chương 88/ 200

Cố Hành Sâm mới vừa cúp điện thoại, chuông điện thoại di động lại vang lên, hắn cầm lên vừa nhìn, nhất thời cau mày, "Hi Nghiêu?"

Kể từ sau lần gặp An Hi Nghiêu ở Hoa Thành, hai người đã không gặp lại nhau.

Nghe tịch tư diệu nói, An Hi Nghiêu đuổi theo Vạn Thiên Sủng tới Italy, người phụ nữ kia thật sự có thể chạy trốn.

"Thế nào, không phải cháu gái nhỏ gọi điện thoại cho anh, rất thất vọng?" An Hi Nghiêu vừa mở miệng chính là nhạo báng.

Cố Hành Sâm chê cười một tiếng, âm thanh nhạt nói: "Tôi mới vừa cùng cô ấy nói chuyện điện thoại xong, anh nói tôi thất vọng cái gì? Ngược lại là anh có thể giải quyết Vạn Thiên Sủng sao?"

An Hi Nghiêu hận nghiến răng nghiến lợi, người này cố ý! Nhất định là cố ý! Biết rõ Vạn Thiên Sủng là nỗi đau của hắn, hắn còn liều mạng đâm!

"Không nói lời nào chính là không có làm xong? Không có giải quyết xong anh còn có ý định đến tán gẫu với tôi sao?" Cố Hành Sâm khẽ cất cao âm điệu, vẻ đắc ý.

An Hi Nghiêu im lặng, chỉ là cũng không khỏi không hâm mộ hắn, kể từ sau khi dẫn theo mẹ con Niệm Kiều trở về, hắn thật sự là có tư cách đắc ý, nhưng là ——

"A Sâm, gần đây tôi gặp phải một người, người này anh cũng biết, anh đoán thử coi là ai?".

Cố Hành Sâm nháy mắt, đột nhiên nhớ tới lần trước hắn gọi mình đoán hắn đang ở đâu!

"An Hi Nghiêu, anh thật là ngây thơ đấy!"

An Hi Nghiêu xù lông, "Cố Hành Sâm, anh muốn chết hả! Mỗi lần đều nói tôi ngây thơ, đừng tưởng rằng anh có con trai rồi sẽ không ngây thơ! Đức hạnh của anh tôi biết rõ ở trước mặt cháu gái nhỏ khẳng định anh còn ngây thơ hơn tôi!"

"Có bản lãnh anh cũng sinh con trai ngoài chứng minh anh không phải ngây thơ a!" Cố Hành Sâm cùng hắn cãi vã, hai nam nhân 30 mấy tuổi cư nhiên cãi vả!

An Hi Nghiêu tức giận, hung hăng nói một câu: "Chờ! Tôi nhất định sinh con trai cho anh xem!"

"Được, tôi chờ! Tôi lại là muốn xem một chút, một mình anh làm thế nào sinh con !"

An Hi Nghiêu hộc máu, chính mình là một không cẩn thận liền bị hắn đâm cho một nhát. Đàn ông tự mình sinh con sao ? Đúng là gặp quỷ!

Dừng một chút, hắn rốt cuộc trở lại đề tài chính lên, "Tốt lắm, không cùng ạm lắm mồm nữa, nói chính sự, anh có rãnh rỗi đi thăm dò một người tên Triển Thiên Lăng, anh sẽ có thu hoạch ."

"Triển Thiên lăng?" Cố Hành Sâm lặp lại một lần nữa cái tên này, nhanh chóng trong đầu tìm kiếm xem cái tên này có liên quan gì đến hắn.

"Ừ, chính là hắn."

"Anh nghe được cái gì?" Cố Hành Sâm hỏi lại, Triển Thiên lăng là người hắn gặp ở Italy, trước cùng hắn còn có Nam Cung Trần từng có một chút đụng chạm, hiện tại An Hi Nghiêu gọi mình tra hắn, là vì sao vậy chứ?

"A Sâm, có một số việc tôi không xác định, cho nên tôi không muốn nói lung tung, anhchính chính mình tự đi tra một chút." An Hi Nghiêu nói một nửa giữ lại một nửa.

Cố Hành Sâm nhàn nhạt trả lời một câu, ngay sau đó cúp điện thoại.

Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy An Hi Nghiêu gọi hắn tra Triển Thiên lăng, có lẽ cùng Niệm Kiều có liên quan.

Thời gian trôi qua thật mau, lúc hắn tan việc trở về, Niệm Kiều đang trong phòng bếp nấu cơm, hai tay hắn ôm ngực người tựa tại cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng kiều tiểu ở trong phòng bếp bận rộn, nội tâm hết sức thỏa mãn.

Gấu quần đột nhiên bị thứ gì kéo lấy, Cố Hành Sâm cúi đầu xem xét, nguyên lai là Cố Cảnh Niên, hắn cúi người ôm hắn lên.

"Bác, mẹ buổi sáng tỉnh lại tìm bác đấy." Lại gần bên tai Cố Hành Sâm, Cố Cảnh Niên nói như thế.

