Hứa Thanh Du trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng cười lạnh dần dần "Nói đã nói! Tôi muốn ly hôn! Tôi muốn ly hôn! Đinh Việt Nhiên anh nghe rõ chưa, tôi muốn ly hôn!"
Cô gào thét, như vậy như vậy thật không giống cô, cô Hứa Thanh Du không phải là người như thế!
Cô cầm được thì cũng buông được, lúc cô kết hôn rất tùy tiện, cho nên cô cho là khi li hôn cô cũng sẽ rất tiêu sái!
Nhưng là, hiện tại ở trong nội tâm đau đến sắp hít thở không thông là ai? Không phải là cô Hứa Thanh Du sao?
Đinh Việt Nhiên nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, tựa hồ lần đầu tiên ý thức được mình làm thương tổn cô gái này!
Kết hôn hai năm, hắn vẫn lạnh nhạt với cô, bởi vì lúc ban đầu kết hôn chính là bất đắc dĩ, chính là không chịu nổi cha mẹ than vãn, mà khi đó Niệm Kiều cũng đã rời đi một năm rồi, hắn đã tuyệt vọng, cho nên liền đần độn u mê kết hôn.
Hắn không biết Hứa Thanh Du có mục đích gì khi cùng mình kết hôn , nhưng là hắn biết, lúc ban đầu khi kết hôn, cô cũng phải không yêu mình, thậm chí cũng không có vui mừng.
Nhưng là hôm nay, bảo hắn thế nào tin tưởng cô đối với mình là một chút tình cảm cũng không có?
Hắn không phải ngu ngốc, biểu hiện của Hứa Thanh Du lúc này, là bởi vì yêu cho nên mới thất vọng, mới đau lòng, cô yêu mình?
Nhưng là làm sao có thể chứ? Hai năm lạnh nhạt, sau đó xảy ra cãi vả, cô có cái gì lý do yêu hắn?
Bằng bề ngoài của hắn sao? Sẽ không, cô không phải nữ nhân như vậy!
"Đi tìm cô ấy đi, đi tìm trong lòng anh đi, tôi không cần anh thương hại!" Hứa Thanh Du nhìn thấu ánh mắt thương hại của hắn, không khỏi lạnh lùng mở miệng.
Đinh Việt Nhiên lui thân thể của mình về, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, thì thầm: "Cô ấy đã không phải là của anh . . . . ."
Hứa Thanh Du ngẩn ra, đây là lần đầu tiên trước mặt cô hắn nói đến người phụ nữ trong lòng hắn.
Không nên trách Hứa Thanh Du không biết chuyện Đinh Việt Nhiên đã từng thiếu chút nữa cùng Niệm Kiều đính hôn, cô hai năm trước mới từ Anh quốc trở về, mà cha mẹ hắn đối với sự kiện kia đều giữ im lằng, cũng không cho người làm trong nhà nhắc tới, cho nên cô mới không biết.
Đinh Việt Nhiên nhắm mắt lại, trên mặt bao hàm quá nhiều tâm tình, có thất lạc, có khổ sở, cuối cùng cũng trở nên thoải mái.
Có thể làm gì? Tiếp tục làm khổ mình sao? Dù là hắn làm khổ mình, Cố Niệm Kiều cũng skhông là của hắn!
Một điểm này, ba năm trước đây Đinh Việt Nhiên liền hiểu rõ, ba năm sau, hắn càng hiểu rõ !
Bởi vì Niệm Kiều trở lại, căn bản cũng không có liên lạc qua hắn!
Trong lòng của cô, từ đầu chí cuối cũng không có hắn, trước kia không có, hiện tại không có, về sau càng không có. . .
"Bảo anh đi tìm cô, cô ấy cũng không phải là của anh, cho tới bây giờ, trong lòng của Cố Niệm Kiều chỉ có một người, mà người kia, không phải là củaanh. . . . . ."
Nghe được cái tên Đinh Việt Nhiên nói ra, Hứa Thanh Du đột nhiên nhớ tới mới vừa ở tiệm trà sữa gặp đứa trẻ kia, giống như —— hắn nói mẹ hắn chính là Cố Niệm Kiều!
Không phải là cùng một người chứ? Vậy đúng như Đinh Việt Nhiên nói, cho dù hắn đi tìm cô ấy, cô ấy cũng không thể là của hắn, người ta cùng nam nhân khác cũng đã có con!
"Anh nói, người trong lòng anh chính là Cố Niệm Kiều?" Cô kinh ngạc nhìn hỏi, do dự có nên nói cho hắn biết mình gặp con trai của Cố Niệm Kiều cùng với chuyện cô mất tích.
Đinh Việt Nhiên nhướng mày, coi như là chấp nhận, sau đó cúi đầu chuẩn bị khởi động xe.
Hứa Thanh Du một phát bắt được tay của hắn, "Làm gì?"
