiêng qua một bên nữa. Chiếc váy mỏng mềm mại dính ngay vào mông nàng, hiện lên một đường cong tròn trịa, ở ngay giữa còn hằn lên một khe rãnh nhỏ, nhìn thấy vậy, tên phu xe trong lòng lay động, hắn không dám nhìn nhiều nữa, vội vàng nhảy xuống xe cột dây cương ngựa vào thân cây.
Tiểu Trúc vừa quay đầu, nhìn Tiểu Nhã nằm bò trên xe, chỉ để lộ ra nửa thân người, nhìn giống như vẫn còn chọc tức nàng vậy, Tiểu Trúc không giấu được vẻ tức giận, vừa cười vừa bước tới vỗ vỗ vào mông Tiểu Nhã, nói:
“ Kẻ nào mà nhìn thấy được cái dáng phóng túng của tỉ thế này thì sao chứ, mau mau chui vào trong đi, thật không biết xấu hổ là gì.”
Tiểu Nhã bị Tiểu Trúc đánh một phát, không chịu được đau á lên một tiếng, nhưng đôi mắt nàng lúc này thì vẫn kinh sợ ngước nhìn Khánh Kỵ, muốn cử động cũng không dám. Tiểu Trúc cười ha ha, quay người bước đi. Khánh Kỵ nhẹ nhàng thu kiếm lại, đưa mắt nhìn Tiểu Nhã ra hiệu, Tiểu Nhã do dự một lúc, rồi từ từ chui vào trong xe.
“ Ngồi xuống!”
Khánh Kỵ quát nhẹ, Tiểu Nhã lại ngoan ngoãn nghe theo đặt nửa cái mông ngồi xuống ghế.
Thanh kiếm trong tay Khánh Kỵ nhẹ nhàng lay động, Tiểu Nhã lập tức ngồi xuống, nàng ôm lấy đùi Khánh Kỵ nhẹ giọng nói:
“ Công tử tha mạng, không không không, đại vương tha mạng, đại vương tha mạng.”
“ Hả? Ngươi biết ta sao?”
Khánh Kỵ sững người hỏi.
Tiểu Nhã ngẩn người đáp lại:
“ Công tử…đại vương không biết tiểu nữ, tiểu nữ…là Tiểu Nhã…”
“ Tiểu Nhã?” Khánh Kỵ cũng ngạc nhiên, trong mắt Tiểu Nhã hiện lên thần sắc bi thương, Khánh Kỵ bỗng nhiên tỉnh ra, thất thanh nói:
“ A! Là ngươi sao. Các ngươi…chẳng phải ở nước Lỗ sao? Làm sao…làm sao lại ở đây?”
Ông trời có mắt, từ nước Lỗ phì nhiêu xa xôi kia chạy đến tận nước Việt chim không nhả phân này, mà vẫn không tránh khỏi kẻ hung thần này…
Vừa nghe thấy Khánh Kỵ hỏi, Tiểu Nhã buồn bã, hai mắt lúc này đã ngấn lệ…
Bến cảng Tây Lục rơi vào tình trạng hỗn loạn náo động trước giờ chưa từng xảy ra.
Thuyền trúc của Thi lão đại vẫn không hề dừng lại, đang hướng về phía trung tâm dòng sông mà đi. Truy binh của quân Việt đang điều động những chiếc thuyền đậu hai bên bờ sông, hơn mười người chia ra lên ba chiếc thuyền chở hàng đuổi theo, người người trên bến cảng hiện đang bàn tán sôi nổi chuyện này, họ cứ bảy mặt tám lời mà huyên thuyên về nguồn gốc câu chuyện, phía sau một đội quân đang men theo dòng sông cũng vừa đuổi đến.