Cố Hành Sâm khẽ nhếch khóe môi, buổi sáng không đợi được điện thoại của cô, còn tưởng rằng cô tỉnh lại tuyệt không nghĩ tới mình, thì ra là không phải vậy a.

Niệm Kiều làm xong một món ăn, quay người lại liền nhìn thấy một lớn một nhỏ đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình chằm chằm, cô sợ hết hồn.

Chống lại nụ cười của Cố Hành Sâm, cô hơi ngẩn ra, giống như cả người cũng ngã vào trong tròng mắt hắn, chỉ chốc lát sau, mặt của cô không hiểu bắt đầu nóng lên.

Cắn cắn môi, cô cúi đầu, ra vẻ bất mãn nói: "Làm sao đứng ở chỗ này dọa người à?"

Cố Cảnh Niên bĩu môi, "Mẹ, lêu lêu, mẹ vừa nhìn thấy bác liền đỏ mặt, lêu lêu ——"

Niệm Kiều ngẩng đầu lên trừng hắn, đứa con trai này thiệt là, không trêu chọc cô sẽ làm cô tức chết a! Không biết mặt cô da mỏng a!

Hơn nữa, cô cũng không có vừa thấy Cố Hành Sâm liền đỏ mặt!

Chỉ là vừa mới vừa nhìn đến tươi cười trong mắt hắn, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây ngô mà thôi.

Cố Hành Sâm hôn lên mặt con một cái, dịu dàng nói: "Niên Niên đi ra ngoài trước chờ, bác giúp mẹ nấu cơm, làm xong chúng ta có thể ăn cơm."

Cố Cảnh Niên gật đầu một cái, từ trong ngực Cố Hành Sâm tụt xuống, chạy tới kéo tay áo Niệm Kiều, ý bảo cô ngồi xổm xuống.

Niệm Kiều còn tưởng rằng hắn muốn nói gì, vội vàng ngồi xổm người xuống lại gần hắn, kết quả nghe được hắn nói ——

"Mẹ, dáng vẻ xấu hổ của mẹ thật đáng yêu a! Con thật thích, khó trách bác cũng thích!"

Nói xong, hắn như một làn khói chạy trốn không thấy bóng dáng, chỉ còn dư Niệm Kiều hóa đá tại nguyên chỗ.

Cố Hành Sâm cười khẽ một tiếng, đi tới lôi cô , hỏi cô: "Thế nào? Thật khờ rồi hả ?"

Niệm Kiều đại 囧, hung hăng đạp hắn một cước, tức giận nói: "Nhất định là tại anh! Là dạy hư con đúng không ?"

Cố Cảnh Niên trước kia ngoan hơn nhiều, làm sao đùa giỡn cô , mới ở cùng Cố Hành Sâm mấy ngày , cư nhiên học được đùa giỡn mẹ của mình, thật sự là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng!

"Anh dạy hư con khi nào? Huống chi hắn là thông minh, không phải hư, em dùng sai từ rồi!"

Niệm Kiều bị hắn nói xong sửng sốt, giống như chuyện thật là như vậy!

Đợi cô phản ứng kịp, Cố Hành Sâm đã, bắt tay vào làm thức ăn rồi.

Niệm Kiều không muốn đi ra ngoài, liền dính vào bên cạnh hắn, nhìn hắn thuần thục xào, cô không khỏi buồn bực, "Cố Hành Sâm, anh làm thế nào làm món ăn ngon như vậy? Em luyện ba năm, nhìn dáng vẻ của anh làm em mất tự tin."

"Em không phải là biết nấu sao?" Cố Hành Sâm quay đầu lại nhìn cô một cái.

Niệm Kiều bĩu môi, "Nhưng là ăn không ngon a, nếu không phải là gia gia nói muốn thử một chút tay nghề ba năm qua của em, em sẽ không cần xuống bếp."

Cố Hành Sâm nhíu mày, sau đó nói: "Dù sao anh cũng không có trông cậy vào em xuống bếp."

"Anh có ý gì à? Ghét em đúng không ?" Niệm Kiều nghiêng nửa người, hung tợn hỏi.

Cố Hành Sâm không nói, chỉ là chuyên chú nhìn chằm chằm món ăn trong nồi.

Niệm Kiều sờ chút ngón tay của mình, vô cùng thất bại, "Anh ghét bỏ em, em biết ngay, đàn ông bao giờ cũng thích phụ nữ nấu ăn ngon ——"

Cố Hành Sâm chỉ muốn cười, vừa lúc món ăn đã xong, hắn đặt sang một bên, sau đó nhìn cô, "Anh khi nào nói ghét bỏ em? Anh chỉ là nghĩ, dù sao anh sẽ nấu cơm, em nấu không ngon, vậy thì không cần làm, như vậy em sẽ nhẹ nhõm một chút, đôi tay cũng sẽ không trở nên thô rát, cái này gọi là ghét bỏ em sao?"

