Công Tử Triều, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố, bốn người tề tụ trong một căn phòng. Hiện ở trong nhà Tề Báo, trên bàn không rượu, bốn người cứ thẳng chiếu mà ngồi, sắc mặt ngưng trọng, không khí trong sảnh thập phần áp lực.
Qua hồi lâu, Tề Báo nói:
- Tin tức mà ta có được chính là thế đó, chư vị, các ngài thấy thế nào?
Bắc Cung Hỉ hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Ta tin tưởng vào tin tức Khánh Kỵ đưa tới, hắn có lẽ không có ý tốt, muốn từ chuyện này mà thủ lợi, có điều cái loại chuyện này hắn cũng không dám bịa đặt, cho nên tin tức Công Mạnh Trập muốn xuống tay với chúng ta hẳn là thật. Hơn nữa, ngày trước gia tướng trong phủ ta từng nghe được một ít chuyện, lúc đó cũng không để ý lắm, lúc này nghĩ lại, đó chính là bằng chứng.
Hắn cau mày, lại tiếp tục nói:
- Chúng ta mặc dù bất hòa với Công Mạnh Trập, nhưng không thể cấm các môn hạ thực khách qua lại, trong phủ của ta có mấy thực khách, vẫn luôn hữu hảo với thực khách trong phủ Công Mạnh Trập, thường xuyên uống rượu dạo chơi, có điều hai ngày nay... Thực khách trong quý phủ Công Mạnh Trập đều an phận thủ thường chờ ở trong phủ, ta từng nghe môn khách của ta oán giận quý phủ Công Mạnh Trập nhiều quy củ rắc rối, hiện giờ xem ra, có vẻ chính là một dấu hiệu.
Bắc Cung Hỉ tướng ngũ đoản (mình và tứ chi đều ngắn), eo thô lưng dày, mắt tròn miệng rộng, nhìn rất bưu hãn mạnh mẽ. Hắn giống với Tề Báo, gia tộc vốn luôn chấp chưởng binh quyền Vệ quốc, cho nên hai người luôn sở trường về vũ lực. Có điều hai mươi năm trước Công Mạnh Trập đã dần dần nhúng tay vào binh quyền, nắm trong tay vũ trang, hai nhà bọn họ liền trở thành hư danh, không còn ảnh hưởng gì lớn.
Tề Báo chăm chú hỏi:
- Như vậy, ý Bắc Cung đại nhân là như thế nào?
Bắc Cung Hỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, gò má nhẹ nhàng giật giật hai cái, tựa khóc tựa cười nói:
- Chẳng lẽ, kiếm đã kề tới cổ, ta còn chịu ngồi bó tay chịu trói?
Hắn hung hăng cắn chặt răng, cười gằn nói:
- Hoặc là, cùng hợp lại liều mạng với hắn, tóm lại không thể để Công Mạnh Trập dễ dàng đắc thủ.
Lời đó của Bắc Cung Hỉ chính là hợp với tâm tư của Tề Báo, trước khi chưa biết ý kiến của mọi người, hắn còn chưa dám biểu đạt chủ trương của chính mình. Lúc này nghe thấy Bắc Cung Hỉ mở miệng, lập tức liền phụ họa theo, nói:
- Không sai, ta cũng có ý tứ này. Công Mạnh Trập cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, không chỉ có mấy người chúng ta bị hắn làm nhục, mà những công khanh trong triều bị hắn khinh thường cũng có cả đống. Ta tin rằng nếu chúng ta giành được lòng người, chỉ cần giữ yên quốc quân sang một bên là không thành vấn đề gì rồi. Chử đại phu, ngài thấy thế nào?
Sư Phố trên dưới năm mươi tuổi, bộ dáng phúc hậu, đỉnh đầu hơi hói, cho nên mặc dù ở trong sảnh vẫn đội mũ quan chỉnh tề. Hắn mặc dù hơi mập, nhưng mà khuôn mặt tròn tròn lại hé ra nụ cười trời sinh hiền hậu, cằm dầy đậm, nhìn giống như một người rất phúc hậu, thật khiến cho người ta không ghét được.
Chử Sư Phố ê a nói:
- Công Mạnh Trập không chỉ là thượng khanh Vệ quốc ta, còn là anh ruột của đương kim quốc quân, chúng ta... chúng ta hành sự như vậy, chỉ sợ..., theo ý ta, chúng ta không bằng trước tiên cầu khẩn với quân phu nhân, đi cầu tình với quốc quân, quốc quân xưa nay luôn nhân từ, có lẽ sẽ không...
Bắc Cung Hỉ tím mặt nói:
- Nói thoải mái thật, Công Mạnh Trập muốn san bằng Tề thị và Bắc Cung gia ta, lại chỉ răn đe qua loa với ngài, ngài đương nhiên chỉ coi đó là chuyện ngoài.
