Khi Niệm Kiều tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi, một cánh tay của cô còn bị Cố Hành Sâm nắm ở trong tay, anh cứ như vậy tựa vào đầu giường, thần sắc bình tĩnh.
Cô không dám cử động, cứ như vậy nhìn anh, trái tim mềm nhũn.
Cằm của anh lún phún nhiều cọng râu non, xung quanh hốc mắt tựa hồ cũng có quầng thâm, nhìn kỹ còn thấy nét mệt mỏi hiện trên khuôn mặt.
Anh rất mệt mỏi sao?
Nhớ tới mấy ngày nay anh vì muốn mình vui vẻ, mọi công việc riêng tư đều không để ý, sau đó bởi vì Cố Cảnh Niên lại gấp gáp từ S thị chạy về, rạng sáng còn muốn đi công ty, nghĩ tới những thứ này, Niệm Kiều đột nhiên cảm thấy mình không hiểu chuyện.
Cái kia người như vậy, làm sao có thể mạnh mẽ rời bỏ mẹ con Mạc Thuần?
Mặc dù anh chưa nói mình chính là mẹ Cố Cảnh Niên, nhưng anh cũng không có nói cô không phải là mẹ của Cố Cảnh Niên a!
Anh gạt mình như vậy, có phải hay không là có nguyên nhân gì khác không?
Cô bắt đầu đột nhiên hoài nghi lời nói của Mạc Thuần, cũng bắt đầu ảo não vì sự ngu xuẩn của mình!
Thật ra thì lúc ấy chỉ cần cô hơi tỉnh táo một chút, cẩn thận suy nghĩ lời nói của Mạc Thuần một cái, tối hôm qua cũng sẽ không đến nỗi không giải thích gì mà đã nổi giận với Cố Hành Sâm rồi!
Lấy cách làm người của anh, tuyệt đối không thể nào cùng một người phụ nữ sinh một đứa con, sau đó liền không giải thích gì đã bỏ rơi hai mẹ con họ được!
Mà anh khi có ý định với mình, cũng sẽ không thể che giấu nổi chuyện đó với mình được, anh ấy thực sự sẽ không làm thế!
Như vậy ——
Mình đúng là hiểu lầm anh ấy sao?
Quay đầu nhìn chung quanh, đây chắc là một phòng trong bệnh viện, nhớ lại tối hôm qua bản thân còn đang ngồi ở bên cạnh bờ sông đếm sao, cô nghĩ chắc hẳn là anh mang mình về đây rồi.
Cố Niệm Kiều a Cố Niệm Kiều, đối với cái cô Mạc Thuần đó, mi mới chỉ gặp mặt cô ta có một lần đầu tiên, vậy mà sao mi lại có thể tin tưởng vào lời nói của cô ta cơ chứ?
Mi suy nghĩ một chút đi, người đàn ông giống như Cố Hành Sâm có biết bao nhiêu người phụ nữ mơ ước có được, biết bao tình địch, vậy mà mi lại không có một chút đề phòng nào cả!
Càng nghĩ càng tức giận, cô không khỏi cọ người vào thành giường mà vô tình gây ra tiếng động, miệng tức giận vẫn thở phì phò nhìn chằm chằm vách tường.
Cố Hành Sâm bị cô làm cho tỉnh lại, mở mắt một cái rồi động tác ngay sau đó là đưa tay sờ lên trán của cô.
Tối hôm qua cô ngồi bên bờ sông khá lâu, nhiễm gió lạnh khá nhiều, sau khi đưa cô trở về, anh liền cảm thấy cô sốt nhẹ mất rồi.
Cô vừa mới qua một trận sốt cao, giờ lại gặp phải cơn sốt nhẹ này, khiến Cố Hành Sâm cảm thấy gần đây mình thật sự đau đầu vì cô!
Sờ nhẹ mấy giây, cảm thấy nhiệt độ trên trán truyền tới lòng bàn tay không cao lắm, lúc này anh mới thở phảo nhẹ nhõm, sau đó đưa mắt nhìn cô.
