chương 110/ 200

Nửa đêm, kẻ đứng người ngồi, nhốn nháo khắp trong phòng của Cố Bá Ngôn.

"Lão gia, người kiên trì thêm một chút nữa, Nhị thiếu gia còn chưa trở về, người hãy kiên trì một chút nữa ——" Tần quản gia nắm lấy bàn tay của Cố Bá Ngôn, nghẹn ngào nói.

Người người trong phòng chẳng ai dám thở mạnh, không khí bao trùm một tầng áp lực chưa từng có trước đây.

Niệm Kiều giờ phút này vừa mới tỉnh dây, đứng ở bên giường, hoàn toàn ngơ ngác, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường.

Cố Cảnh Niên nằm ở bên cạnh, ánh mắt cũng lộ vẻ hoang mang, nhìn vào hình dáng người ông của mình.

Cậu bé tuổi còn nhỏ, rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao Cố Bá Ngôn lại nằm ở trên giường như vậy, chẳng qua cậu bé cảm thấy dáng vẻ mệt mỏi của ông nội trông hết sức kinh khủng, tựa hồ có thể một giây tiếp theo ông sẽ nhắm mắt không còn có thể chơi với cậu được nữa vậy.

Vị bác sĩ của Cố Gia cúi đầu đứng ở một bên, im lặng không nói lời nào.

Tình trạng sức khỏe của Cố Bá Ngôn vốn đã không còn tốt, có thể sống thêm thời gian ba năm này đã là một kỳ tích, chẳng qua mọi người không ngờ rằng, ban ngày bản thân ông trông còn vẫn khỏe mạnh, vậy mà buổi tối lại đột nhiên cảm thấy trong người khó thở, trong nháy mắt tất cả các bộ phận, chức năng trong cơ thể đồng loạt trở nên suy kiệt.

"Mẹ, có vẻ như ông nội đang gọi mẹ kìa." Cố Cảnh Niên đột nhiên xoay đầu lại, nhìn về phía Niệm Kiều nói.

Niệm Kiều bỗng giật mình một cái, tiến lên quỳ gối bên giường, nước mắt trên khuôn mặt lập tức tuôn rơi đầm đìa: "Ông nội——"

Cố Bá Ngôn đã không còn đủ hơi để nói ra lời, chỉ cố gắng gượng nắm thật chặt bàn tay của Niệm Kiều, trợn to hai mắt.

Ánh mắt kia, rõ ràng là có ngàn ngàn vạn vạn lời muốn nói, nhưng ——

Ông chỉ có thể mở miệng rộng, khó khan gáp gáp lấy từng ngụm từng ngụm không khí, một chữ cũng nói không ra được.

"Mẹ, sao trông ông nội như có điều gì muốn nói vậy." Cố Cảnh Niên cũng nhìn ra dáng vẻ muốn nói của Cố Bá Ngôn, thân hình nhỏ bé tiến sát đến bên cạnh miệng cảu ông, cố thử nghe lấy những lời mấp máy của Cố Bá Ngôn.

Niệm Kiều vừa khóc vừa nói: "Ông nội, người không được chết…….Cố Hành Sâm còn chưa có trở lại, ông nội, ông cố chờ anh ấy trở về, ông hãy cố đợị anh ấy trở về có được không?"

"Mẹ, ông nội đang nói ….ia gia đang nói cái gì nhã, là cái gì?" Cố Cảnh Niên giống như nghe được cái gì, quay tới hỏi Niệm Kiều.

Nhưng Niệm Kiều giờ phút này căn bản không ý định quan tâm chuyện khác, quay sang mếu máo với Tần quản gia nói: "Tần quản gia, chú đã cho người gọi điện cho Cố Hành Sâm chưa vậy? Sao đến giờ này mà anh ấy chưa quay trở về? Tại sao anh ấy vẫn chưa về . . . . ."

Tần quản gia lắc đầu, nước mắt cũng chả dài trên khuôn mặt già nua, "Tôi đã gọi rồi, nhưng điện thoại của cậu hai không hiểu tại sao lại không thể liên lạc được."

Điện thoại không liên lạc được?

Niệm Kiều đột nhiên đứng thẳng lên, tựa hồ như cô không tin điện thoại của Cố Hành Sâm điện thoại lại không thể liên lạc, muốn đi ra ngoài thử gọi lại.

Tay của cô mới vừa chạm được điện thoại, âm thanh của Cố Cảnh Niên đột nhiên truyền tới, "Mẹ, ông nội không cử động nữa rồi."

Ông nội không cử động . . .

