chương 87/ 200

Vốn là hai người ngủ đi chuẩn bị, chỉ là Niệm Kiều nghĩ lại tối hôm qua không ngủ cùng con trai, hơn nữa lại bị hắn đùa giỡn, cô quyết định ba người cùng nhau ngủ.

Quyết định như vậy, một bé vui vẻ đến không được, một cầm thú liền đau khổ.

Trên giường lớn, Cố Cảnh Niên nằm ở giữa, Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều nằm ở hai bên.

"Mẹ, mẹ giận con sao?"

Niệm Kiều sửng sốt, nhổm dậy, có chút buồn bực nhìn Cố Cảnh Niên, "Thế nào hỏi như thế? Mẹ tại sao lại giận con được?"

Cố Cảnh Niên quay đầu đi liếc mắt nhìn Cố Hành Sâm, sau đó quay lại nói với cô: "Con không để mẹ cùng bác ngủ cùng, mẹ không tức giận sao? Con tưởng là mẹ sẽ tức giận !"

Niệm Kiều nhíu mày, lười biếng hỏi: "Tại sao lại tức giận, mẹ biết, Niên Niên cũng là vì mẹ mà."

Tâm tư của con sao cô có thể không biết chứ?

Cô buổi tối ngủ thường mơ thấy ác mộng, có lúc cô không có tỉnh lại, ngược lại lại làm cho Niên Niên tỉnh giấc.

Nửa đêm canh ba, một đứa bé nhìn thấy mẹ thống khổ như vậy, nhất định sẽ bj dọa.

Có một lần hắn đề nghị, để Tần Mộ Bạch buổi tối tới ngủ cùng Niệm Kiều và hắn, kết quả làm cho Niệm Kiều tức giận.

Lần này Cố Cảnh Niên thật ra thì cũng rất sợ Niệm Kiều tức giận, nhưng mà hắn cảm thấy mẹ tựa hồ thích người bác này hơn chú Tần!

Cố Cảnh Niên cười khanh khách, lăn vào trong ngực Niệm Kiều, đầu nhỏ ở trước ngực Niệm Kiều cọ xát lung tung, cuối cùng nói: "Mẹ, trên người mẹ thơm quá, bác,bác ngửi thử xem."

Niệm Kiều: "……….."

Cố Hành Sâm rũ tầm mắt xuống, đầu vai run lên một cái , rất rõ ràng là đang cười trộm.

Niệm Kiều đưa tay tới, nhéo tay hắn một cái, thấy hắn ngẩng đầu lên cau mày vì đau, cô đắc ý cười.

Vậy mà, một tên cầm thú căn bản không để ý tới con trai đang ở trước mặt, kéo cô qua liền đem mặt chôn vào ngực cô, cũng học Cố Cảnh Niên bộ dạng cọ xát, ngẩng đầu lên, rất là hưởng thụ nói câu: "Thật rất thơm."

Niệm Kiều bạo 囧, nhìn hai người đàn ông cười đến mặt rực rỡ, cô tức giận o o vén chăn lên liền nằm vào, đưa lưng về phía bọn họ.

Cố Cảnh Niên cho là cô tức giận, vội bò đến gần đến Niệm Kiều, "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ tức giận sao?"

Niệm Kiều tức giận nói, "Không có!"

Cố Hành Sâm đưa tay đem Cố Cảnh Niên ôm xuống đặt lên giường, nhỏ giọng nói: "Niên Niên ngoan, ngủ đi, mẹ không có tức giận, chỉ là cháu không ngủ, mẹ liền tức giận."

Tiểu hài tử chính là dễ gạt, Cố Hành Sâm vừa nói như vậy, Cố Cảnh Niên lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Khôngđến mấy giây, hắn đột nhiên lại mở mắt, hướng về phía Niệm Kiều lưng nói: "Mẹ, ngủ ngon a!"

