chương 14/ 200

Cố Hành Sâm cả người cứng đờ , đến tầm một phút sau mới xoay người lại , nhấn mạnh từng âm tiết hỏi :"Cháu , có biết là mình đang nói gì hay không ?!"

"Tôi biết chứ , dĩ nhiên biết !" Cô đáp không chút do dự !

"Căn bản là cháu không biết gì !" Cố Hành Sâm nạt nhỏ "Trở về đi ! Không kịp nữa rồi !"

Cố Hành Sâm gạt tay cô ra , nhanh chóng lên xe chuẩn bị rời đi . Đáy lòng vốn đang phiền não bất an , còn nghe câu nói tràn đầy ẩn ý của cô làm cho trái tim hắn hoàn toàn ngổn ngang . Cố Niệm Kiều chạy đến trước xe , vẻ mặt quật cường nhìn hắn .

Hai người đều nhìn không rõ đối phương do cách màn mưa , Đôi tay vẫn đang nắm lái , dưới chân làm thế nào cũng đạp không được , nhìn chằm chằm phía trước . Trong đầu hắn thử đánh cuộc một lần , đánh cuộc xem khi hắn giơ chân đạp ga thể nào cô cũng tránh né . Còn chưa kịp suy nghĩ xong , thì người đứng trước mắt bất chợt té xuống

Trái tim co rúm lại , hắn nhanh chóng xuống xe , chạy tới ôm mặt cô mà gọi :"Niệm Kiều , Niệm Kiều ——"

Cố Niệm Kiều bắt lấy tay hắn , thanh âm yếu ớt :"Chú , chú đừng đi có được hay không. . . . . Xin chú đó. . ."

"Nói chú biết , chỗ nào không khỏe ?!" Hắn trầm giọng hỏi , vuốt mặt cô , vừa chạm vào cái trán thì cảm giác cô đang sốt lên.

Cố Hành Sâm tức tốc bế Niệm Kiều lên xe , hướng bệnh viện mà phóng

Dọc theo đường đi cô vẫn mơ màng gọi tên hắn , khóe mắt chảy xuống không ngừng

————————————

Khi Cố Niệm Kiều tỉnh lại đã là buổi sáng của ngày hôm sau . Vừa mới mở mắt cô chợt ngồi dậy , quay đầu tìm Cố Hành Sâm :"Cố Hành Sâm ——"

Trong phòng bệnh trống rỗng , chỉ có âm thanh của mình vang vọng , không hiểu tại sao trên mũi đột nhiên cay xè , chợt nghĩ mà khóc . Đúng lúc này thì cửa mở ra ——

Cố Hành Sâm mang bữa sáng đi vào , khi thấy cô tỉnh lại , hắn cũng không tỏ vẻ gì , nhìn về hướng cô . Lúc này cô liền cúi đầu bối rối . Ánh mắt của hắn quá nguy hiểm , cô không dám nhìn thẳng

"Cháu ăn chút gì đã , chú gọi điện cho ông nội rồi"

"Dạ" Cô buồn lòng đáp một tiếng , đột nhiên cảm thấy hối hận vì sự cố tối qua

Biết rõ hai người là chú cháu , nhưng cô không phủ nhận , từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn , cô đã có cảm giác rung động

Biết rõ hắn rất nguy hiểm , luôn che dấu tâm tư . Nhưng yêu phải hắn , nhất định sẽ đau lòng đến chết

Chỉ là cô phát hiện con tim không kiểm soát được , vừa nghe hắn muốn về lại Italy , cô bèn hoảng loạn không thôi , vừa vặn nhận được một chút ấm cúng , đã phải mất đi ?! Cô ... thật sự chịu không nổi

Chỉ là muốn hắn ở lại nên không tiếc lời nói ra xúc cảm trong lòng , thậm chí biết rằng sau đó hắn sẽ xa cách mình

Nhưng là không cách nào ngăn cản đắm chìm trong đó

"Lát nữa sẽ có người tới đón cháu xuất viện , chú phải đi rồi" Cố Hành Sâm nhìn cô yên lặng ăn điểm tâm , cũng không nói thêm lời nào , chuẩn bị rời đi

Cố Niệm Kiều tay run lên , cháo nóng rắc lên tay tựa hồ cũng không thấy nóng , liền ngẩng đầu lên dõi mắt theo hắn , thanh âm bởi vì sốt mà có chút khàn :"Chú nhất định phải đi sao ?!"

Cố Hành Sâm mím môi không nói , đồng thời nhìn cô mấy giây , sau đó xoay người bỏ đi

Người phía sau đột nhiên ném đồ trong tay xuống , nhổ hết ống tiêm vọt tới ——

Bình luận





Chi tiết truyện