chương 81/ 200

Lo sợ bị hắn uy hiếp, Niệm Kiều chỉ đành mang theo con trai tới cùng hắn ăn cơm. Cuối cùng ăn xong hắn còn tự mình đưa mẹ con cô trở về khách sạn.

Suốt đoạn đường đi tản bộ Cố Cảnh Niên chơi rất vui vẻ. Đến khi về trở về khách sạn thì nó đã thiếp ngủ trên vai Niệm Kiều.

Cố Hành Sâm xuống xe, đi vòng qua bên cạnh cô đưa tay đón lấy Niệm Niệm, động tác tự nhiên khiến cho Niệm Kiều chắc lưỡi.

Một tay ôm con trai, một tay khóa chặt vai Niệm Kiều. Ba người đi tới thang máy của khách sạn.

Vào thang máy, Niệm Kiều cuối cùng lên tiếng, "Cái đó —— hay để em ôm con."

Cố Hành Sâm nghiêng người không cho cô ôm con, lạnh lùng liếc cô một cái.

Niệm Kiều ngượng ngùng thu hồi tay của mình, không nói gì nữa.

Người này vẫn là như vậy, bá đạo làm người ta giận sôi!

Giống như vừa nãy, hắn nói hắn còn chưa ăn cơm, gọi cô mang theo con trai cùng hắn đi ăn cơm, đi thì đi, còn nhất định buộc cô ăn cái này ăncái kia, tuyệt không phân rõ phải trái!

Ra khỏi thang máy, liền chạm mặt Tần Mộ Bạch đi tới, "Niệm Kiều ——"

Thấy Cố Hành Sâm sau lưng cô, còn Cố Cảnh Niên nằm ở trên vai Cố Hành Sâm ngủ thiếp đi, Tần Mộ Bạch không nói gì, nhìn chằm chằm ba người.

Niệm Kiều gấp gáo, tiến lên một bước, nói: "Mộ Bạch, em"

"Hắn là ai?" Tần Mộ Bạch cắn răng hỏi, ánh mắt không dời mặt Cố Hành Sâm.

Nhìn gương mặt đó, hắn đã đoán được người này chính là cha của Cố Cảnh Niên!

Nhưng là, Niệm Kiều không phải nói không biết cha của Niệm Niệm là ai mà? Như vậy hiện tại người này làm sao lại xuất hiện tại nơi này?

Nhìn bộ dạng hai người, tựa hồ là rất quen thuộc! Niệm Kiều lừa mình?

"Hắn……. hắn là………."

Niệm Kiều cảm giác đầu lưỡi mình cứng cả lại, cô thật không biết nên giới thiệu Cố Hành Sâm như thế nào.

Người phía sau tiến lên, giơ tay lên ôm cô vào trong lồng ngực mình, "Tôi là chú của cô ấy."

Oanh ——

Giống như sấm dậy đất bằng, không chỉ có làm cho lý trí Niệm Kiều nổ tung, cũng làm cho lý trí Tần Mộ Bạch nổ tung rồi ! 12165781

Chú? Hắn và Niệm Kiều là quan hệ chú cháu? Như vậy Cố Cảnh Niên là ——

Chậm rãi, Tần Mộ Bạch dời tầm mắt nhìn Niệm Kiều, thấy mặt cô nhăn nhó, trong nháy mắt hắn hiểurõ quan hệ giữa hai người!

Niệm Kiều nhắm mắt lại, thật ra thì cô đã đoán được hắn sẽ giới thiệu mình như vậy, nhưng là chính tai nghe được hắn nói với người khác là chú của mình, cô chỉ cảm thấy trái tim bị người thọc một dao, thật đau!

Chú sao?

Nếu là chú, như vậy bây giờ tìm tới đây làm gì?

Nếu là chú, tối hôm qua điên cuồng hành hạ cô như vậy làm gì?

Không phải sợ loạn luân sao? Không phải hắn vẫn luôn nói là chú cháu sao? Cố Hành Sâm, ngươi rốt cuộc là đang làm trò gì!

Xoay người ôm lấy Niệm Niệm từ trong tay Cố Hành Sâm, Niệm Kiều không nói câu nào, móc ra thẻ mở cửa phòng mở cửa liền đi vào, trực tiếp đóng sầm cửa, đem hai người đàn ông nhốt lại bên ngoài.

Tần Mộ Bạch nhìn Cố Hành Sâm, Cố Hành Sâm cũng nhìn Tần Mộ Bạch.

Có người nói tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, nhưng là những lời này không áp dụng được trên người hai người đàn ông này.

Cố Hành Sâm bình tĩnh nhìn, tựa như tuyệt không để ý Tần Mộ Bạch biết mình cùng Niệm Kiều loạn luân, ngược lại làm cho người ta có cảm giác —— hắn muốn cho Tần Mộ Bạch biết quan hệ giữa hắn và Cố Niệm Kiều!

Tần Mộ Bạch ban đầu kinh ngạcliền dần trấn định, nhìn người đối diện, hắn mở miệng hỏi: "Anh chính là cha của Niên Niên?"

