chương 101/ 200

Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt chạm nhau,trái tim Cố Hành Sâm hung hăng cứng lại, có phải cô vừa mới một mực giả bộ ngủ hay không? Nếu là như vậy, kĩ xảo diễn của cô đã tiến bộ quá nhanh?

Nhưng Niệm Kiều vừa mở miệng liền phá vỡ cái ý nghĩ này của hắn, vuốt vuốt hai mắt của mình, cô táp ngáp miệng, sau đó mới nói: "anh đã về rồi, em chờ rồi ngủ thiếp đi."

Cố Hành Sâm bất đắc dĩ nhìn cô, thì ra là căn bản không tỉnh, mới vừa còn dọa hắn giật mình.

Niệm Kiều ngồi dậy, đôi tay tự nhiên nhốt chặt cổ của hắn, khi cọ xát ở nơi cổ hắn, miễn cưỡng mở miệng: "tại sao lại trễ như vậy mới về? ông nội lúc ăn cơm vẫn còn hỏi em, tại sao anh chưa trở lại."

Cố Hành Sâm ôm hông của cô, lật cô lại: "Công ty có chút bận, ngày mai anh muốn đi Italy một chuyến."

Cả người Niệm Kiều lập tức tỉnh táo lại, buông hai tay của mình ra, vô cùng buồn bã hỏi: "Tại sao lại muốn đi ?"

Cố Hành Sâm ngắt cái mũi nhỏ của cô, cười nói: "Không bỏ được?"

Niệm Kiều hận hận trừng mắt nhìn hắn, "Đây còn phải nói sao?"

Cố Hành Sâm nhướng mày, "Không nói làm sao anh biết?"

"Giả bộ!"

"Không có giả bộ, em cũng biết về mặt tình cảm anh rất chậm hiểu mà ." Cố Hành Sâm sờ sờ lỗ mũi, vô tội nói.

"Chậm hiểu? em nghe ông nội nói trước kia anh còn nghĩ muốn cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn, như này còn chậm hiểu à? Vậy thì anh lúc đối với cô ta thì muốn không kịp, thời điểm đối mặt với em thì liền chậm chạp à.”

Niệm Kiều cũng không biết mình thế nào, nói một đoạn lời nói không hiểu được như thế.

Cô vừa nói xong, sắc mặt Cố Hành Sâm nhất thời thay đổi, không phải tức giận, mà là khác, chỉ là Niệm Kiều trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được từ để hình dung ánh mắt của hắn.

Cô chỉ biết, mình không nên nói!

Hắn ngày mai muốn đi Italy, nói không chừng là đi mấy ngày, mình còn ở chỗ này nói không được viết cũng không xong, làm cho giữa hai người không vui như vậy.

Đó là quá khứ của hắn, cô không có kịp tham gia, cô cũng không có tư cách nói gì.

Mà kể từ sau khi hắn cùng cô ở chung một chỗ, chính xác là phủi sạch bóng quan hệ với Nhậm Thiên Nhã, thậm chí ba năm trước đây đối với Nhậm gia là không chút nương tay.

Mình rốt cuộc đang nói cái gì à! Niệm Kiều hối hận không thôi, ánh mắt nhìn Cố Hành Sâm cũng có chút né tránh.

Tay giữ trong lòng. Hồi lâu cũng không nghe được hắn mở miệng, Niệm Kiều cho là hắn thật tức giận, càng thêm hốt hoảng, lời nói cũng còn không mạch lạc: "Cố Hành Sâm, anh đừng tức giận, em chỉ là tùy tiện nói , không phải ý đó, không phải! em cũng không có muốn lục lại chuyện cũ, khi đó chúng ta vốn là còn không biết, em. . . . . ."

Cố Hành Sâm giơ tay lên chặn chân môi cô, thở dài, "anh không tức giận, em đừng khẩn trương."

"Nhưng tại sao anh không có nói lời nào?" Niệm Kiều bắt hắn lại tay, bất an hỏi.

Cố Hành Sâm vội ho một tiếng, nói: "Anh không biết nên nói cái gì."

Đoạn kia quá khứ, mặc dù cô không có tham dự, nhưng là hắn cũng không hi vọng cô đi để ý, dù sao đã qua, mà hiện tại hắn cũng chỉ đem một mình cô để trong lòng.

"ngày mai anh đi Italy, mấy ngày mới quay trở lại?" Niệm Kiều không muốn giữa hai người không vui, vì vậy bắt đầu nói sang chuyện khác.

Cố Hành Sâm biết rõ tâm tư của cô, cũng liền theo lời của cô nói ra, "Không xác định mấy ngày, nhưng sẽ không quá lâu."

"ồh."

Không xác định mấy ngày, hắn muốn đi làm gì đó? Là chuyện của đàn ông sao? Còn là đừng hay sao?

Còn nhớ rõ ba năm trước đây cô bị Nhậm Thiên Nhã bắt cóc đi nhà Tiểu Phá, sau đó xuất hiện một người tên là Lục … , nữa sau đó ——

Cố Hành Sâm cư nhiên khiến An Hi Nghiêu giết người kia! ! !

Đến nay nhớ tới, đáy lòng Niệm Kiều còn một mảnh lạnh lẽo, cô đột nhiên rất muốn hiểu rõ, sau lưng Cố Hành Sâm, rốt cuộc còn có bí mật như thế nào không muốn cho người khác biết.