Năm chữ vang lên ở bên tai Niệm Kiều, tai nghe điện thoại trong tay “lạch cạch” một tiếng liền rớt xuống đất, cô xoay người lại, động tác hết sức chậm chạp.

Tần quản gia sửng sốt, sau đó khóc òa lên, "Lão gia, lão gia ——"

Cố Cảnh Niên bị tiếng khóc của Tần quản gia hù dọa, oạch một tiếng nhảy ra khỏi giường, chạy đến bên cạnh Niệm Kiều, lắc lắc cánh tay của cô: "Mẹ, ông nội sao vậy, ông nội làm sao…?"

Niệm Kiều ngơ ngác nhìn người nằm trên giường, ánh mắt bỗng trở nên trống rỗng, thất thần.

Sống và chết, hóa ra là nhanh như vậy.

Một giây trước, người kia còn mở to hai mắt nhìn bạn, một giây sau, mắt người đó đã nhắm lại không bao giờ mở ra được nữa.

Niệm Kiều từng bước từng bước lại gần, ngồi xổm xuống cầm lấy bàn tay đang lạnh dần của Cố Bá Ngôn, miệng thì thầm: "Ông nội, người đừng hù dọa Niệm Kiều con, bây giờ là người đang đùa với con phải không?"

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Cố Cảnh Niên đi tới, cẩn thận từng li từng tí ngó ngó Niệm Kiều.

Niệm Kiều xoay đầu lại, trong ánh mắt trong trẻo lóe lên tia sáng, giơ một ngón tay lên đặt ở bên môi, "Suỵt —— Niên Niên, chớ quấy rầy, ông nội đang ngủ, con không được làm phiền, đánh thức ông."

"Tiểu thư, cô làm sao vậy?" Tần quản gia dùng một loại ánh mắt kinh hãi nhìn Niệm Kiều, lão gia rõ ràng là đã chết a, tai sao cô lại có thể nói lão gia đang ngủ cơ chứ??

Niệm Kiều nhìn Tần quản gia một cái, khóe miệng nâng lên một tia cười tái nhợt, "Tần quản gia, tôi không sao."

Tần quản gia cảm thấy cô trông có vẻ lạ, không khỏi cất lời nói: "Tiểu thư, lão gia đã đi rồi, cô đừng như vậy, sẽ dọa đến cậu chủ nhỏ đấy."

Niệm Kiều đột nhiên thay đổi sắc mặt, giọng nói cất lên mang theo chút thê lương, đau lòng: "Chú nói cái gì vậy! Rõ ràng ông nội đang ngủ mà, ông nội không chết! Ông nội chưa có chết mà!"

Người trong phòng cũng ngẩn người, sửng sốt nhìn Niệm Kiều, trong mắt đầy tràn vẻ đồng tình.

Bọn họ có thể hiểu được tâm tình Niệm Kiều trong giờ khắc này , dù sao ở Cố Gia, qua nhiều năm như vậy, trừ Cố Hành Sâm, chỉ có Cố Bá Ngôn đối với Niệm Kiều là khá hơn một chút.

Đột nhiên ông cứ như vậy ra đi, cô là một đứa cháu gái, không tiếp thụ nổi chuyện này cũng là điều bình thường.

Huống chi, ba năm trước cô âm thầm mất tích, quay trở lại còn chưa có thực sự có cơ hội để hiếu kính với Cố Bá Ngôn, ông cứ như vậy đi, bảo cô làm sao mà không cảm thấy khó chịu ở trong lòng?

Cố Cảnh Niên bị hù dọa bởi dáng vẻ ngơ ngác của Niệm Kiều, cắn cắn môi, đột nhiên bật khóc, kêu to: "Mẹ, con muốn mẹ ——"

Niệm Kiều quay đầu lại liếc cậu một cái, cũng không biết mình có phải hay không trúng tà rồi, gầm nhẹ: "Khóc cái gì, không được khóc! Con ầm ĩ như vậy sẽ đánh thức ông nội dậy đấy."

Cố Cảnh Niên bị sợ hãi, sau đó càng khóc càng trở nên lợi hại hơn, đi đến bên cạnh chân của Niệm Kiều, ngước đầu nhìn cùng khóc suốt.

Tần quản gia nhìn thấy như vậy thì cảm thấy đau lòng, cất tiếng dỗ dành: "Cậu chủ, đừng khóc đừng khóc." Sau đó ông lại ngẩng đầu nhìn Niệm Kiều nói: "Tiểu thư, cô đừng như vậy, sẽ dọa cậu chủ sợ hãi mất."