Sư Phố mặt đỏ tai hồng nói:
- Bắc Cung đại phu nói cái gì vậy, ngài và ta cùng tiến cùng lùi, cùng tổn hại cùng quanh vinh, Chử Sư Phố sao có thể là loại tiểu nhân chỉ lo cho bản thân mình?
Công Tử Triều cúi đầu, vểnh tai nghe bọn họ bàn bạc với nhau, thần sắc mịt mờ. Nghe tới đây, hắn ngẩng đầu lên, cười nhẹ giải vây:
- Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đại phu lo nghĩ vì nhà mình, đó cũng là việc hợp với đạo lý. Chỉ có điều, Chử đại phu, ngài phải hiểu rằng, Công Mạnh Trập sở dĩ muốn chém Tề thị, Bắc Cung thị, lại lưu lại ngài và ta, chỉ sợ là vì còn bị quốc quân ngăn cản. Sau khi Tề thị, Bắc Cung thị bị lật ngã, khi đó muốn đồ sát hai kẻ không có quyền bính là ngài và ta, còn không phải giống như nghiền một con kiến sao?
Hắn đầy thâm ý liếc mắt nhìn Chử Sư Phố, thản nhiên nói:
- Môi hở răng lạnh, nương tựa lẫn nhau, chẳng lẽ Chử đại phu không biết đạo lý đó sao?
Tề Báo vỗ tay khen ngợi:
- Vẫn là Công Tử khôn khéo, nhìn thấu dụng ý ác độc của Công Mạnh Trập, nói như vậy Công Tử cũng cho rằng chúng ta hẳn là nên chủ động ra tay, tiên phát chế nhân?
Công Tử Triều nhướng mi nói:
- Không sai, Triều cũng cho rằng, nên tiên phát chế nhân. Có điều, mặc dù Khánh Kỵ thật sự có thể chặn được quân chi viện, thuận tiện cho chúng ta hành sự, nhưng phải làm cho quốc quân đứng ngoài cuộc mới thành công được. Nếu không, hợp lực của ta và các ngài, mặc dù có thể chống lại Công Mạnh Trập, nhưng mà hai lực lượng cung vệ và thành vệ một khi tham chiến, chúng ta cũng không chắc thắng. Muốn ổn định quốc quân, khống chế được cung thành vệ đội, không phối hợp với quân phu nhân thì tuyệt đối không được. Cho nên... chúng ta nên nói chuyện này cho quân phu nhân biết, chờ bà ta đồng ý, như vậy cũng xem như chúng ta có một cái lí do, không đến mức quá bị động.
Tề Báo nghĩ một chút, đại sự như vậy, nếu được Vệ quốc phu nhân gật đầu hỗ trợ, làm việc càng có thêm phần đạo nghĩa, liền gật đầu nói:
- Công Tử suy nghĩ thấu đáo, vậy cứ theo lời Công Tử, trước bẩm báo cho phu nhân đã. Chỉ có điều... Công Mạnh Trập lúc nào cũng có thể động thủ, chúng ta phải nắm chắc thời gian.
Công Tử Triều đứng lên, nghiêm nghị nói:
- Tử Triều hiểu, bây giờ ta vào cung, hỏi xem ý tứ của quân phu nhân thế nào.
Tề Báo chợt nhớ tới một sự kiện, vội hỏi:
- Đúng rồi, chư vị sau khi trở về cần phải xốc lại tinh thần, tăng mạnh cấm vệ trong phủ lên ngàn vạn lần, đề phòng bất trắc.
Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố liên tục bảo "được", Công Tử Triều hơi hơi suy nghĩ, lại nói:
- Không thể! Đạo quân Công Mạnh Trập điều tới còn chưa tới Đế Khâu, hắn hẳn là sẽ không động thủ. Nếu ta sở liệu không sai, thì hắn sẽ làm ra vẻ công chính vô tư, dưới tình huống tự tin đã nắm được toàn cục, hắn sẽ không làm chuyện không nói mà diệt. Tám chín phần mười là sẽ điều động quân đội khống chế phủ đệ của chúng ta, sau ở trên triều đình tuyên bố tội trạng, ai trục xuất thì trục xuất, ai phải vào nhà lao thì vào nhà lao, để thể hiện quyền bính của hắn.
Hắn đã muốn xuống tay với chúng ta, đối với hành tung của chúng ta sao lại không giám thị? Chỉ sợ hành tung giờ phút này của chúng ta đã rơi vào tai mắt của hắn. Theo ý ta, mọi người cứ làm ra bộ dáng giống như toàn bộ không biết gì, chuyện gì cần làm thì cứ làm, quý phủ không được có dị động, mới có thể làm cho hắn lơ là mất cảnh giác. Nếu không, chỉ sợ hắn sẽ bất chấp việc gây đại loạn ở Đế Khâu, động thủ trước...