Người trên bến cảng đang dài cổ ngóng theo, nhìn thấy đám quân lính kia đang đuổi đến rất gần, lúc này mới phát hiện ra đó là quân Ngô, người trên bến cảng lúc này mới hoảng hồn tháo chạy toán loạn, ai nấy cũng tự lo cho thân mình mà thoát thân. Những chiếc thuyền ở bên kia bờ lưu lại cuối cùng cũng lọt vào tay quân Ngô, rồi lập tức đưa bọn họ qua bờ bên này tiếp tục chiếm cứ những chiếc thuyền còn lại, họ hỏi những chiếc thuyền khách nãy giờ còn nán lại phương hướng mà chiếc thuyền trúc và quân Việt truy đuổi, rồi sau đó tức tốc đuổi theo.
Lúc trời đã tối hẳn, hai bên bờ sáng rực, vô số ngọn đuốc được thắp lên, đại quân nước Việt các nơi đã biết tin cũng vội vàng tập kết đến, thật kì dị, những cánh quân này đều có mục tiêu riêng, và mục tiêu của tất cả bọn chúng đều ở trước mặt, vì vậy mà không chậm trễ đều tiến về phía trước, có quá nhiều binh mã tập kết tại đây, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa xảy ra chiến đấu. Lúc này, chiếc thuyền trúc của Thi lão đại cũng không biết đã chạy đến đâu rồi…
“ Tướng quân, tướng quân, không thể đuổi theo được nữa, chiếc thuyền kia từ sớm đã không biết chạy đi đâu rồi, nếu đại vương có ở trên thuyền, trong đêm tối này khó phân biệt được địch ta, cũng không thể mở lời mà gọi được. Truy binh càng lúc càng nhiều, nếu không nhân cơ hội bọn chúng lúc này thuyền bè không thể quay về nhanh được, chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể chạy được đâu.”
Phó tướng thở dốc chạy đến trước mặt Anh Đào bẩm báo.
Bọn họ bám theo đám quân nước Việt đang truy đuổi tìm kiếm Khánh Kỵ. nhánh quân này do một tên lữ soái thống lĩnh tổng cộng không quá hai mươi người, nên không thể là đối thủ của họ được
Từ chính miệng của những đám lính này mà Anh Đào mới chứng thực được tin tức Khánh Kỵ vẫn còn sống, trong lòng hắn lúc này càng thêm lo lắng, nhưng lúc này trời đã tối mịt, quân Việt trên các dòng sông càng lúc càng nhiều, nếu muốn tìm được Khánh Kỵ thì cũng khó khăn như tìm đường lên trời.
“ Nhưng…nhưng chúng ta lại không dễ dàng gì mà có được tin tức của đại vương. Ngươi xem, ngươi xem đỉnh núi kia, ngươi xem khu rừng đối diện kia, ngươi xem dòng sông phía trước kia, nói không chừng…nói không chừng đại vương đang ẩn nấp ở đó, chúng ta cứ đi theo hướng đó, không chừng có thể tìm được đại vương.”
Lời của Anh Đào đều có vẻ ngông cuồng, hắn đưa tay chỉ về những nơi mờ mờ ảo ảo không thể nhìn thấy rõ ràng kia, hoang tưởng rằng Khánh Kỵ đang ẩn trốn trong đó.
“ Tướng quân, người mau tỉnh lại đi!” Phó tướng gọi lớn:
“ Điều đó không thể xảy ra được, đại vương chỉ cần có thể chạy được, thì đã chạy từ sớm rồi, chúng ta hiện tại cho rằng đang thật sự tìm kiếm đại vương, mục tiêu lớn lao như vậy, cũng không thể cứu được đại vương, mà lại chôn chân đại quân ở đây. Biết rõ là không thể được, cớ gì lại hành động như vậy, lẽ nào chúng ta lại hi sinh cả đại quân đã tuyệt đối tận tụy trung thành với mình ở đây hay sao?”
Ánh mắt Anh Đào tỉnh ra, rồi đột ngột hạ lệnh:
“ Được, ngươi lập tức dẫn đại quân quay về, nhân cơ hội quân địch chưa thể khép vòng vây lại mà thoát thân.”