Đuôi mắt Niệm Kiều giật giật, giật mình ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai mình vào trong lòng, cũng khóc òa lên.

Cố Hành Sâm không có ở đây, ông nội đột niên ra đi, trong lòng cô không chỉ khó chịu mà cũng đồng thời hoang mang, lo sợ. Cô đột nhiên cảm thấy không biết nên ăn nói như thế nào với lời dặn dò của Cố Hành Sâm.

Trong phòng tất cả đều là tiếng khóc của hai mẹ con, gia nhân trong phòng đứng ở một bên nghe được cũng cảm thấy thương tâm, khó chịu.

————

Ba ngày sau, đến ngày đưa tang của Cố Bá Ngôn.

Tang lễ của Cố Bá Ngôn, tất cả trưởng bối của gia tộc Cố Thị cũng xuất hiện, cùng với những nhân vật, thương gia quan trọng, đều xuất hiện tỏ vẻ chia buồn.

Tại buổi lễ, tất cả mọi thứ đều mang vẻ trang nghiêm, trang trọng, chỉ có hai màu đen trắng đập vào tầm mắt.

Giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ còn dư lại hai màu đen trắng, hô hấp cũng như có vẻ đè nén, trên mặt mỗi người, hoặc là không có biểu tình, hoặc là biểu tình bi thương, nhưng để có được mấy phần thiệt giả trong đó, chỉ có tự mình mỗi người biết được mà thôi.

Không biết vì sao mấy ngày nay cũng không thể liên lạc được với Cố Hành Sâm, trong lòng Niệm Kiều đột ngột nảy sinh một loại dự cảm tuyệt vọng.

Giống như mọi chuyện đều dồn dập ập đến, căn bản không hề có báo trước, làm cho bản thân người ta không có khả năng kịp thời ứng phó.

Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, cửa xe phía sau được mở ra, Niệm Kiều ôm Cố Cảnh Niên bước xuống xe.

Xúm lại xung quanh, là một đám ký giả…

Báo chí! Lại là báo chí! Ngay sau đó chính là những câu hỏi như mưa của ký giả ——

"Cố tiểu thư, nghe nói cô cũng không phải là người của Cố gia, không biết bản thân cô có biết chuyện này hay không??"

"Cố tiểu thư, chính miệng Phu nhân Cố Đại Thiếu Gia tuyên bố với mọi người, cô thật ra không phải là người của Cố Gia, nói cách khác, năm đó cô được Cố Đại Thiếu gia nhặt về, chứ không phải là con của ông ấy với người phụ nữ khác, cô có biết chuyện này hay không?"

"Cố tiểu thư, ba năm trước đây sau khi xảy ra tai nạn, cô liền mất tích, hôm nay lại xuất hiện trong tang lễ của Cố Lão Gia, có phải là vì muốn được chia phần tài sản Cố Gia hay không??"

Giống như quay trở lại ba năm trước đây, Niệm Kiều bị các vấn đề của những ký giả bức đến không còn đường có thể lui, trong kinh hoảng, cô chỉ nghĩ đến bảo vệ đứa con trai trong lòng của mình.

Cách đó không xa, Liễu Nhứ Mi bước tới, trên mặt lộ rõ một tia cười trào phúng, "Người này, căn bản cũng không phải là người của Cố gia! Chồng ta đã tỉnh rồi, là chính miệng ông ấy nói với ta, cô ta không phải là người Cố gia!

Liễu Nhứ Mi giơ một ngón tay chỉ thẳng vào Niệm Kiều, lời nói trong miệng đả thương người khác một cách vô hình!

"Cái gì? Cậu chủ của Cố Gia đã tỉnh lại? Vậy tại sao ông không tới tham dự tang lễ của cha mình?" Có người trong sô đám ký giả bắt đầu quay sang đặt câu hỏi với Liễu Nhứ Mi.

Hiển nhiên, Liễu Nhứ Mi đến có chuẩn bị, bước chân không có chút rối loạn, "A Duyên nằm trên giường hơn hai mươi năm, gần đây mới vừa tỉnh lại, thân thể còn chưa có hoàn toàn khôi phục, điều chỉnh tuyến hoạt động cũng có chút dị ứng, không cách nào đi ra ngoài, cho nên hôm nay mới không có xuất hiện tại nơi này, ba rời đi, bản thân ta cùng A Duyên cũng hết sức thương tâm. . . . . ."

Nói xong, bà ta còn cố nhỏ ra vài giọt nước mắt cá sấu, bản lãnh diễn trò thực sự hết sức lợi hại!