Tề Báo hoàn toàn tỉnh ngộ, nói:
- Công Tử nói đúng, Tề Báo suýt nữa làm hỏng đại sự. Mọi người cứ theo kế của Công Tử mà thong thả hành sự, không thể để cho người khác nhìn thấy sơ hở.
Trong bốn người, căn cơ của Công Tử Triều mỏng nhất, nhưng hắn lại là đường huynh của quân phu nhân, lần này biểu hiện ra mưu trí khôn khéo lại càng khiến cho đám người Tề Báo tâm phục, vô hình, hắn đã trở thành nhân vật lãnh quân bên trong đám người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ.
- Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố, Công Tử Triều tụ tập ở quý phủ Tề Báo?
Công Mạnh Trập ngồi ở trên cái đôn bằng đá hỏi.
Một chân của hắn bị thọt, nếu không cần thiết thì sẽ không đi lại. Ở ngoài phủ đều đi trên xa mã, ở nhà nơi đâu cũng có thảm gấm đôn đá, chỉ có khi đón chào Vệ Hầu, mới phải làm phiền đôi chân bước đi.
- Vâng, Công Tử Triều rời khỏi Tề Báo phủ, liền vào cung gặp quân phu nhân, những người khác đều quay về nhà mình, cũng không có động tĩnh gì đặc biệt.
Người trước mặt đang chắp tay đáp lời là một trung niên nam tử hơi gầy, ánh mắt khôn khéo, người này chính là gia tướng quý phủ Công Mạnh Trập Ngao Thế Kỳ, một thân dũng lực, vũ kỹ tinh xảo, luôn trung thành tận tâm với Công Mạnh Trập.
- Trong phủ bọn họ có dị động gì không?
- Không có, Bắc Cung Hỉ sau khi về phủ thì tiếp tục uống rượu giải sầu, còn ném vỡ một chén rượu, làm ướt y phục thị tỳ của hắn. Chử Sư Phố buổi chiều đi bái kiến Sử Công, về phần quý phủ của bọn họ, cửa nhà mở rộng, thực khách gia tướng tản mạn ra vào, không có gì dị thường.
Công Mạnh Trập ung dung cười:
- Mấy kẻ này vốn là những nhân vật thích thông đồng làm bậy, như vậy xem ra, lén lút tụ tập cùng lắm cũng chỉ càu nhàu mà thôi. Chử Sư Phố bái kiến Sử Công, ha hả, xin hắn nói giùm sao? Sử lão phu ở trước mắt ta có thể diện lớn vậy sao? Nếu bảo hắn đến quỳ gối trước mặt lão phu, lão phu có lẽ cũng không làm hắn khó xử. Còn về phần Công Tử Triều...
Hắn cười khinh miệt:
- Chỉ xứng bám váy nữ nhân!
Hắn liếc mắt nhìn Ngao Thế Kỳ, phân phó:
- Tiếp tục theo dõi phủ đệ bọn chúng, nếu có gì dị động, lập tức báo lại!
- Rõ!
Ngao Thế Kỳ chắp tay đi ra.
Công Mạnh Trập vuốt râu trầm ngâm một lát, gọi:
- Chu Bát!
Một đại hán mặc áo đen bước nhanh tới trước mặt hắn, chắp tay nói:
- Chủ công.
- Gia tướng thực khách trong phủ còn phải bị ước thúc, cấm ra ngoài một mình, hai ngày này... còn có lúc cần dùng tới bọn họ. Đồng thời, tăng mạnh đề phòng trong phủ.
- Rõ!
- Ừm, đi đi, phân phó người đi mời Khổng Chi Tuyền, bảo hắn ngày mai chờ ở cửa cung, đi cùng quốc quân tới yến tiệc ta mời.
- Rõ!
Chu Bát lĩnh mệnh lui ra.
Bình luận
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 294
- Chương 293
- Chương 293
- Chương 292
- Chương 291
- Chương 290
- Chương 289
- Chương 288
- Chương 287
- Chương 286
- Chương 285
- Chương 284
- Chương 283
- Chương 282
- Chương 281
- Chương 280
- Chương 279
- Chương 278
- Chương 277
- Chương 276
- Chương 275
- Chương 274
- Chương 273
- Chương 272
- Chương 271
- Chương 270
- Chương 269
- Chương 268
- Chương 267
- Chương 266
- Chương 265
- Chương 264
- Chương 263
- Chương 262
- Chương 261
- Chương 260
- Chương 259
- Chương 258
- Chương 257
- Chương 256
- Chương 255
- Chương 254
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1
- Chương 1