chương 102/ 200

Vào cửa hàng thời trang trẻ em, Niệm Kiều làm cho con trai tự đi chọn quần áo mình thích, cô chỉ trông nom trả tiền.

Nhìn chi phiếu trong tay một chút, khóe miệng cô không ngừng dương cao lên.

Sáng sớm hôm nay Cố Hành Sâm rời giường chuẩn bị đi Italy, cô mệt mỏi mắt cũng không mở ra được, nhắm mắt lại bị hắn kéo dậy đeo caravat cho hắn, cũng không biết có có đeo lệch hay không.

Đeo xong cà vạt, hắn nhét vào tay cô xấp chi phiếu, nói là thù lao cô đeo canavat, cô lúc ấy quá buồn ngủ, căn bản không suy nghĩ nhiều, nói tiếng cám ơn rồi gục đầu về giường đi ngủ.

Bây giờ nghĩ lại, người nào đó tình cảm rối loạn lại tái phát!

Rõ ràng là muốn cô tốt, cố tình muốn tìm lý do mới cho chi phiếu, thật là —— khó chịu vô địch!

Một người đàn bà nếu như không yêu một người đàn ông lại xài tiền của hắn, người đàn bà như vậy là vô sỉ đấy! Một người đàn bà nếu như yêu một người đàn ông, mà người người đàn ông kia không thương cô, cô lại xài tiền của hắn, đó là thật đáng buồn , sẽ bị người đàn ông coi thường!

Nhưng, nếu như hai người lưỡng tình tương duyệt, cô chính là xài tiền người đàn ông của mình, đó là một loại hạnh phúc!

Niệm Kiều hiện tại là loại cảm giác này, ở Hoa Thành ba năm, cho dù là ở thời điểm khó khăn nhất, cô cũng chưa từng nhờ tiền tài trên người Tần Mộ Bạch, bởi vì về vật chất dây dưa không rõ, sẽ dính líu đến về tình cảm dây dưa không rõ.

Trừ Cố Hành Sâm, cô Cố Niệm Kiều đối với người đàn ông đều nào trên thế giới đều có thể rất lý trí!

Giờ phút này cầm chi phiếu Cố Hành Sâm cho mình đi trả tiền, trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc, có loại cảm giác được người ta đặt trong lòng bàn tay để yêu thương.

Mua quần áo ra cửa, nhìn thời gian vẫn còn sớm, Niệm Kiều liền kêu tài xế tìm một chỗ dừng xe, cô cùng con trai xuống đi dạo.

Kết quả đi không có mấy phút, Niệm Kiều đã cảm thấy mình bị theo dõi, quay đầu nhìn lại ——

Giỏi lắm! Chẳng những theo dõi, còn quang minh chánh đại theo dõi!

Cô dứt khoát ngừng lại, đứng ở nơi đó chờ hai người kia.

Hai người thấy cô dừng lại, dứt khoát đi tới, đứng ở trước mặt cô, hết sức cung kính gọi cô: "Cố tiểu thư."

Niệm Kiều lập tức cảnh giác lên, hỏi: "Các ngươi là người nào? Tại sao theo dõi ta?"

Một người trong đó trả lời cô, "Cố tiểu thư, người không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không làm thương tổn người , chúng tôi là người của nhị thiếu, ngài ấy gọi chúng tôi đi theo người cùng thiếu gia."

"Cố Hành Sâm?" Niệm Kiều kinh ngạc hỏi ngược lại.

Nhìn hai mẹ con khắp nơi. Người nọ gật đầu.

Niệm Kiều im lặng, Cố Hành Sâm có quá nhạy cảm hay không? Về phần phái người đi theo cô sao?

Thật vất vả ra ngoài đi dạo phố, sau lưng lại đi theo hai người, thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

"Các anh không cần đi theo tôi, giờ là ban ngày, tôi sẽ không xảy ra chuyện ."

người nọ lập tức lộ ra một bộ mặt hoảng sợ, "Cố tiểu thư, cô đừng làm khó dễ chúng tôi, ngộ nhỡ cô cùng tiểu thiếu gia gặp chuyện không may, chúng tôi. . . . . ."

Người nọ không có nói thêm gì nữa, nhưng là Niệm Kiều lại hiểu, chỉ đành phải bất đắc dĩ gật đầu ngầm cho phép bọn họ tiếp tục cùng .

Cố Hành Sâm, anh ở trước những người này rốt cuộc là có bao nhiêu đáng sợ? Đoán chừng Diêm Vương gặp anh cũng phải nhường ba phần!

Cuộc sống gia đình của hai mẹ con ở Hoa Thành thói quen tạm ổn, may là trở về thành phố G, trở lại bên cạnh Cố Hành Sâm, còn có thói quen đi vào tiệm trà sữa bình thường.

Hai người vào một tiệm trà sữa, muốn hai cốc trà sữa, một lớn một bé đối diện với nhau cầm một cái ly, nhìn qua thật đúng là tốt đẹp.

Cố Cảnh Niên uống vội vàng, khóe miệng tràn đầy ra trà sữa, Niệm Kiều rút mấy tờ giấy khăn, đưa tay tới lau cho hắn, không cẩn thận đổ trà sữa trước mặt mình, nhất thời văng lên trên váy.

"Ai nha, mẹ, váy mẹ ướt." Cố Cảnh Niên bịch một cái từ trên ghế trượt xuống, chạy tới nhìn váy Niệm Kiều một chút, mặt ảo não.

