chương 2/ 200

Tầm mắt của Cố Hành Sâm xẹt qua mặt Niệm Kiều , sau đó xoay người đi tới hộc tủ bên cạnh lấy ra hòm thuốc , rồi mới nói :"Tới đây"

Cố Niệm Kiều đỏ mặt , ánh mắt có chút né tránh , sau đó nhìn hắn một cái , nhưng dưới chân lại không di chuyển chút nào.

Cố Hành Sâm nhìn cô chằm chằm , trong mắt dần không kiên nhẫn "Tới đây"

Hắn lặp lại lần nữa , âm thanh rõ ràng nhấn mạnh . Cố Niệm Kiều định lại thần trí , bắt đầu đi tới.

Cố Hành Sâm sử dụng ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống , sau đó lấy ra một loại kem , cho vào đầu ngón tay , rồi đặt lên mặt cô , lòng ngón tay nhẹ nhàng xoa đều

Gương mặt cô như muốn thiêu cháy , cố gắng cúi đầu không dám nhìn hắn , đôi tay để đằng sau lưng , mười ngón tay xoắn vào nhau

Cố Hành Sâm tựa hồ không cảm thấy được sự ngượng ngùng , vẫn xoa đều thuốc vào gò má cô , đồng thời thanh âm lãnh đạm :"Chúng ta ở chung một nhà , cho nên cháu phải học cách khuất phục người khác"

Cố Niệm Kiều sửng sốt , theo dõi hỏi hắn :"Ý chú là gì?"

Cố Hành Sâm liếc cô một cái , xoay người chuẩn bị đem hòm thuốc bỏ lại chỗ cũ . Người phía sau đột nhiên đưa tay kéo hắn , hắn cư nhiên không để ý , thiếu chút nữa ngã quỵ trên người cô

Mặt của hai người gần trong gang tấc , hắn thở ra , cô đều có thể cảm giác được ! Cô bỗng trợn to hai mắt , giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi , thẳng tắp nhìn Cố Hành Sâm , môi anh đào mềm mại khẽ mím , thân thể cố gắng dựa về phía sau , trước ngực phập phồng lên xuống , tạo ra một màn hết sức mập mờ.

Cố Hành Sâm hai tay chống ở hai bên , nhìn bộ dạng sợ hãi của cô , tựa như cô đang khẩn trương , làm cho người ta có cảm giác hưng phấn . Tầm mắt hắn theo đó mà nhìn xuống cổ áo cô , đập vào mắt là hai luồng tuyết trắng . Cổ họng hắn trở nên căng thẳng , hí mắt nheo lại nhìn cô . Hô hấp dồn dập giống như đang thúc chết người khác . Giờ khắc này gương mặt không chỉ nóng lên , toàn thân cả hai gần như đều nóng . Cố Niệm Kiều cảm giác được miệng đắng lưỡi khô , sợ hãi theo dõi ánh mắt của hắn , không tự chủ đưa đầu lưỡi ra liếm môi một cái

Khoảng cách như vậy , động tác như thế , chẳng khác nào như đang quyến rũ người khác . Sắc mặt Cố Hành Sâm lạnh như tảng băng , thanh âm bộc phát :"Không nên dùng ánh mắt này để nhìn đàn ông ! Nếu như người đó bây giờ không phải là chú , cháu ... có thể bị đè ở dưới rồi !"

Hắn ra giọng trưởng bối dạy dỗ cô , ánh mắt ra vẻ khinh bỉ . Cố Niệm Kiều cảm giác như đang bị xúc phạm . Trái tim —— thật là đau !

"Chú sao lại nói với tôi như vậy ?!" Cô nổi giận , trợn mắt nhìn Cố Hành Sâm

"Ánh mắt của cháu nói lên điều đó" Cố Hành Sâm sắc mặt vẫn như cũ , vững vàng đứng dậy , ánh mắt sầm lãnh.

Cố Niệm Kiều cười lạnh , mới vừa rồi còn tưởng hắn là người tốt , xem ra người trong Cố gia như nhau , chẳng một ai tốt cả !

"Yên tâm ! Tôi câu dẫn ai , thì người đó cũng không phải là chú . Vì chú là chú của tôi !" Cô cố ý nhấn mạnh từ 'chú' với hắn , khóe miệng cười tươi hơn

"Cũng không được quyến rũ giáo sư của cháu , nhớ đấy" Hắn đối mặt cô khiêu khích tựa hồ không tức giận , nhàn nhạt nói một câu , lại làm cho Cố Niệm Kiều phát điên

"Khốn kiếp ! tôi không cần câu dẫn một ai !" Cố Niệm Kiều hoàn toàn nổi giận , nhịn không được liền thô tục.

Cố Hành Sâm liền nhíu lông mày , bộ dạng này của cô trong mắt hắn , cũng không trở nên đáng ghét , ngược lại cảm thấy rất thú vị . Hắn tự nhủ [Mình trúng tà rồi hả]

Cố Niệm Kiều nhìn bộ mặt của hắn , cái biểu tình ngây thơ đó , đáy lòng làm cô càng tức hơn , lời cô mắng còn chưa xong , lại nghe hắn nói :"Còn nữa... về sau không được dùng từ ngữ thô tục . Nên nhớ , cháu là một cô gái"

". . . . . ." Hắn cho là hắn là ai . Hắn nghĩ cô phải nghe lời hắn sao ?! Nếu vậy thì cô chẳng phải Cố Niệm Kiều rồi !

"Xin lỗi , tôi chính là thô lỗ thế đó , huống chi —— chú có quyền gì mà kiểm soát tôi ?!" Nói xong , cô đứng dậy hướng cửa đi tới , tự nhiên vẫy tay về phía hắn

Khóe miệng của Cố Hành Sâm nguy hiểm nâng lên , môi mỏng hé mở , khạc ra một câu :"Đơn giản thôi , vì tôi là chú của cháu !"

Bình luận





Chi tiết truyện