“ Thế còn tướng quân?”
“ Ta sẽ đích thân đi tìm đại vương. Một người thì mục tiêu nhỏ hơn, ta sẽ hóa trang thành một bình dân nước Việt, lắng nghe tin tức của đại vương. Nếu tìm thấy đại vương, thì cả hai người quay về cũng dễ dàng hơn.”
“ Tướng quân, hiện tại khắp nơi đều có quân Việt, nếu một mình ngài có thể tìm thấy được đại vương, lẽ nào đại quân nước Việt kia sinh sống ở đây lại không thể tìm ra sao? Mạc tướng…mạc tướng thì lại nghĩ ra một cách khác, cách này không ảnh hưởng gì đến tính mạng của huynh đệ chúng ta, nói không chừng còn có thể đưa đại vương thoát khỏi vòng vây mà thoát thân.”
Anh Đào vui vừng, nắm lấy hai tay của phó tướng, vội vàng nói:
“ Nói mau. Ngươi có diệu kế gì?”
Tên phó tướng cũng có cảm hứng bất ngờ, bị Anh Đào hối thúc, hắn không kịp suy nghĩ kĩ, liền nói ra chủ ý của riêng mình. Anh Đào nghe xong suy nghĩ một lát, rồi nói:
“ Được lắm, ý hay lắm, thật thật giả giả, nghi nghi thực thực, dùng cách này chúng ta có thể giúp được đại vương giữ được tính mạng của mình rồi, mau tiến hành theo kế của ngươi đi.”
Hắn vội vàng quay người lại, hỏi tên lính đang đứng bên cạnh:
“ Tên tù binh nước Việt kia đâu, đã chém đầu hắn chưa?”
Một tên thân binh vội trả lời:
“ Tướng quân chưa hạ lệnh, thuộc hạ đâu dám làm càn, tướng quân muốn thuộc hạ giết hắn sao? Bì chức xin nghe theo lệnh.”
“ Khoan đã!”
Anh Đào ngăn hắn lại, ghé sát vào tai hắn nói:
“ Ngươi làm như thế này…..”
Tên thân binh này vốn lanh lẹ thông minh, vừa nghe Anh Đào nói xong, đã lập tực hiểu rõ dụng ý của hắn, liền nói:
“ Tiểu nhân tuân mệnh, tiểu nhân sẽ hành sự theo đúng như kế sách này.”
“Hồ Tam ta, lần này sợ rằng sẽ bỏ mạng nơi đây.”
Tên tù binh đội trưởng của quân Việt mệt mỏi ngồi trên đất mà thán, bên cạnh hắn có vài tên lính nước Ngô đang canh giữ.
Lữ soái đại nhân chết rồi, hai vị tư mã đại nhân tăm tích cũng không rõ ràng nữa, kẻ nào chả muốn truy sát Khánh Kỵ, muốn được vinh hoa phú quý, mà nào đâu biết lúc này lại bị bắt làm tù binh, hi vọng sống sót chỉ là một sớm một chiều mà thôi. Hồ Tam càng nghĩ càng hối hận, nếu sớm biết như vậy, thì không bằng ở lại ngay cửa sông mà phòng thủ cùng với đại quân là được rồi, lúc đó chắc chắn sẽ không gặp đại nạn như thế này đâu.
Bỗng nhiên, ở bên ngoài lập tức vang đến một tràng âm thanh hoan hô vui mừng:
“ Tìm thấy đại vương rồi, đại vương không sao cả, đại vương bình an vô sự rồi.”
Tiếng hò reo vang vọng vào cả trong ngục này, những tên lính coi ngục cũng hưng phấn reo hò, lần lượt nhốn nháo nhìn về phía xa kia, rồi vội vàng bước tới vài bước, rồi tung hô nhảy múa nói:
“Đại vương đâu, đại vương có sao không?”