Cố Hành Sâm khẽ gật đầu, "Cảm ơn anh ba năm qua đã chăm sóc mẹ con cô ấy ."P2Sh.

Tần Mộ Bạch chê cười một tiếng, ngay sau đó chậm rãi nói: "Anh lầm rồi, tôi chăm sóc Niệm Kiều cùng Niên Niên, không phải bởi vì anh, mà bởi vì là tôi yêu niệm kiều!"

Lời của hắn, trực tiếp thể hiện rõ lập trường của mình. Cố Hành Sâm chỉ khẽ nhếch lông mày, không mặn không lạt nói: "Không sao, tôi hiểu biết rõ Niệm Kiều yêu tôi là được."

"Tôi không cho là Niệm Kiều còn yêu anh, ba năm nay cô ấy chưa bao giờ cùng tôi đề cập tới anh, như vậy là đã quên anh!"

Cố Hành Sâm có chút buồn cười nhìn hắn, hảo hồi lâu mới nói: "Tôi cùng cô ấy là chú cháu, cô ấy tại sao lại không đề cập tới tôi, trong đó có nguyên do không cần tôi nói, anh hẳn nên tự hiểu."

Dứt lời, Cố Hành Sâm móc ra thẻ mở cửa phòng mở cửa phòng Niệm Kiều đi vào.

Đã sớm đoán được hắn có thể bị nhốt bên ngoài cửa, cho nên hắn đã sớm tìm cách lấy được chìa khóa phòng.

Sau lưng hắn, Tần Mộ Bạch nói, "Cô ấy thật vất vả quên đi quá khứ đau khổ, anh không nên lại đến quấy rầy cô ấy!".

Cố Hành Sâm thân hình cứng đờ, nhưng không có quay đầu lại, cũng không nói gì với hắn, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Nhìn cánh cửa khép lại, Tần Mộ Bạch thầm nghĩ, Cố Hành Sâm, ngươi rốt cuộc đã tìm đến đây rồi!

Niệm Kiều sắp xếp cho con ngủ ngon xong đi ra, liếc mắt liền thấy Cố Hành Sâm đứng ở cửa, cô sợ hết hồn, "Anh.., làm sao anh đi vào được?"

Cố Hành Sâm quơ quơ tấm thể trên tay mình, cười nói: "Sao em lại nhanh quên thế. Lần trước vào nhà em, anh có thể lấy được chìa khóa thì thẻ mở cửa phòng có gi là không thể lấy."

Niệm Kiều quả thật muốn té xỉu, hồi lâu, cô rống giận: "Khách sạn sao lại có thể làm như vậy! Thẻ mở cửa phòng mà dám tùy tiện cho người ngoài!"

"Người ngoài?" Cố Hành Sâm trợn trừng mắt, đem cô giam trong lồng ngực ép sát vào vách tường, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Anh là người ngoài?"

Niệm Kiều cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn sắc mặt đỏ lên, đôi tay chống đỡ trước ngực hắn "Anh đi về đi, khuya lắm rồi."

"Trở về đâu? Anh sẽ nghỉ ngơi tại chỗ này." Cố Hành Sâm nói mặt không đổi sắc.

Niệm Kiều tức muốn hộc máu, nhỏ giọng lầm bầm, "Anh không thể vô lại như vậy được!"

Cố Hành Sâm hừ nhẹ một tiếng, nâng cằm cô lên: "Khốn kiếp? Cầm thú? Vô lại? Nói cho anh biết, trong mắt em,anh rốt cuộc là cái gì?"

"Đều là!" Niệm Kiều không chút nghĩ ngợi trả lời, "anh chính là đồ khốn kiếp cầm thú vô lại!"

Tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra người đàn ông này có nhiều tật xấu như vậy? Trước kia hắn rất hoàn mỹ, bề ngoài không cần phải nói, xử sự tỉnh táo quả quyết, đầu óc thông minh, ngoài trừ hắn rất bá đạo!

Nhưng là cố tình, chính cô lại chết mê chết mệt hắn! Hắn càng bá đạo, cô càng thích!

Cố Hành Sâm cũng không nghĩ ngợi nhiều điều cô vừa nói, ngược lại, khóe miệng hắn cười hơn tà khí , chạm khẽ môi của cô, nói giọng khàn khàn: "Em cũng đã nói như vậy, anh không phải nên tự thể nghiệm nói cho em biết, cái gì là khốn khiếp cầm thú vô lại đây?"

Niệm Kiều lập tức đẩy hắn ra, hạ thấp giọng nói: "Anh đừng làm loạn! Nếu làm cho Niên Niên tỉnh dậy là anh không xong với em đâu!"

"Không sao. Anh muốn biết em sẽ làm gì với anh."

". . . . . ."

Niệm Kiều hết ý kiến, muốn cùng hắn nói rõ ràng một chút, nhưng là vừa ngẩng đầu, hắn liền hôn cô thật nóng bỏng, chặn lại tất cả những lời cô muốn nói.

Bình luận





Chi tiết truyện