Niệm Kiều ngớ ngẩn, đột nhiên cảm thấy mình có phần cố tình gây sự, đáy lòng cũng nảy sinh ra một cỗ cảm giác vô lực.

Cố Hành Sâm đang suy nghĩ gì, cô cho tới bây giờ cũng không hiểu, không phải là không muốn hiểu, là không có năng lực hiểu.

Cúi đầu, cô buồn bực, Cố Hành Sâm lập tức cũng cảm thấy.

Cởi tạp dề trên người xuống, hắn nắm vai của cô, cúi đầu đến gần cô, dịu dàng hỏi: "Thế nào?"

Niệm Kiều giương mắt nhìn hắn một chút, chậm rãi lại gần, dán sát mặt vào ngực hắn, thanh âm mềm mại vô lực, "Cố Hành Sâm, anh có cảm thấy em giống đứa trẻ không? Không thể giúp anh giảm bớt gánh nặng, nội trợ cũng không tốt."

Cố Hành Sâm thật sâu hít một hoi, ngay sau đó lại gần bên tai cô, thanh âm tà mị , "Em có thể cái gì cũng không cần biết, chỉ cần yêu anh, chỉ cần có thể giúp anh sanh con là tốt rồi."

Mặt của Niệm Kiều trong nháy mắt hồng, thở phì phò trừng hắn, "Anh muốn em sanh con cho anh?"

Cố Hành Sâm thật muốn hết ý kiến, hắn vốn cũng không am hiểu dỗ dành phụ nữ, cô lại đang để tâm vào chuyện vụn vặt, ai!

Ôm lấy cô, hắn chỉ có thể nói ra những suy nghĩ trong long, "Anh nếu như chỉ là muốn tìm phụ nữ sanh con cho anh, tùy tiện ngoắc ngoắc tay thì có rất nhiều, như thế nào lại ba năm đã qua vẫn như cũ nhớ tới em? Đứa ngốc không cần luôn là suy nghĩ lung tung, chỉ cần đi theo anh, là vì cưng chiều em, không phải là vì để cho em không vui, em còn như vậy, anh chỉ có thể không nhớ em rồi."

Nói xong lời cuối cùng, hắn là nửa dụ dỗ nửa uy hiếp, xem ra hắn cần học An Hi Nghiêu một ít thế nào dỗ phụ nữ.

Niệm Kiều mặc dù biết hắn nói như vậy là vì để cho mình không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng câu nói cuối cùng của hắn thật đúng là để cho cô có chút sợ, ôm chặt lấy hắn, cô khôi phục kiên định thường ngày, "Em vẫn sẽ bám lấy anh,anh không thể không cần em!"

Cố Hành Sâm cười cười, tưởng thưởng tự đắc hôn một cái môi của cô, thật thấp bật ra một chữ: "Ngoan ——"

Niệm Kiều nhếch miệng cười lên, không biết thế nào, cô đột nhiên liền nhón chân lên hôn hắn, càng hôn càng mạnh hơn.

Cố Hành Sâm bị sự nhiệt tình của cô hù sợ, huống chi nơi này là phòng bếp, ngộ nhỡ bị bắt gặp sẽ rất khó để giải thích?

Đang muốn đưa tay đẩy hắn ra, cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra, một đầu nhỏ dò xét đi vào.

Một giây sau, Cố Cảnh Niên kêu lên: "A —— con không thấy! Mẹ,con cái gì cũng không thấy a!"

Niệm Kiều cả khuôn mặt đều đỏ rực, ảo não đánh Cố Hành Sâm, thầm nói: "Mắc cỡ chết đi!"

Cư nhiên bị con trai nhìn thấy bản thân đang hôn Cố Hành Sâm, còn giả vờ không nhìn thấy làm cô muốn chui xuống đất!

Nhìn lại Cố Cảnh Niên, trong miệng kêu ‘ ta không thấy ’, hai con tay nhỏ bé cũng che hai mắt của mình, nhưng năm ngón tay của hắn xòe ra như vậy muốn nói không nhìn thấy thật hoang tưởng?

Cố Hành Sâm ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Thức ăn đều tốt rồi, ăn cơm thôi, Niên Niên đi goi ông đi."

Cố Cảnh Niên cười đến gian trá, hướng Cố Hành Sâm vẫn nháy mắt, cuối cùng còn nói: "Bác, mẹ cũng sẽ hôn cháu đấy ah!"

Niệm Kiều: ". . . . . ."

Ăn cơm tối, một tên cầm thú đang rối rắm như thế nào mới có thể khiến Cố Cảnh Niên ngủ một mình, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên.

Niệm Kiều nhìn hắn nghe điện thoại liền nghiêm mặt, không khỏi tò mò là điện thoại của ai.

Chờ hắn trả lời hết cuộc điện thoại, cô tiến lên hỏi: "Thế nào? Điện thoại của ai?"

Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cái, chỉ nói: "Đi thay quần áo, chúng ta đến Cố trạch một chuyến."

Người ở Cố trạch nói, Cố Hành Diên tựa hồ tỉnh!

Bình luận





Chi tiết truyện