Niệm Kiều cười nhẹ một tiếng, quay tới hôn hắn một cái, cũng nói: "Ngủ ngon."

Cố Cảnh Niên lúc này mới hài lòng ngủ, ngủ thiếp đi trên mặt cũng còn đọng lại nụ cười.

Niệm Kiều nhìn hắn, cũng kìm lòng không được nở nụ cười.

Có lẽ là phụ tử tình thâm, cô ngược lại không nghĩ tới, Cố Cảnh Niên đối với Cố Hành Sâm, không chỉ có không bài xích, còn hết sức thân cận.

Cô gối đầu lên tay, tay còn lại vỗ nhẹ Cố Cảnh Niên, mái tóc đen rũ xuống, cổ áo ngủ hơi bị kéo trễ xuống , bộ ngực như ẩn như hiện, người khác nhìn thấy đều thấy phát hỏa trong lòng.

Thật sâu kiềm chế mấy lần mấy lần, phát hiện vẫn là không cách nào đè xuống ham muốn mãnh liệt này **, Cố Hành Sâm ngồi dậy, vén chăn lên xuống giường đi tới phòng tắm.

Niệm Kiều nhìn hắn vội vã gấp rút như vậy, tưởng hắn bị làm sao, cũng xuống giường đi theo.

"Cố Hành Sâm, anh làm sao vậy?"

Vừa dứt lời , người đi ở phía trước đột nhiên xoay người lại, trực tiếp lôi cô vào phòng tắm.

Cả người bị chống đỡ ở trên ván cửa, Niệm Kiều trợn to hai mắt, theo bản năng hướng xuống nhìn hạ thân hắn, quả nhiên ——

Con cầm thú này lại phát tình! ! !

Cuồng nhiệt hôn , Cố Hành Sâm trực tiếp động thủ kéo áo ngủ cô ra.

Nghĩ đến Cố Cảnh Niên nằm ngủ ở bên ngoài, hơn nữa có thể còn chưa ngủ sâu, Niệm Kiều có chút kháng cự, cầm lấy tay hắn, hạ thấp giọng nói: "Đừng"

Phủi sạch tay của cô, Cố Hành Sâm trực tiếp đi xuống thăm dò vào nơi u cốc kia, thở hổn hển ở bên tai cô nói: "Ngoan, anh sẽ tốc chiến tốc thắng thôi." 12179903

Niệm Kiều buồn cười, hắn nói tốc chiến tốc thắng, đoán chừng lại muốn giày vò nhiều lần, gắt giọng: "Không tin anh, tối hôm qua muốn nhiều lần như vậy, một đêm không cần sẽ chết à?"

"Sẽ chết, anh không bao giờ muốn em đủ, nếu như không phải là sợ em mệt muốn chết rồi, tối hôm qua anh sẽ không bỏ qua cho em ——" Cố Hành Sâm khóe mắt khẽ giơ lên, giữa hai lông mày đều là tà khí.

Niệm Kiều đỏ bừng cả mặt, nghĩ tới cự tuyệt cũng không có ích gì, dứt khoát giơ tay lên ôm cổ của hắn, một bộ mặc cho hắn định đoạt.

Cố Hành Sâm thật thấp cười, gạt quần lót của cô xuống, vừa hôn vừa làm cho cô động tình.

Cảm thấy nơi kia đủ ướt át, hắn nâng mông cô lên, chôn thật sâu vào.

Hai chân Niệm Kiều thật chặt vòng quanh hông của hắn, nửa người trên ngửa ra sau , hết sức nghênh hợp hắn, cắn môi không để cho mình phát ra thanh âm mập mờ.

Nông nông sâu sâu ra vào trong chốc lát, Cố Hành Sâm đột nhiên đặt cô trên đất, một tay chế trụ hông của cô ấn cô hướng mình, một tay nắm cằm của cô đem lấy cô đầu quay lạii, hung hăng hôn môi của cô.