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên đối với Niệm Kiều nói: "Mẹ, thật xin lỗi."

Niệm Kiều liếc nhìn chỗ bẩn trong váy mình, sau đó lại nhìn hắn một chút, nhất thời thất thanh bật cười, ngồi chồm hổm xuống lại gần mặt của hắn, liếm xuống khóe miệng hắn lưu lại một ít trà sữa, cười nói: "Bảo bối, nói xin lỗi mẹ như thế nào đây? Ngoan, mẹ không trách con, là mẹ con ta chân tay vụng về à."

Cố Cảnh Niên gật đầu một cái, làm ra một bộ mặt ra vẻ trịnh trọng, sau đó nói: "Mẹ, con nói xin lỗi là bởi vì con biết mẹ chân tay vụng về, con không có chăm sóc tốt mẹ, cho nên con nói thật xin lỗi, biết không?"

Niệm Kiều: ". . . . . ."

Giơ tay lên nhẹ nhàng chọc vào cái trán bé phía trước, Niệm Kiều nói thầm: "Thật là tốt bụng không có được báo đáp tốt, con trai hư, mẹ đi nhà vệ sinh, con chờ ở đây nhá."

Cố Cảnh Niên cười như tên trộm, "Mẹ, con cũng muốn đi nhà vệ sinh nữ."

Niệm Kiều: ". . . . . ."

Con trai, con có thể nổ hơn được nữa sao? Con có thể háo sắc hơn được nữa sao? Con là di truyền bao nhiêu gien của người cha kia à?

Cố Cảnh Niên sợ cô không đồng ý, ôm cổ của cô vẫn sáng ngời là sáng ngời , Niệm Kiều muốn hoảng đừng hôn mê, chỉ đành phải nói: "tốt thôi, mẹ dẫn mẹ dẫn con đi nhà vệ sinh nữ."

Cậu bé lập tức cười lên, bộ dáng vẻ đã thực hiệ được gian kế.

Niệm Kiều im lặng đọng lại nghẹn, chờ Cố Hành Sâm trở lại, nhất định phải cùng hắn nói chuyện thật tốt về con trai mới được.

Chỉ là Niệm Kiều cũng không cho Cố Cảnh Niên vào nhà vệ sinh nữ thật, chỉ kêu hắn chờ ở cửa, cô đi chuẩn bị cái váy một chút.

Chủ yếu là bộ vị bị ướt thật sự có chút xấu hổ, ở bên ngoài lau quá khó khăn vì vây cô mới đến nhà vệ sinh

Cố Cảnh Niên ở bên ngoài đợi bốn năm phút còn chưa phải thấy Niệm Kiều ra ngoài, không khỏi có chút gấp gáp, chạy tới gõ một cái cửa nhà vệ sinh, lớn tiếng kêu Niệm Kiều: "Mẹ, mẹ, mẹ mau ra đây đi chứ?"

Bên trong không ai đáp lại, nhà vệ sinh nam đi ra một người đàn ông, hai mắt nhìn hắn đã mở ra

Cố Cảnh Niên nhanh chóng không được, liền chạy đi vào tìm Niệm Kiều, kết quả đi vào mỗi cửa đều kéo ra một lần, sửng sốt không tìm được!

Hắn nhanh chóng khóc lên, "Mẹ, người ở đâu? Có phải mẹ không muốn Niên Niên rồi sao?"

Nhà vệ sinh quanh quẩn tiếng khóc tan nát cõi lòng của một đứa bé, cửa sổ mở rộng cũng không thổi vào được một hơi gió mát, mang theo một tia hơi thở mùa hè.

Cửa đi tới một người, coi Cảnh Niên khóc đến thương tâm như vậy, tiến lên ngồi chồm hổm xuống hỏi hắn: "Người bạn nhỏ, tại sao khóc?"

Cố Cảnh Niên thút thít mấy cái, xoa nước mắt trên mặt mình một chút, nói: "Mẹ cháu không thấy."

Hứa Thanh Du quay đầu nhìn chung quanh, tay cầm cái cửa nơi cũng biểu hiện màu xanh biếc, nói rõ trong cầu tiêu không ai à, chẳng lẽ mẹ của đứa nhỏ này không cánh mà bay rồi?

"Người bạn nhỏ, cháu xác định mẹ cháu đi vào không có đi ra ngoài hay sao? Có thể cháu không chú ý thời điểm mà mẹ cháu đi ra ngoài đây?"

Cố Cảnh Niên lập tức bác bỏ, "Sẽ không! Mẹ cháu đi vào cũng chưa từng đi ra ngoài à, cháu một mực bên ngoài nhìn, không nhìn thấy mẹ đi ra ngoài, mẹ không thấy."

Nói xong, hắn lại khóc nữa .

Hứa Thanh Du hít sâu, xem ra chính mình xen vào việc của người khác rồi, nhưng là nếu quản, cũng không thể trông nom đến một nửa rồi mặc kệ chứ?

Vì vậy cô hỏi: "cháu có biết số điện thoại của mẹ không? Nếu biết dì sẽ cho cháu gọi điện cho mẹ đến nơi này”

Cố Cảnh Niên bĩu môi suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu, "Cháu không nhớ rõ."

Hứa Thanh Du than thở, lại hỏi: "vậy số của người nhà cháu thì sao? Số của cha cháu, ông bà cháu chẳng hạn?"

Bình luận





Chi tiết truyện