chương 93/ 200

Đối mặt với người đàn ông thâm trầm kiên định như Cố Hành Sâm, Niệm Kiều vừa bắt đầu đã không tính nói dối hắn.

"Cố Hành Sâm, em đi gặp một người, nói ra anh không được tức giận nhé."

Thật ra cô cũng biết Cố Hành Sâm không phải là người đàn ông ích kỉ, ngược lại, cô tin tưởng hắn sẽ để cho cô đủ tự do.

Nhưng là, bởi vì năm đó cô đem Tần Mộ Bạch trở thành hắn, đến nỗi việc cô với cam tâm tình nguyện đi với Tần Mộ Bạch, ba năm không xuất hiện nữa, đối với sự kiện này, Niệm Kiều sợ trong lòng hắn có vướng mắc.

"Ừ, không tức giận, nói đi, đi gặp người nào."

Giọng nói của hắn nghe vào nhàn nhạt, không hề giống như người muốn gây sự, dường như hài lòng, cô thành khẩn khai báo.

Niệm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng nói: "em đi gạp Tần Mộ Bạch, anh ấy đến thành phố G rồi"

Cố Hành Sâm mi tâm chợt nhăn lại, "Tần Mộ Bạch?"

Hắn còn tưởng rằng Niệm Kiều đi gặp Đinh Việt Nhiên, kết quả là đi gặp Tần Mộ Bạch.

"Ừ, em vừa mới nhận được điện thoại của anh ấy, anh ấy muốn. . . . . . Cùng em gặp mặt."

Niệm Kiều nói xong, nín thở nghe động tĩnh bên kia, kết quả bên kia cũng là hết sức trấn định truyền đến một câu nói: "Đi đi, nếu về nhà không đánh xe đến thì gọi điện cho anh, anh tới đón"

Cô kinh ngạc cầm điện thoại đứng tại chô, hồi lâu sau mới có thể lắp bắp hỏi: "Cố, Cố Hành Sâm, Có phải anh tức giận hay không?"

Cố Hành Sâm cười khẽ, "Không phải, anh tin tưởng em”

Nếu như nói không đem được cô về nước, hắn thật sự sẽ không tin tưởng Niệm Kiều đối với Tần Mộ Bạch là tình cảm đơn thuần, nhưng hiện tại, hắn có mười phần nắm chắc tin tưởng, trong lòng Niệm Kiều, chỉ có một người đàn ông là chính mình!

Đây là khí phách, cũng là tự tin!

Niệm Kiều thở phào một cái, cười duyên nói: "Vậy em đi gặp anh ấy, nếu như không đi xe đến, em sẽ gọi điện thoại cho anh."

Bên kia đáp một tiếng, sau đó liền ngắt điện thoại.

Sau khi vào cửa, Niệm Kiều lập tức liền thấy Tần Mộ Bạch ngồi vị trí bên cạnh nhưng Niệm Kiều sợ hết hồn.

Chỉ mấy ngày không gặp, thế mà hắn gầy đi rất nhiều, nhìn qua cả người cũng hết sức chán chường, hường ngày đeph trai thế nào không cần phải tự nói, quả thật chỉ có thể dngf hai từ luộm thuộm để miêu tả người đàn ông này

Niệm Kiều chóp mũi đau xót, chỉ có cảm giác mình lại thiếu nợ một phần tình cảm, đời này đều không thể trả sạch.

"Mộ Bạch ——" ngồi xuống, cô kêu một tiếng thật thấp, hốc mắt hơi có hơi hồng.

Tần Mộ Bạch nghe vậy ngẩng đầu lên, cũng là hướng về phía cô cười, "Tới rồi, uống chút gì không?"

Niệm Kiều lắc đầu, nhìn ánh mắt của hắn hỏi: "Mấy ngày nay làm sao anh đều không mở máy? Anh đã đi đâu! Em rất lo lắng!"

Tần Mộ Bạch nâng một bên môi lên cười khổ, nhìn cô trầm mặc không nói .

Thật sự có lo lắng cho hắn sao? Hắn không có tắt máy 24 tiếng à, chỉ tắt máy ngày cô rời Hồng Kong đi , sau đó liền mở ra, nếu như cô thật sự có tâm tìm mình, sẽ tìm không tới sao?

Rốt cuộc, còn là trong lòng trong mắt đều chỉ có người đàn ông kia, cho nên mới không tìm hắn thôi.

Thời gian ba năm, bù không được cái nhìn luân hãm đầu tiên của cô với Cố Hành Sâm, đúng là vẫn còn thua.

"Anh không sao, em cũng không cần phải lo lắng, anh chính là nhớ tới Niên Niên, tới xem hắn một chút, esao em không mang theo nó tới đây?"

niệm Kiều rủ tầm mắt thấp xuống, đôi tay đặt ở trên đùi đùa bỡn ngón tay của mình, vừa trả lời hắn, "Niên Nien cùng ông nội đi câu cá, cũng nhanh trở lại, anh muốn găp nó sao?"

Tần Mộ Bạch ngước mắt nhìn chằm chằm cô, đợi cô ngẩng đầu nhìn mình hắn mới mở miệng hỏi: "Anh muốn qua gặp nó, em có thể dẫn anh đi gặp?"

