Không giống những lần trước, trước kia bất kể hắn hư thế nào, luôn có lúc ôn nhu, vậy mà ——
Tối nay, không biết hắn là bởi vì uống say hay là bởi vì trong lòng có tâm sự, lại nảy sinh ác độc, như muốn phá hủy cô!
Niệm Kiều đau đến mức tránh lên trên, nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát sự dây dưa của hắn, đến cuối cùng, cô chỉ có thể bỏ qua, mặc cho hắn dính vào.
Nửa đêm, Niệm Kiều mơ mơ màng màng tỉnh lại, chẳng qua hơi động thân thể, liền không nhịn được hít không khí.
Đau! Toàn thân cao thấp đều đau!
Nhất là chỗ tư mật, đau rát làm cho cô rất muốn khóc!
Toàn thân đau đến giống như là bị xe luân phiên nghiền qua, lại còn bị tổ sửa chữa cố sức đóng lại, cảm thấy mỗi một tấc da thịt mỗi một cây xương đều không phải là của mình.
Quay đầu đi nhìn người bên gối, cô sợ run.
Bóng đêm quá dày, cô không nhìn rõ vẽ mặt của hắn, nhưng loáng thoáng, cô nhìn thấy mi tâm của hắn có nếp uốn.
Trong lòng hắn rốt cuộc ẩn dấu tâm sự gì, ngay cả ngủ cũng không an tâm?
Niệm Kiều không tự chủ đưa tay nhỏ bé ra, muốn vuốt lên nếp uốn trên mi tâm hắn, khi đầu ngón tay mới vừa chạm vào hắn, hắn liền chợt mở mắt.
Hơi kinh sợ, tay Niệm Kiều đã bị hắn nắm lấy, không có thu hồi lại.
Cố Hành Sâm quay đầu mở đèn ở đầu giường ra, sau đó ngồi dậy, ôm Niệm Kiều vào trong ngực, ôm thật chặt, giọng nói lại bình thường: "Thế nào?"
Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, không biết là cô cảm giác sai hay thật là như vậy, cô cảm thấy trong lòng Cố Hành Sâm rõ ràng rất khẩn trương, nhưng biểu hiện ra, lại thật lạnh nhạt, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Cắn môi, cô đột nhiên không biết nên nói gì.
Có một loại cảm giác, cảm giác đau lòng ——
Cảm giác mình là một người ngoài, vẫn không thể đi vào trong lòng của hắn, cho nên không cách nào cảm nhận được sự giãy giụa của hắn.
Ngực hơi đau, cô vô ý thức nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
Sự trấn định của Cố Hành Sâm lập tức tan thành mây khói, "Thế nào? Có phải đau bụng không?"
Niệm Kiều nhìn hắn, lẳng lặng nhìn, giống như là muốn từ ánh mắt của hắn nhìn thấu tim của hắn.
Cố Hành Sâm cũng nhìn lại cô, trong mắt lạnh sâu không lường được, có chút khác thường thoáng qua, nhưng chỉ là nháy mắt, mau đến Niệm Kiều cũng không dám xác định, hoảng hốt cho là ảo giác của mình.
Hai người nhìn thẳng vào mắt một lát sau, Cố Hành Sâm xác định cô không phải đau bụng, trái tim thấp thỏm rốt cục để xuống.
Sau đó, hắn than một tiếng vô cùng nhỏ, nhắm mắt lại tựa vào đầu giường, "Chớ nhìn anh như vậy, ánh mắt của em khiến anh cảm thấy mình là một kẻ ác."
"Vậy tại sao anh không chịu nói cho em biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì? Anh không nói, em sẽ nghĩ lung tung."
Hắn vẫn nhắm mắt lại, cánh tay dài duỗi một cái lôi cô vào trong lòng, thanh âm không biết là mệt mỏi hay không còn cách nào, chỉ nói là: "Em chỉ cần nhớ anh yêu em, là được rồi, những chuyện khác không cần nghĩ đến."
Niệm Kiều rũ mắt xuống, không lên tiếng.
Đợi một lát, Cố Hành Sâm không nghe thấy cô khéo léo trả lời, không khỏi nghi hoặc, mở mắt nhìn sang, lại chỉ thấy cô cúi đầu.
Mặc dù không thấy được vẻ mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khó chịu ở đáy lòng cô, mãnh liệt đến mức hắn sắp hít thở không thông!
Vươn tay ra lại có chút chần chờ, thậm chí có chút run rẩy, hắn sợ nhìn thấy cô khóc, chậm rãi nâng mặt của cô lên——
Bình luận
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1