Niệm Kiều cả kinh, rõ ràng cảm thấy hắn lại muốn mất khống chế, quả nhiên ——

Một giây kế tiếp, cô bị hắn đẩy tới bồn rửa tay bên cạnh, hai tay chống ở phía trên, hắn từ sau lưng mạnh mẽ tiến tới.

"Ưm….."

Rên lên một tiếng, Niệm Kiều lập tức cắn chặt môi dưới, không để cho mình lại phát ra thanh âm gì.

Nhưng là vừa ngẩng đầu, cô lập tức có loại cảm giác muốn chết!

Trong gương, rõ ràng hiện ra một loạt hình ảnh động tình xấu hổ ——

Chẳng biết lúc nào, quần áo trên người cô đã bị Cố Hành Sâm lột sạch, giờ phút này toàn thân xích lõa cô nhón chân đứng trên mặt đất, mà tên cầm thú kia đang từ phía sau cô điên cuồng ra vào.

Giống như chính hắn nói, muốn người phụ nữ này, cảm giác không lúc nào đủ.

Biết cô sẽ khống chế không được gọi tên hắn, hắn quay đầu của cô lại hôn lên môi của cô, nuốt hết tất cả thanh âm cô, nhưng là cuối cùng, Niệm Kiều còn là yêu kiều lên tiếng: "A ách"

Con trai nằm ngủ ở bên ngoài, nếu như bị đánh thức, thật sự là có người sẽ mắc cỡ chết!

Nhưng là cố tình loại cảm giác này thật kích thích người, Niệm Kiều có chút trầm mê ở trong đó, lại muốn trốn lại muốn muốn hắn cho nhiều hơn, thỉnh thoảng động thân thể của mình một chút.

Cố Hành Sâm quả thật muốn điên, phía dưới cô cắn hắn chặt như vậy, đáng chết cô vẫn còn cố tình lộn xộn!

Nhưng là hắn cũng biết cô đang lo lắng cái gì, che ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Không muốn phát ra tiếng có thể cắn lấy tay anh."

Niệm Kiều rất nghe lời, kéo tay của hắn liền hung hăng cắn, Cố Hành Sâm nhất thời cũng hít không khí.

Khóe miệng tà khí, hắn nhất đẩy mạnh một cái, cả người Niệm Kiều run rẩy.

"Khốn kiếp! Nhẹ một chút!" Niệm Kiều vừa thở dốc, vừa mắng hắn, toàn thân da thịt dính vào một tầng phi sắc, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn nà, giờ phút này cũng hồng lên, rất là mê người.

"Ai kêu em để cho con trai ngủ cùng chúng ta, vẫn chưa xong, sau đó trong bồn tắm một lần nữa!"

Niệm Kiều thật muốn khóc, về sau cô nhất định phải nhớ, một cầm thú nói tốc chiến tốc thắng, nhất định sẽ không ít hơn hai lần!

Cố Hành Sâm nói được là làm được, sau lại ôm cô vào bồn tắm rửa sạch, thú tính đại phát lại muốn lần thứ hai, Niệm Kiều cảm thấy cả người muốn dã rời.

Mê mê hồ hồ, cô chỉ nhớ hắn thay áo ngủ sạch sẽ cho cô, ôm cô đi lên giường, hôn cô, cùng cô nói ngủ ngon.

Sau đó hắn còn nói một câu gì đó, nhưng là cô thật sự là quá mệt nhọc, không có nghe rõ.

Cô quyết định, ngày mai lúc thức dậy hỏi lại hắn.

Chỉ là ngày thứ hai khi tỉnh lại, Cố Hành Sâm đã không có ở bên cạnh, Cố Cảnh Niên cũng không có.

Toàn thân đau nhức, cô vẻ mặt đau khổ ngồi dậy, cửa vừa vặn lúc này bị đẩy ra, Cố Cảnh Niên ngó đầu vào.