Hồ Tam nhìn tứ phía, chỉ nhìn tất cả bọn chúng đang nhảy nhót vui mừng mà không hề chú ý đến hắn, hắn liếc mắt nhìn quanh, rồi đột ngột phóng thân chạy mất, hắn trốn vào trong những bụi cỏ, rồi từ từ bò đi, giống như một con thỏ đang bò, rồi chạy trốn đi mất.
“ Tù binh trốn thoát rồi, tù binh trốn thoát rồi!”
Âm thanh “ vèo vèo” vang lên, một trận mưa tên vù vù bay đến bên cạnh hắn, Hồ Tam cũng không biết đông nam tây bắc, mà dốc toàn lực chạy tháo thân, trong đêm tối cao thấp không bằng phẳng, nơi nào cũng có cây cỏ, bụi bờ, cành cây nhánh lá quất vào mặt hắn hắn cũng không quản, cứ cắm đầu mà chạy, phía trước hắn đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu, Hồ Tam chạy tới bị hụt bước chân, rồi lao xuống hố, chỉ nghe có một tràng âm thanh đau đớn vang lên, chân phải của hắn đã bị gãy rồi, nhưng hắn cố gắng chịu đau, một tiếng cũng không kêu lên để cố bảo toàn tính mạng.
“ Thôi được rồi, không cần tìm nữa. chúng ta đã cứu được đại vương, lập tức quay về nước Ngô, đi mau, đi mau, tướng quân hạ lệnh thu binh.”
“ Keng keng keng keng” phía xa xa quả nhiên truyền đến một hồi chiêng thu binh, quân Ngô tìm đến gần đây cũng đã quay về, Hồ Tam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng rên khe khẽ vì vết thương quá đau, hắn nhẹ nhàng nhấc cái chân gãy lên, toàn thân hắn đã đều lạnh toát.
Đội xe của Tiểu Nhã không đi Tây Lục thành, mà chuyển hướng đi trên cạn, đi về hướng Lão Long khẩu, bọn họ lục nữ sau khi từ nước Lỗ đi đến nước Việt, tại nước Việt giả mạo quả thật không tồi, nước Việt văn hóa lạc hậu, kinh tế cũng chưa phát đạt, mặc dầu Việt quốc không thiếu mĩ nữ, nhưng giống như bọn họ tinh thông các loại nhạc khí, ca vũ, lễ nghĩa thì không có nhiều, vì vậy bọn họ tại nước Việt trong thời gian ngắn đã tạo nên được thanh danh, nhận được sự sủng ái của các đại quan quý nhân. Hơn nữa bọn họ lại thông hiểu Chu lễ, trong những sự kiện nghiêm túc sang trọng, bọn họ cũng có thể tham gia được, vì vậy mà ngay cả đại lễ thần thánh mỗi năm một lần cúng bái đại Vũ tại núi Hội Khê bọn họ cũng có cơ hội tham gia. Chỉ là lễ hội thần thánh như thế này, bọn họ phải mặc những y phục nghiêm túc, chỉnh tề, múa những bài múa mang đậm tính chất trang trọng, những việc này đối với họ mà nói, thì không phải là chuyện quá khó khăn.
Lần này chính là sau khi đã tham dự đại lễ cúng thần đại Vũ trên núi Hội Khê quay về nhà của họ tại thành Chúc Lí. Do Ngữ Phi một trong lục nữ phát bệnh, bọn họ vốn nghĩ sẽ đi đến bến cảng đáp thuyền quay về, lúc đó sẽ rút ngắn được thời gian. Không ngờ vừa tới đây lại gặp chiến sự nơi này, đành phải quay lại.
Tiểu Nhã là người chịu trách nhiệm chính trong lục nữ, sắp xếp hành trình. Lục nữ chọn nàng làm người đứng đầu, nàng quyết định không vào thành Tây Lục, mà đi theo đường bộ, những người còn lại cũng không hề dị nghị, vì thế mà cả đội xe đều điều chỉnh hướng đi về phía tây.