Niệm Kiều cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, điệu bộ cứ như muốn nói gì đó lại thôi.
Đáy mắt Cố Hành Sâm khốn hoặc lưu chuyển, thế nào mà mới sốt một cái, cả người liền thay đổi rồi?
Tối hôm qua không phải còn vênh váo, tức giận mà mắng chửi anh sao? Hôm nay sao lại bày ra cái bộ dạng thỏ con, biết điều như vậy chứ?
"Muốn nói cái gì sao?" Anh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không thể nói lạnh lùng, nhưng là cũng tuyệt không có chút nhiệt tình.
Trong lòng Niệm Kiều có chút chua xót, có lẽ mình thực sự là hiểu lầm anh, nhưng anh cũng không cần phải bày ra bộ dạng này đi.
Chẳng lẽ đàn ông cũng ích kỷ sao?
Nuốt một ngụm nước bọt, lúc mở miệng rõ ràng sự dũng cảm đối mặt của cô vẫn chưa đủ, "Cái đó,em muốn biết, mẹ của Niên Niên. . . . . . rốt cuộc là ai?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, lòng của cô liền bắt đầu đánh lô tô, đồng thời, trong đáy lòng của cô cũng thầm cầu nguyện ——
Không phải là Mạc Thuần! Không phải là Mạc Thuần! Không phải là Mạc Thuần!
Cố Hành Sâm giống như hiểu được cô sẽ muốn biết rõ vấn đề này, trên mặt không hề tỏ vẻ kinh ngạc, “Em”.
Nhàn nhạt một chữ rơi xuống, Niệm Kiều lại cả kinh thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên.
Mình thật chính là mẹ của Niên Niên sao? Vậy Niên Niên là con trai của cô cùng với Cố Hành Sâm thật sao?
"Có thật không?" Cô giữ chặt hai cánh tay anh, mừng rỡ hỏi.
Cố Hành Sâm gật đầu, sau đó gỡ ngón tay của cô ra, đứng dậy sửa sang lại y phục của mình một chút, sau đó nói với cô: "Anh đi xem Niên Niên một chút, sau đó sẽ cho người mang điểm tâm đến cho em."
Nhìn đầu anh cũng không quay lại mà có ý đi thẳng ra cửa, Niệm Kiều đột nhiên phản ứng kịp, lập tức vén chăn đứng dậy chạy về phía anh.
Nàng từ phía sau vòng tay ôm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào bờ lưng vũng chãi của anh, cất giọng nhẹ nhàng, mang theo từng tia áy náy, "Hành Sâm, anh giận sao?"
Giận cô đã tin lời người kahcs, giận cô tối hôm qua phát điên, giận cô đã không đủ tin tưởng vào anh. . . . . .
Cố Hành Sâm thân thể cứng đờ, sự biến chuyển của cô khiến cho anh có chút kinh ngạc, nhưng là nghĩ lại ——
Như vậy mới là Cố Niệm Kiều, mới chính là Cố Niệm Kiều mà anh biết, cô chỉ tin tưởng mình anh, nàng chỉ quan tâm anh, nàng vẫn rất dũng cảm!
Hít một hơi thật sâu, giọng nói bình thản của anh vang lên, "Không có."
Giận cái gì?
Chỉ cần thoáng nghĩ tới một chút những gì cô làm cho anh, nhớ tới những lúc cô kiên trì, nhớ tới những lúc cô đã cố gắng, anh cũng cảm thấy mình không có tư cách tức giận với cô.
Người phụ nữ là phải được yêu thương, vậy mà anh lại làm tổn thương cô những hai lần.
Muộn còn hơn không. Dù là vì muốn tốt cho cô, nhưng gây tổn thương vẫn chính là đã gây tổn thương, tìm nhiều cái cớ hơn để biện hộ cho mình thì thà rằng nên dành thời gian đó để mà đối tốt với cô ấy thì hơn, nên yêu cô ấy nhiều hơn.
Niệm Kiều nghe thấy giọng nói bình thản của anh, trong lòng lại lập tức cảm thấy khó chịu.