"Em -------- có thể hỏi anh một vấn đề không?" Cô nhìn hắn, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Cố Hành Sâm gật đầu, đáy lòng không khỏi nghi ngờ, bộ dạng cô cẩn thận như vậy, là muốn hỏi cái gì đây?

Niệm Kiều rối rắm mi tâm, thật lâu mới hỏi: "Anh có phải. . . . . . đã từng giết người hay không?"

Cố Hành Sâm hàn con mắt lạnh híp lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao trực bức đáy lòng Niệm Kiều, giọng nói cũng dính vào một tia khác thường: "em nghĩ muốn hỏi cái gì?"

Niệm Kiều có thể cảm thấy hắn cả người lệ khí, tựa hồ một giây kế tiếp hắn sẽ hóa thân thành ma quỷ!

Nhưng là cô không sợ, cô ngang nhiên xông qua, khẽ nâng cằm, lấy góc độ nhìn hắn ngưỡng mộ, tay nhỏ bé dịu dàng lau gương mặt tuấn tú căng thẳng của hắn, giọng nói mềm mại: "Cố Hành Sâm, em muốn đi theo anh cả đời , em muốn biết tất cả mọi chuyện của anh, càng muốn tiến đến gần trong lòng anh, em không có ý tứ gì khác, em chỉ hi vọng người đàn ông của em có thể giống như em, đem tấm lòng rộng mở đối với em."

Cố Hành Sâm tầm mắt thấp xuống, bàn tay cầm bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên, kéo lại bên môi hôn, "chờ anh từ Italy trở lại rồi nói cho em tất cả mọi chuyện của anh, hử?"

Niệm Kiều khéo léo gật đầu, hắn nguyện ý nói đã để cho cô rất thỏa mãn, về phần thời gian, cô không quan tâm, không một chút quan hệ.

Bộ dáng ôn thuận của cô khiến cho con tim Cố Hành Sâm như nhũn ra, cúi đầu bắt môi của cô trằn trọc cọ sát lẫn nhau, cũng không nhân nhượng con trai nằm ngủ bên cạnh, lửa nóng triền miên mặc cho trình diễn ra. . . . . .

————

Sau khi Cố Hành Sâm đi Italy , đáy lòng Niệm Kiều tựa như một khối vô ích, cả ngày một chút tinh thần cũng không có.

Cố Bá Ngôn nhìn cái bộ dạng này của cô, không khỏi đề nghị cô: "Niệm Kiều, nếu như ở nhà buồn bực đến nhàm chán , con hãy mang con trai ra ngoài đi dạo, không cần biệt phôi( ai bít nó nghĩa j ko ;(( ), A Sâm mấy ngày nữa sẽ trở lại rồi."

Niệm Kiều đỏ mặt lên, tiếp gật đầu một cái.

Lần trước tai nạn xe cộ lưu lại trong lòng Cố Cảnh Niên ám ảnh, lúc Niệm Kiều vui vẻ nhất , cho nên hôm nay lúc ra cửa là tài xế trong nhà đưa đi.

Đi ngang qua cửa hàng độc quyền bán hàng quần áo trẻ em KY, Niệm Kiều nhìn con trai bên cạnh, vội gọi tài xế dừng xe: "Sang bên dừng một chút."

Thấy Niệm Kiều muốn xuống xe, Cố Cảnh Niên lập tức bò qua kéo quần áo của cô, "Mẹ, mẹ phải đi nơi nào?"

Niệm Kiều xuống xe, sau đó xoay người lại đem ôm Cố Cảnh Niên đi ra ngoài, "Mẹ mua cho mấy bộ quần áo, mùa hè đến mau à, quần áo con đều ở Hoa Thành, người kia đúng là người cha hồ đồ….”

Nói tới chỗ này, Niệm Kiều đột nhiên dừng lời nói lại, mình thiếu chút nữa đem chuyện Cố Hành Sâm là cha hắn nói ra!

Cố Cảnh Niên vặn đầu qua Niệm Kiều, hỏi: "Mẹ, ngã cái gì? Con ngã khi nào?"

Niệm Kiều ngẩn ra, "Không có gì, chính là mẹ muốn cho Niên Niên bảo bối mua quần áo, bảo bối vui vẻ sao?"

Cố Cảnh Niên nhếch miệng cười một tiếng, "Dĩ nhiên vui vẻ a, chỉ là Niên Niên hi vọng mẹ cũng có thể mua cho mình mấy bộ quần áo, a đúng rồi, còn có hai bác."

"Hai bác? Hai bác nào?" Niệm Kiều vặn lông mày hỏi.

“ Bác ở trong nhà cùng bác Tần ạ!" người bạn nhỏ Cố Cảnh Niên lưu loát nói.

Niệm Kiều trên một hàng hắc tuyến, mua quần áo cho Cố Hành Sâm ngược lại có thể suy nghĩ một chút, chỉ là quần áo người kia là quần áo may thủ công hoàn toàn gì đó, đoán chừng cô mua hắn nhìn không vừa mắt chứ?

Về phần Tần Mộ Bạch, hay là thôi đi, nếu mình không có khả năng cùng với hắn hòa nhau, cũng không cần làm cho người ta hiểu lầm, huống chi Cố Hành Sâm nếu biết mình mua quần áo cho Tần Mộ Bạch, đoán chừng sẽ giết mình!

Bình luận





Chi tiết truyện