Lúc này, bọn họ cũng chưa gặp ai kiểm tra gây khó dễ cả, nữ nhân và nam nhân đều có quan hệ tốt, người đẹp lại càng có thể tạo được quan hệ tốt hơn. Hơn nữa lục nữ một năm trở lại đây ở nước Việt biểu diễn, đã tạo được mối quan hệ tốt với nhiều nhân vật lớn, nếu ngẫu nhiên nói ra tên một người, thì chẳng có tên tiểu tốt nào dám làm khó bọn họ cả. Anh Đào chơi trò chơi đó, thu hút sự chú ý của toàn bộ quân Việt, bọn họ chạy về hướng bắc, quân Việt cũng giống như một đàn châu chấu mà khẩn cấp đuổi theo, việc này cũng tạo được cơ hội rất lớn để Khánh Kỵ có thể thoát thân. Vì thế, Khánh Kỵ trốn ở trong xe của Tiểu Nhã, không lo sợ gì cả đi về hướng tây, rồi lại vòng qua hướng bắc, cứ như vậy mà từ từ thoát ly khỏi cái vòng vây bão táp này…
“ Mặc Ly tỉ, Ngữ Phi tỉ…”
“ Việc gì vậy Tiểu Niễu, có cần phải lén lút vụng trộm mà gọi bọn ta vậy không.
Mặc Ly, Dịch Niễu, Diệp Thanh, Ngữ Phi cùng ngồi trên một chiếc xe, trời đã nhá nhem tối rồi, bọn họ cũng không cần vào thành gấp, vì thế mà qua đêm trong một khu rừng. Ngữ Phi nghỉ ngơi vài ngày nay, cơ thể vốn bị phong hàn giờ này đã khỏe nhiều rồi, chỉ là cơ thể giờ hôi hám do lâu ngày chưa tắm mà thôi.
Dịch Niễu khẩn trương nói:
“ Chúng ta đi theo đường này, không phải là con đường hướng về thành Chúc Lí, mà là con đường đi đến nước Ngô.”
“ Cái gì?”
Mặc Ly vô cùng ngạc nhiên hét lên, mặc dầu nói những phu xe mà bọn họ thuê mướn đều là có gia có thế, bọn họ tất cả đều trung hậu hiền lành, có điều tri nhân tri diện bất tri tâm, việc cướp của hay nhìn thấy nữ sắc mà nảy lòng ham muốn, thì họ chưa từng thấy qua nhưng đã nghe qua rồi, vừa nghe tin này, Mặc Ly và Ngữ Phi lập tức nghĩ đến một vấn đề vô cùng đáng sợ, nên khuôn mặt họ lập tức biến sắc…
Ngữ Phi gấp gáp nói:
“ Những tên phu xe này có đồ gì chăng? Tiểu Nhã có biết việc này không?
Dịch Niễu vội vã vung tay khẩn trương nói:
“Ý này là của Tiểu Nhã, hành trình của chúng ta đều do tỷ ấy sắp xếp, chúng ta trước giờ không hỏi qua, lúc này mới nghi ngờ cô nương ấy chọn đường này đi quả là có gì đó bất thường, việc này…có thể là chủ ý của Tiểu Nhã.”
Diệp Thanh nói:
“ Tiểu Trúc đi cùng xe nàng ấy, vậy Tiểu Trúc cũng cùng âm mưu với nàng ấy sao.”
Mặc Ly nhíu mày nói:
“ Các người đừng có nói nhảm, Tiểu Nhã, Tiểu Trúc đều là tỉ muội tốt của chúng ta, bọn họ làm gì cũng không thể thương lượng với chúng ta hay sao? Mà còn giấu chúng ta mà hành động sao?”
Dịch Niễu cười nhạt nói:
“ Tỉ muội tình thân, làm sao có thể bằng được đức lang quân đáng yêu cơ chứ?”