"Về nhà a!" Đinh Việt Nhiên nói như là chuyện đương nhiên, dùng một loại ánh mắt không giải thích được nhìn cô.
Hứa Thanh Du liếc mắt, người này thật đúng là đầu óc có vấn đề, cô nói muốn cùng hắn ly hôn, thì còn về nhà cái gì!
"Tôi không muốn cùng anh nói nhảm,anh để cho tôi xuống xe đi, anh có thời gian đi cục dân chính làm thủ tục li hôn thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới."
Dứt lời, cô mở cửa xuống xe, lần này Đinh Việt Nhiên ngược lại không có kéo cô.
Đang chuẩn bị đóng cửa xe, cô lại quay người lại , nhìn ánh mắt của Đinh Việt Nhiên, nói: "Tôi vừa rồi giống như gặp con trai của cô ấy."
"Ừ?" Đinh Việt Nhiên phát ra một âm thanh tỏ vẻ không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
Hứa Thanh Du giải thích: "Tôi gặp con trai của Cố Niệm Kiều, lúc đó hắn đang khóc, nói mẹ hắn mất tích, chỉ là chuyện thật sự có điểm kỳ quái, nhà vệ sinh của tiệm trà sữa trừ cửa sổ và cái cửa ra vào, cô ấy không đi ra, làm sao lại không thấy, chẳng lẽ xuyên qua?"
Vừa dứt lời , Đinh Việt Nhiên lập tức xuống xe đi tới bên người cô, nắm vai của cô, sắc mặt căng thẳng, "Nói rõ hơn một chút, chuyện gì xảy ra?"
Hứa Thanh Du bị bộ dáng khẩn trương của hắn hù dọa, xem, hắn còn rất quan tâm đến người phụ nữ kia!
Tự giễu chính mình.
Sắc mặt Đinh Việt Nhiên nhất thời khó coi tới cực điểm, ba năm trước đây chuyện Niệm Kiều bị bắt cóc, sau đó hắn trong lúc vô tình nghe An Manh Manh nhắc qua, hắn cũng biết là Nhậm Thiên Nhã làm.
Hắn còn kỳ quái Niệm Kiều tại sao không nói cho Cố Hành Sâm, sau lại nghe An Manh Manh nói, an Hi Nghiêu biết, thật ra thì Cố Hành Sâm cái gì cũng biết rõ ràng, chỉ là ngoài mặt không nói mà thôi.
Sau đó,cha của Nhậm Thiên Nhã bị bỏ tù, Nhậm gia xuống dốc, Đinh Việt Nhiên xác định, Cố Hành Sâm thật cái gì cũng biết!
Hứa Thanh Du bỏ tay hắn nắm vai mình, xoay người đi.
Đinh Việt Nhiên nhìn bóng lưng cô tựa hồ rất cần người bảo vệ, hơn nữa, nhìn bóng lưng của cô cũng có thể cảm thấy trong lòng cô đang rất bi thương.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình rất khốn kiếp!
Tiến lên vài bước, hắn nhẹ nhàng kéo tay của cô, không giống trước nổi giận đùng đùng, lần này là dịu dàng lôi kéo.
Đợi cô quay tới, hắn mới nói: "Cô ấy gặp nguy hiểm, anh muốn đi cứu cô ấy, em đi hay không đi?"
Hứa Thanh Du trợn to hai mắt, không thể tin nhìn hắn, nói chuyện cũng có chút cà lăm rồi, "Anh, anh nói…. anh nói cái gì?"
Cô là xuất hiện ảo giác đi? Không đúng! Là nghe nhầm đi?
Hắn nói Cố Niệm Kiều gặp nguy hiểm, hắn muốn đi cứu cô, điểm này cô tuyệt không hoài nghi, hắn đối với nữ nhân kia khẳng định còn dư tình chưa dứt!
Vấn đề là ——
Hắn cư nhiên hỏi, cô có muốn hay không cũng đi?
Đinh Việt Nhiên, giờ không phải lúc động kinh đâu! anh đi cứu người tình cũ, cư nhiên hỏi vợ hắn có muốn cùng đi hay không? Anh kêu tôi làm sao mà chịu nổi?
Đinh Việt Nhiên nhìn ánh mắt của cô cũng biết cô hiểu lầm mình, không khỏi mở miệng: "Đừng nghĩ linh tinh, anh biết rõ em Không Thủ đạo rất lợi hại, anh cần em trợ giúp, anh đi cứu cô ấy, là bởi vì người đàn ông của cô ấy không có ở đây G thị, làm bằng hữu, anh cũng nên đi, em nói có đúng không ?"
Hứa Thanh Du sững sờ, chính mình cũng không biết mình gật đầu.
Sau đó cô nhìn thấy hắn nở nụ cười, nụ cười chói mắt mà ấm áp, hắn nói: "Thật biết nghe lời ."
Đáng chết! Cô bị hắn nụ cười mê được một sập hồ đồ!
Bình luận
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1