Niệm Kiều tay chân như nhũn ra, che lấy lồng ngực của mình, tựa như cô không còn thở nổi.

Ba đã tỉnh rồi hả? Ông nói mình không phải là người của Cố gia? Vậy cô là con của ai?Những năm qua, cha mẹ đã cô ở đâu?

Hôm nay tâm tình Niệm Kiều cực kỳ kém, cho nên An Manh Manh vẫn ngồi bên cạnh cô, mới vừa nhìn thấy sắc mặt không tốt của Niệm Kiều, cô ngay lập tức đỡ lấy Cố Cảnh Niên từ trong tay của cô mang qua mình ôm lấy.

Thật may là đỡ kịp, nếu không với tay chân mềm nhũn của Niệm Kiều như vừa rồi, đứa bé có thể đã rơi trên mặt đất rồi.

"Người phụ nữ này, thật đúng là khẩu phật tâm xà! Cô ta sớm đã biết mình không phải là người của Cố gia rồi, ba năm trước đây còn cố ý câu ` dẫn cậu hai của Cố Gia, Cố Hành Sâm. Biết kế hoạch của bản thân không có thành công ngược lại năm đó còn bị người ta phát hiện ý đồ, cô ta liền giả vờ đồn chuyện bản thân loạn luân cùng Cố Hành Sâm. Thật ra mọi chuyện đều không đúng, tất cả đều là mưu kế của cô ta mà thôi!!"

Đám đông người ở đây sau khi nghe xong nhốn nháo một hồi, ánh mắt của mọi người tựa như đao kiếm nhọn hoắt, sắc bén, thẳng tắp từng mũi từng mũi kiếm đâm thẳng lên khắp cơ thể của Niệm Kiều.

Niệm Kiều trong đầu trống rỗng, cô chỉ luôn nghĩ rằng miệng mồm Liễu Nhứ Mi độc ác, ngoa ngoắt mà không biết rằng, công lực đổi trắng thay đen, vu oan giá họa cho người khác của bà ta cũng có thể mạnh mẽ đến như vậy.

"Ba năm trước đây cô đột nhiên mất tích, tất cả mọi người đều cho rằng cô đã chết rồi, nhưng gần đây cô lại đột nhiên xuất hiện, có phải là muốn quay về để được chia phần tài sản của CỐ Gia không? Cố Niệm Kiều, không đúng, cô không phải họ Cố, căn bản cô cũng không phải là người Cố gia! Cũng không biết là loại con rơi con vãi ở đâu, đã ăn chùa ở chùa tại Cố Gia cũng đã hơn hai mươi năm, hiện tại còn muốn quay lại tranh tài đoạt sản, cô thực sự không sợ bị thiên lôi trên trời đánh chết hay sao?"

Liễu Nhứ Mi trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm cô, bộ dáng kia, quả thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống Niệm Kiều.

"Tôi không có, tôi không nghĩ muốn lấy được tiền của Cố gia . . . . ." Niệm Kiều phản bác một cách vô lực, cô cảm thấy toàn bộ sức lực của bản thân biến mất hết sạch.nàng cảm thấy khí thế của mình lập tức liền bị mất.

Cánh tay buông thong bên người nắm chặt, cảm giác như muốn nắm lấy điều gì nhưng cho đến cuối cùng thì cái gì cũng không nắm bắt được.

An Manh Manh thật sự là không nhìn nổi nữa rồi, đứng ở trước mặt Niệm Kiều, tức giận không dứt nói: "Bà Liễu, bà nói đủ chưa! Niệm Kiều vẫn luôn nói cậu ấy không cần đến tiền của Cố gia, coi như cậu ấy không phải người của Cố gia, cũng không tới phiên lạo người như bà có quyền thóa mạ, đay nghiến cậu ấy! Bà nghĩ mình là cái thứ gì!"

"Con nhỏ khốn kiếp! Mày lại đang tính toán cái quỷ gì vậy! Mày lấy tư cách gì mà khoa tay múa chân với tao!" Liễu Nhứ Mi cả giận nói, không một chút để ý hình tượng của bản thân, rống giận gào to.

An Manh Manh cười lạnh: "Tôi chẳng tính toán cái gì cả, nhưng mà trong tay tôi lại có thằng bé là cháu đích tôn của Cố Gia! Nó là con trai của Cố Hành Sâm đấy!"

Lời được nói ra mà không hề được suy nghĩ. "Manh Manh ——" Niệm Kiều kêu lên một tiếng, cô dù có như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện Manh Manh sẽ nói ra thân thế của Cố Cảnh Niên.

Bình luận





Chi tiết truyện