Mặc Ly ngạc nhiên hỏi:
“ Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Dịch Niễu nói:
“ Ta đã nghe tên phu xe kia nói, cũng cảm thấy thập phần kì quái, nhưng lúc này…ta cũng không tin Tiểu Nhã có ý gì khác với chúng ta, nhưng mọi người có phát giác gì không, lúc từ bến cảng Tây Lục khởi hành, Tiểu Nhã, Tiểu Trúc đều tỏ ra rất kì quái. Hai người bọn họ không cùng lúc xuống xe, cũng rất ít khi qua xe của mình trò chuyện, mấy ngày nay cứ ở hoài trong xe. Trong lòng ta có chút hoài nghi, cũng đã kể với Diệp Thanh rồi, sau đó bọn ta chú ý quan sát mọi động tĩnh của họ. Người xem, bọn họ ngay cả xe cũng dừng lại cách chúng ta khá xa. Ta và Diệp Thanh nằm trong xe, vén màn lên xem động tĩnh của họ, lúc đó phát hiện ra rằng…bọn họ đi vào trong rừng, lúc đó còn mang theo một nam nhân nữa.”
“ Một vị nam nhân?”
“ Đúng, nhưng không phải là phu xe của chúng ta, bọn họ đều không có ai cao như vậy, một nam tử rất cao, mặc dầu bọn ta không dám ra ngoài, nên cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được, nhưng có cảm giác rằng hắn vẫn còn rất trẻ.”
Mặc Ly và Ngữ Phu nhìn nhau sững sờ, một lúc sau, Ngữ Phi mới nói:
“ Tiểu Nhã…đang nuôi một tên nhân tình sao?”
Diệp Phi khuôn mặt rất khó coi nói:
“ Không phải Tiểu Nhã, mà là Tiểu Nhã và Tiểu Trúc cùng nhau nuôi dưỡng một tên nhân tình.”
Mặc Ly chau mày nói:
“ Vậy thì có quan hệ gì đến chúng ta không? Nếu bọn họ tìm được một người đàn ông để nâng khăn sửa túi những ngày còn lại, thì chắc chắn sẽ nói rõ với chúng ta, chúng ta tỉ muội với nhau sẽ vui mừng cùng nàng ấy thôi, cớ gì phải che che giấu giấu như vậy chứ?”
Khuôn mặt của Diệp Thanh cũng khó coi không kém nói:
“ Mặc Ly tỉ, tỉ đã quên rồi sao, chúng ta những năm qua đã đồng cam cộng khổ cùng nhau, những đồng tiền mồ hôi nước mắt kiếm được thì cũng đã giao hết cho nàng ấy quản lí rồi.”
Mặc Ly há hốc mồm, thất thanh nói:
“ Ngươi…nói…?”
Diệp Thanh lắc lắc đầu, nhẹ nói:
“ Ta không biết.”
Ngữ Phi nhút nhát lo sợ nhìn ra những tên phu xe đang chìm trong giấc ngủ bên đống lửa kia, thấp giọng nói:
“ Bọn họ…có bị Tiểu Nhã mua chuộc không?”
Dịch Niễu cũng lắc lắc đầu:
“ Ta không biết.”
Bên trong xe của Tiểu Nhã, Khánh Kỵ đang dựa vào cơ thể ngát hương thơm của Tiểu Trúc, trong tay Tiểu Nhã đang cầm miếng vải màu trắng, nhẹ nhàng lau vết thương cho Khánh Kỵ, rồi cẩn thận băng bó vết thương đã kết vảy của Khánh Kỵ, bộ ngực đầy đặn nảy nở màu đồng thiếc của Khánh Kỵ, khiến cho Tiểu Nhã mân mê, ám muội, trên mặt lộ rõ vẻ choáng váng thích thú.