Niệm Kiều sửng sốt một chút, dẫn hắn đi thì ông nội bên kia thế nào? Cố Hành Sâm kia có để ý hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn cảm thấy mang Cố Cảnh Niên ra ngoài tốt nhất, vì vậy nói: "Em dẫn Cảnh Nien ra cho hai người gặp , em gọi điện thoại cho ông nội, hỏi bọn họ một chút lúc nào thì trở lại."

"Đừng nóng vội, anh sẽ ở chỗ này ở mấy ngày, em ngày mai sau khi rảnh rỗi có thể mang Niên Niên ra gặp cũng được" Tần Mộ Bạch lên tiếng ngăn cản cô.

Niệm Kiều cũng suy nghĩ một lúc, tới tới lui lui cũng phiền, huống chi hôm nay mình xác thực cũng có chút mệt mỏi, nên đem điện thoại rút về..

Hai người yên lặng một lát, Tần Mộ Bạch mở miệng trước: "Hắn đối với em tốt chứ?"

Hắn thấy qua. Niệm Kiều gật đầu, không muốn nói mình rất hạnh phúc, tránh cho kích thích đến hắn, chỉ nói: "Anh ấy đối với em tốt, với Niên Niên cũng rất tốt."

Tần Mộ Bạch cũng gật đầu theo, lầm bầm lầu bầu loại nói câu: "Vậy thì tốt."

Niệm Kiều nhìn bộ dáng hắn như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, cắn cắn môi, chần chờ mở miệng: "Mộ Bạch, thật xin lỗi, em rất yêu anh ấy, em không kháng cự được anh ấy, cho nên anh ấy nói muốn dẫn em quay trở lại, đầu liền nhiệt tình theo lại, em nên. . . . . . Trước đó nói với anh một tiếng ."

Dù sao hắn cũng chăm sóc mẹ con bọn họ ba năm nay phải không? Bỏ qua tất cả lời nói, ba năm chung đụng, tóm lại là có một chút tình cảm, cô đã quen đem hắn trở thành người thân, cô đột nhiên muốn rời khỏi, thế nào cũng phải nói một tiếng chứ?

Càng nghĩ càng cảm giác mình quá đáng, Niệm Kiều ảo não không thôi, đáy lòng khó chịu toàn bộ biểu hiện ở cả khuôn mặt đáng thương.

Tần Mộ Bạch cười cười, cánh tay dài đưa tới vuốt vuốt tóc đỉnh đầu cô, giọng nói dịu dàng thoải mái, "Đứa ngốc, anh không có trách em, chỉ là anh không yên tâm em cùng Niên Niên thôi, em cũng nói hắn đối với các người tốt, vậy anh có thể yên tâm."

Niệm Kiều hốc mắt đỏ lên, thật có loại cảm giác muốn khóc.chân chân.

Hắn càng đối tốt với cô, cô càng thấy được mình ghê tởm! Cư nhiên làm thương tổn một người đàn ông tốt như vậy!

Nhưng không có cách nào, lòng của cô quá nhỏ bé, chỉ có thể trang trí lên đó là người đàn ông Cố Hành Sâm thôi?

Kiếp này, cô chỉ có thể phụ lại tình yêu của Mộ Bạch thôi.

Kế tiếng hai người tùy ý tán gẫu, giống như lúc ở Hoa Thành ngày trước, cố gắng không để không khí ngột ngạt chem giữa hai người.

Niệm Kiều nghiêng đầu liếc nhìn bên ngoài, mặt trời đã đổ về phía tây, đoán chừng Cố Bá Ngôn cũng dắt tay nhau đi về, cô cũng rất muốn quay về với đứa con trai vũ bão bảo bối đây.

Tần Mộ Bạch dĩ nhiên là nhìn thấu ý đồ của cô, vì vậy nói: "Không còn sớm, anh cũng đưa em trở về thôi."

Niệm Kiều lắc đầu một cái, "Không cần á..., anh không thuận đường, em tự trở về là được rồi."

"em đã thi được bằng lái?" Tần Mộ Bạch ánh mắt kinh ngạc xẹt qua người cô.

Niệm Kiều gãi gãi đầu, "Không có, ta thuê xe trở về."

"Lúc này thuê xe rất khó đi, hay anh đưa em trở về." Nói xong, Tần Mộ Bạch cũng không đợi cô nói cái gì nữa, dẫn đầu đi ra ngoài.

Niệm Kiều thở dài, Tần Mộ Bạch, anh có thể không cần đối tốt với em như vậy được không hả?

Vừa mới lên xe, chuông điện thoại trong túi xách lại vang lên, Niệm Kiều nhíu mi khốn khổ nhận, trong lòng thẳng nói thầm; hôm nay sao lại có nhiều điện thoại như vậy?

Kết quả, người bên kia là Tần quản gia, vừa mở miệng chính là: "Niệm Kiều tiểu thư, ngươi tới bệnh viện một chuyến, lão gia cùng tiểu thiếu gia vừa ra khỏi bị tai nạn xe, tiểu thiếu gia bị kinh sợ, vẫn muốn tìm cô."

Điện thoại di động trong tay Niệm Kiều hoa lạp rơi xuống, cả khuôn mặt cô trắng bệch.

Tần Mộ Bạch nhìn sắc mặt cô không tốt, liền vội vàng hỏi: "Niệm Kiều, thế nào? Xảy ra chuyện gì?"

Niệm Kiều nào còn nghe được hắn hỏi cái gì, trong đầu toàn lời của Tần quản gia: lão gia cùng tiểu thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ. . . . . .

Bình luận





Chi tiết truyện