Thấy người ngồi trên giường, Cố Cảnh Niên vui mừng chạy tới, thanh âm trong vắt , "Mẹ, đã tỉnh a."

Niệm Kiều ôm hắn, thân thể vẫn như cũ có chút đau nhức , hỏi hắn: "Thế nào chỉ có một mình con? Hôm nay lại không nói chào buổi sáng với mẹ."

Cố Cảnh Niên hết sức khinh bỉ nhìn cô một cái, "Mẹ a, giờ cũng đã mười giờ, còn chào buổi sáng gì nữa"

Niệm Kiều: " ……….."

Mười giờ? Ông trời! Cô lúc nào thì có thể ngủ như vậy rồi hả ?

Đều là tại tên cầm thú không tốt kia! Tối hôm qua như vậy giày vò cô, mấy ngày nay buổi tối hắn không ngừng nghỉ như vậy, thật không rõ hắn lấy ở đâu nhiều tinh lực như vậy!

Nhưng mà bây giờ hắn đi đâu rồi? Không phải là đi làm chứ?

Cố Cảnh Niên thấy Niệm Kiều hết nhìn đông tới nhìn tây, không khỏi hỏi cô, "Mẹ, mẹ tìm cái gì à? Là ở tìm bác sao?"

Niệm Kiều không nghĩ tới tâm tư của mình cư nhiên bị con trai nhìn ra, có chút thẹn thùng, nhưng là thật sự cô đang tìm Cố Hành Sâm, "Niên Niên, bác đi đâu rồi?"

"Bác đi làm, nói nếu như mẹ tỉnh lại nhớ bác có thể gọi điện thoại cho bác."

Cố Cảnh Niên đem lời nói Cố Hành Sâm dặn nhắc lại nguyên văn.

Niệm Kiều nhắm lại mắt, cô phải thừa nhận, cô bị Cố Hành Sâm đánh bại!

Rửa mặt xong, cô ôm Cố Cảnh Niên xuống lầu, Cố Bá Ngôn đang trong vườn hoa uống trà, thấy hai mẹ con đi tới, hắn ha ha cười, "Niệm Kiều, tỉnh à?"

Niệm Kiều sắc mặt trở nên hồng, xoay tầm mắt gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cố Bá Ngôn.

Mới vừa ngồi xuống không được mấy phút, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn mã số, quả nhiên là Cố Hành Sâm.

Nhận điện thoại, câu nói đầu tiên là: "Đã tỉnh rồi hả ?"

Niệm Kiều liếc mắt, tức giận nói: "Thế nào buổi sáng đều không gọi em?"

Cô Cố Hành Sâm thật thấp cười, "Xem em mệt chết đi, không muốn đánh thức em."

Nghe hắn nói như vậy làm cô lại thấy uất ức, Niệm Kiều cũng không so đo tối hôm qua là bị hắn giày vò cho nên hôm nay mới không thể dậy nổi, chỉ là hỏi: " Lúc nào thì tan việc ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, tiếng cười Cố Hành Sâm lập tức truyền tới, so với trước kia còn lớn tiếng hơn, Niệm Kiều bị hắn cười đến không giải thích được, hỏi hắn: "Anh cười cái gì?"

"Anh chờ thật lâu đợi không được em điện thoại, còn tưởng rằng em không nghĩ tới anh, chỉ là câu nói kia của em, đã cho thấy em có nghĩ tới anh."

Hắn rõ ràng phân tích làm cho Niệm Kiều không còn lời nào để nói, cuối cùng chỉ là thở phì phò cúp điện thoại.

Cố Bá Ngôn quan sát vẻ mặt của Niệm Kiều, lại nhìn Cố Cảnh Niên một cái, không khỏi lộ ra nụ cười.

Hắn nên tin tưởng con trai của mình, tin tưởng hắn lựa chọn không sai, tin tưởng hắn có thể làm cho người phụ nữ của mình hạnh phúc.

Bình luận





Chi tiết truyện