chương 197/ 200

Niệm Kiều chỉ kịp ‘ ngô ngô ’ hai tiếng, cả người đã hoàn toàn bị Cố Hành Sâm thao túng, thân thể cũng càng ngày càng nóng.

Quần áo trên người chẳng biết lúc nào đã không cánh mà bay, toàn thân trần truồng, hai cỗ lửa nóng trong thân thể quấn quít lấy nhau.

Anh nghĩ muốn cô, thật ra thì cô cũng muốn anh!

Gần đây những ngày này, không phải cô tâm tình hoảng loạn thì anh lại bị thương, căn bản không thời gian nghĩ đến chuyện này.

Cố Hành Sâm chỉ muốn Niệm Kiều mau sớm quyên chuyện kia đi, mà Niệm Kiều nghĩ đến chính là mắt của Cố Hành Sâm lúc nào thì có thể khôi phục.

Hiện tại cảm xúc Niệm Kiều đã khôi phục rồi, mà Cố Hành Sâm sau ba ngày nữa cũng có thể khôi phục lại thị lực, trong đáy lòng hai người, thật ra cảm giác hưng phấn không nhiều hơn, mà là cảm giác an bình nhiều hơn.

Những mưa gió đều đi qua, lòng của hai người được trải qua lễ rửa tội, lắng đọng xuống đều là tinh túy.

Môi lưỡi ở trên thân thể mềm mại của cô chạy, đôi tay cũng không dám tịch mịch xoa nắn nơi đẫy đà của cô, nhẹ nhàng nhéo.

Niệm Kiều giạng chân ở trên người anh, liền dễ dàng cảm nhận được giữa hai chân của anh đang dâng trào, chính khí kiêu ngạo chống đỡ tại cửa động của mình.

Khơi dậy khí nóng trong người cô khiến cô miệng đắng lưỡi khô, trong thân thể cũng vọt lên một cỗ trống rỗng trước nay chưa có, cô biết rõ một sự thật ——

Giờ khắc này, cô so với anh càng thêm muốn cái loại kết hợp thực cốt mất hồn đó!

Cố Hành Sâm hô hấp càng ngày càng gấp rút nặng nề, vùi đầu ở ngực của cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng liếm láp, thỉnh thoảng nặng nề mút vào, in xuống dấu ấn nông nông sâu sâu.

Niệm Kiều ngửa đầu yêu kiều kêu một tiếng, khó nhịn giãy dụa thân thể của mình, không tiếng động nói của mình khát vọng.

Cố Hành Sâm lật người lại liền đem cô đặt ở phía dưới, rồi sau đó đi thẳng vào!

Niệm Kiều chân mày hơi nhíu lại, hai chân thon dài trắng nõn lại theo bản năng nâng lên, quấn chặt lấy hông của anh, bày ra tư thế làm cho máu nóng người ta sục sôi.

Cố Hành Sâm khẽ nguyền rủa một tiếng, rồi sau đó bắt đầu mau vào mau ra, hung hăng luật động.

Trong bồn tắm nước tràn ra một làn sóng vòng lại một vòng, không khí mập mờ dần ấm lên. . . . . .

————

Ba ngày sau, ở bệnh viện.

Cố Hành Sâm được tháo băng, ánh mắt lại không dám mở hẳn ra.

Niệm Kiều đứng ở một bên khẩn trương đến nỗi chẳng dám thở mạnh, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào mắt của anh.

Cố Hành Sâm mở mắt ra từng chút từng chút một.

Niệm Kiều cảm thấy hô hấp của mình hoàn toàn ngừng lại, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh!

Một bên Hoắc Hành Nghị cũng có chút khẩn trương, vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm.

Mà bên cạnh hắn, không ngoài dự tính là thôn cô tiểu thư cũng đứng ở một bên.

"Cố Hành Sâm, đây là mấy ngón tay. . . . . . Anh có nhìn thấy không?"

Không đợi được Cố Hành Sâm mở miệng, Niệm Kiều giơ lên hai ngón tay ở trước mặt Cố Hành Sâm quơ quơ, nông nóng hỏi anh.

Cố Hành Sâm khóe miệng mơ hồ nâng lên, một tay bắt được tay của cô, cố ý nói: "Là ba."

Niệm Kiều chợt cứng đờ, vẻ mặt kia cũng đã nói rõ cô tâm trạng của cô như thế nào rồi.

Hoắc Hành Nghị nhìn ra Cố Hành Sâm đang trêu chọc Niệm Kiều, không khỏi lên tiếng, "Cố phu nhân, Cố tiên sinh nếu không nhìn thấy, sao lại trả lời là ba chứ?"

Niệm Kiều nhíu mày lại không hiểu nhìn hắn, "Nhưng tôi rõ ràng giơ hai ngón tay mà."

Hoắc Hành Nghị: ". . . . . ."

Đúng là hai ngón tay mà!

Hắn vỗ vỗ đầu vai Cố Hành Sâm, rồi sau đó rời đi.

Niệm Kiều vẫn không hiểu, liền quay lại hỏi Cố Hành Sâm, " Hành Sâm, anh rốt cuộc có thể nhìn thấy hay không? Còn nữa..., mới vừa Hoắc Hành Nghị nói như vậy là có ý gì?".

Cố Hành Sâm đứng dậy, không có trả lời vấn đề của cô, chỉ lôi kéo tay của cô đi ra ngoài cửa.

Một đường thông suốt, tuyệt đối không giống như bộ dạng bình thường lúc anh không nhìn thấy.

Khi đi đến cửa thang máy, Niệm Kiều rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra, một cái tát đánh vào trên người của Cố Hành Sâm, "Khốn kiếp! Gạt em! Hại em lo lắng muốn chết!"