“ Đại vương, kì thật đã trải qua nhiều ngày rồi, tiểu nhân cũng đã nghĩ thông rồi, đại vương nếu lúc đầu muốn giết chúng tiểu nhân, sẽ không để cho tiểu nhân dễ dàng rời khỏi nước Lỗ. Tiểu nhân chỉ là phận dân đen hèn mọn, hơn nữa nếu có chết đi cũng không ai hỏi han gì đến phận ca nữ lang thang khắp nơi này, đại vương lúc này gặp nguy, lại tha mạng cho chúng tiểu nhân, tỉ muội tiểu nhân đều cảm thấy rất xúc động, đến nay mới có cơ hội báo đáp đại vương, chúng tiểu nhân cam tâm tình nguyện hộ tống đại vương về nước Ngô. Đại vương không cần thiết phải ngày đêm cẩn thận với chúng tiểu nhân, ngay cả đi tiểu đêm…cũng cần áp giải chúng tiểu nhân cùng đi.”
Giọng nói nhỏ nhẹ này khiến người khác dao động, Khánh Kỵ thân rơi vào nguy hiểm tất sẽ tự cảnh giác, há có thể vì những chuyện này mà xao động được, hắn cười nhạt đáp:
“Các ngươi cứ yên tâm, đợi khi nào ta quay về được nước Ngô, các người đều là đại ân nhân của ta, Khánh Kỵ lúc đó sẽ không xử tệ các ngươi đâu. Nhưng lúc này, ta vẫn đang ở trong hang hùm, nên không thể lơ là được.”
Tiểu Nhã nhẹ thở dài, chiếc đèn treo trên vách chiếu xuống khuôn mặt nàng, mi mắt dài dài sụp xuống, trong đó chứa đựng nỗi phiền muộn lo lắng.
Lúc này, tấm mành kiệu xoạt xuống một miếng, chỉ nghe thấy âm thanh bên ngoài vọng vào:
“ Tiểu Nhã, ngươi ra đây cho ta!”
Đột nhiên xảy ra chuyện này, Tiểu Nhã, Tiểu Trúc sợ hãi á lên một tiếng, rồi vội vàng thò đầu ra ngoài, Khánh Kỵ trong lòng chấn động, lập tức đưa tay nắm chặt lấy thanh đoản kiếm chưa từng rời khỏi người hắn, rồi cẩn thận nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy đứng bên cạnh chiếc càng xe, là bốn vị nữ tử, phía sau cùng là một ngọn đuốc sáng, chiếu lên sáng rực một khoảng không, phía trước, một cặp mỹ nữ tráng lệ đứng cạnh nhau, đầu chải hai mái, trong tay đang cầm một thanh trúc vung vung lên vung xuống, nhốn nháo đòi bắt phạt.
Hai người bên cạnh một người cầm một thanh gỗ to, nhưng thanh gỗ này lại rất nặng, nên không thể nào chỉ vào cửa xe chính xác được, thanh gỗ cứ trong tay nàng nâng lên hạ xuống, còn người kia thì một tay cầm một viên đá, tay kia lại che lấy cái miệng của mình, trừng mắt rõ ràng không tin vào mắt mình, hiển nhiên vị nữ tử này có khả năng nhớ rất tốt, không tốn bao nhiêu thời gian, nàng đã nhận ra thân phận của Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ từ từ ngồi dậy, mặt mỉm cười nói: "Ha hả, từ lúc từ biệt ở Nhã Uyển Khúc Phụ, các vị mỹ nhân đúng là xinh đẹp hẳn ra. Ngày đẹp trời thế này, các vị mỹ nhân vội vàng tới, là muốn chơi cùng quả nhân hay sao?"
Bỗng “ Xoạch” một tiếng, thanh gỗ rơi xuống đất, Dịch Niễu đứng phía trước hai chân lảo đảo, rồi đổ sụp xuống đất, hồn bay phách lạc, lúng túng nói:
“ Khánh Kỵ công tử!”
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1