Anh tức giận, giờ phút này thực sự cảm thấy tức giận!
Vào giờ phút này, cô cũng không quản được quá nhiều, cô không muốn để ý xem chính mình có giữ được lời húa với Mạc Thuần nữa hay không, cô chỉ muốn đem mọi chuyện giải thích rõ.
Cô buông thong hai tay của mình, đi lại gần đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi suy nghĩ.
Cố Hành Sâm cũng hạ thấp tầm mắt đến nhìn cô, đáy mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc nhìn cô chăm chú.
Dừng một chút, Niệm Kiều vòng tay ôm anh, ngước đầu, cố ý dùng giọng điệu đáng thương: "Hành Sâm, anh đừng tức giận nữa có được hay không?"
Cố Hành Sâm đuôi lông mày giương lên, giờ phút này coi như anh đã hiểu, cô gái nhỏ này đang biết mình có lỗi khi tin lời nói Mạc Thuần, hiện tại là đang nói xin lỗi mình đây.
Chỉ là, nếu làm sai, có phải nên trừng phạt hay không?
Cau mày, giống như không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng ngữ điệu của anh lại không cách nào khắc chế, tự động mềm mại hơn: "Tức giận cái gì?"
Niệm Kiều lại không phỉa người có lòng dạ thâm sâu, còn tưởng rằng anh vẫn chưa nhìn thấy điểm hối lỗi của mình, liền gấp gáp giải thích: "Em hiểu rõ là lẽ ra em không được phép không tin tưởng anh, ở chỗ này em chỉ biết mỗi mình anh, nhưng em lại đi tin vào lời nói hoang đường của người khác. Tối hôm qua, không phải là em cố ý giận dỗi với anh, chỉ là lúc đó, tỏng lòng em cảm thấy rất khó."
"Tại sao khó chịu?"
Cố Hành Sâm vặn lông mày, tối hôm qua không phải cô ấy tỏ ra tức giận sao?
Niệm Kiều dùng sức cắn cắn môi, sắc mặt đã từ từ biến đỏ, nhăn nhó nói: "Chính là em suy nghĩ lung tung chứ sao."
"Suy nghĩ lung tung cái gì?" Đỉnh đầu rơi xuống thanh âm, mang theo sắc ranh mãnh rõ ràng, tuy nhiên dường như Niệm Kiều lại không cảm thấy.
Hiện tại cô chỉ muốn nhớ lại tối hôm qua cư nhiên mình tưởng tượng ra Cố Hành Sâm cùng Mạc Thuần đã xảy ra cái gì, sau đó, cô hận mình không tìm được cái hang mà đem mình trốn vào trong đó!
Cố Hành Sâm nhìn khuôn mặt cô đỏ như bể mất, không khỏi giữ cằm cô giơ lên, khốn hoặc lên tiếng: "Nói cho anh biết, em suy nghĩ lung tung cái gì?"
Niệm Kiều 囧, nếu nói cho anh biết những suy nghĩ kia của cô, liệu cô có bị anh đánh cho một trận tơi bời hay không? Hay là anh sẽ tỏ ra tức tối mà năm bữa nửa tháng anh sẽ không them để ý đến cô nữa?
Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia của anh vẫn nhìn mình chằm chằm chờ đợi, cô thực sự cảm thấy nếu mình không thành khẩn khai báo mọi việc, chỉ sợ hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn mất thôi.
"Mạc Thuần nói, Niên Niên là con của cô ấy với anh, khi biết điều đó, em đã cảm thấy rất khổ sở, sau đó em liền cho rằng anh đều đã có quan hệ xác thịt với những người phụ nữ khác rồi còn sinh ra cả đứa nhỏ, vậy mà còn dây dưa với em, như vậy anh thật nhơ bẩn!"
Cô vừa nói dứt lời vừa dùng ánh mắt vô tội nhất nhìn anh, hi vọng anh có thể cảm nhận được ánh mắt tinh khiết của mình thể hiện mà không trở nên quá tức giận.
Bình luận
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1