Cố Hành Sâm cười cười, ôm cô nhẹ nhàng lắc lư, thõa mãn thở dài: "Thật tốt, có thể nhìn thấy được em rồi, cô gái bé nhỏ của anh."

Niệm Kiều vui đến nỗi phát khóc, ôm lấy anh thật chặt, nước mắt nước mũi cọ xát hết lên người anh, "Em còn tưởng rằng mắt của anh không thể nhìn thấy được, mới vừa rồi thật sự rất lo lắng rất đau lòng!"

"Đứa ngốc, anh nếu không nhìn thấy, làm sao có thể trả lời là ba, nếu không thấy anh sẽ chỉ im lặng mà thôi."

Như vậy mới giống Cố Hành Sâm nha, nếu anh không nhìn thấy mà không trầm mặc, vậy anh nhất định không phải Cố Hành Sâm!

Niệm Kiều bất tri bất giác hiểu ra chuyện này, cảm giác não mình thật sự bị chập mạch rồi, mới có thể không hiểu được câu nói của Hoắc Hành Nghị như vậy. (giờ mới biết)

"Được rồi, chúng ta bây giờ trực tiếp đi đến sân bay, trở về nước."

Niệm Kiều chợt ngẩng đầu, "Hiện tại liền trở về nước? Nhưng chúng ta chưa chuẩn bị gì mà?"

Cố Hành Sâm siết chặt chóp mũi của cô, "Chờ con sâu nhỏ lười này chuẩn bị, chắc phải đợi đến sang năm!"

Niệm Kiều le lưỡi, thật sự thì không phải cô không thích sửa sang lại hành lý, chỉ là cô không có tời gian để thu dọn thôi.

Hai người trực tiếp từ bệnh viện đi sân bay, mà Cố Cảnh Niên đã được chị Vân đưa đến đó, hành lý cũng đã chuẩn bị xong.

Chỉ là trước khi lên máy bay, hai người không nghĩ tới Mạc Thiên Kình sẽ đến.

Thời điểm Cố Hành Sâm thấy đối phương, ánh mắt nhanh chóng thay đổi, sau đó mặt không biểu cảm nhìn hắn.

Niệm Kiều trái lại có chút khẩn trương, mặc dù không có hỏi Cố Hành Sâm rốt cuộc giải quyết Mạc Thuần thế nào, nhưng là nhìn cách làm người của anh, xuống tay tuyệt đối sẽ không nhẹ.

Mạc Thiên Kình hướng về phía hai người cười, giọng nói nhàn nhạt, " May quá tôi kịp đến tiễn hai người."

Cố Hành Sâm cau mày nhìn hắn, mình đem Mạc Thuần biến thành bộ dáng như vậy, hắn thật sự không ngại sao?

Mạc Thiên Kình nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài: "Sâm, chúng ta còn là anh em không?"

"Cậu cứ nói đi?" Cố Hành Sâm nhíu mày, rồi sau đó ôm lấy Niệm Kiều xoay người đi về phía cửa lên máy bay.

Mạc Thiên Kình cười, rốt cuộc làm anh em vào sanh ra tử nhiều năm, có rất nhiều lời để nói, nhưng căn bản không cần nói.

Lên máy bay, Niệm Kiều không nhịn được hỏi anh: " Hành Sâm, anh xử lí Mạc Thuần thế nào?"

Ngồi ở giữa hai người Cố Cảnh Niên cũng ngẩng đầu lên, có chút tức giận nói: "Cha, mẹ cô ấy là người xấu!"

Cố Hành Sâm có chút kinh ngạc, trái lại nhìn Niệm Kiều.

Niệm Kiều nhún nhún vai, bày tỏ mình chưa từng đề cập chuyện Mạc Thuần trước mặt Cố Cảnh Niên.

"Cha, không phải mẹ nói với con đâu, là bà Vân nói, bà Vân nói cô đó là một người phụ nữ xấu xa, cô ấy muốn cướp cha đi!"

Cố Hành Sâm sửng sốt, nghĩ tới Chị Vân tại sao lại biết chuyện này.

Rồi sau đó anh nghĩ đến lần trước chuyện mình và Niệm Kiều ở trong phòng ngủ, là do chị Vân gọi xe cấp cứu, chắc là bị dọa sợ, sau lại muốn biết chân tướng của sự tình, nên mới tìm hiểu một chút thôi.

"Đúng vậy, cô ta là người xấu, cho nên cha sẽ không để ý tới cô ta nữa."

Cố Cảnh Niên bĩu môi, "Cha, người xấu là phải bị trừng phạt, làm việc gì sai sẽ phải trừng phạt, cha không những không thể để ý đến cô ta, mà còn phải trừng phạt cô ta thật nặng!"

Niệm Kiều im lặng, đứa bé nhỏ như vậy sao chuyện gì cũng biết thế.

Cô ngẩng đầu trợn mắt nhìn Cố Hành Sâm một cái, nghĩ thầm đều là do anh không tốt, gien của anh tốt quá ha, khiến đứa bé trưởng thành sớm như vậy, cái gì cũng biết!

Trước ở phòng tắm hoan ái, trên người Niệm Kiều có vết hôn, không cẩn thận bị Cố Cảnh Niên thấy được, kết quả hắn rất bình tĩnh nói câu ‘ vết hôn mà thôi, con làm như không nhìn thấy ’.

Niệm Kiều lúc ấy thật hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, đứa nhỏ đáng chết này !

Em nói rất đúng. Cố Hành Sâm mặc dù bị trừng một cái, nhưng tâm tình vui vẻ như cũ, ôm Cố Cảnh Niên, cùng hắn líu ríu, trò chuyện rất hợp ý.

Niệm Kiều nhìn hai người, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Rốt cuộc, cũng thấy cầu vồng rồi.

Bình luận





Chi tiết truyện