Nửa đêm, Niệm Kiều mơ mơ hồ hồ nghe được Cố Hành Sâm đang gọi điện thoại, cô lật người, mở mắt.
Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, tầm mắt của cô còn có chút mông lung, nhìn một chút bên gối, không có ai.
Nghiêng tai cẩn thận vừa nghe, giọng nói phát ra từ ngoài phong, cô chống hai tay chậm rãi ngồi dậy, nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên, trong phòng ngủ không có ai.
Cửa phòng ngủ không khép lại hoàn toàn, ánh sáng ngoài phòng hắt vào, Niệm Kiều theo ánh sáng nhìn sang.
Cố Hành Sâm đứng ở nơi đó, thần sắc lãnh đạm, tựa hồ là đang nói chuyện vô cùng quan trọng.
Vén chăn lên, cảm giác có chút lạnh, cô cầm lấy áo khoác tùy ý mặc vào.
Theo bản năng nhẹ bước chân, cô mở nehj cửa phòng ngủ, đi ra.
Lúc này Cố Hành Sâm vừa đúng lúc xoay người sang chỗ khác, cùng người bên kia nói gì đó ‘Thiếu chủ các ngươi, Melbourne ’ cái gì, cô không nghe rõ, khóe mắt liếc về văn kiện đặt trên khay trà.
Tựa hồ bị cái gì dẫn dắt, Niệm Kiều đưa tay, muốn lấy tập văn kiện đó.
Cố Hành Sâm giống như có mắt trên lưng, lúc tay Niệm Kiều sắp chạm được văn kiện thì hắn đột nhiên xoay người lại, cực nhanh đưa tay giữ cổ tay Niệm Kiều lại.
Niệm Kiều bị đau rên lên một tiếng, ngẩng đầu có chút ủy khuất nhìn hắn.
Cố Hành Sâm cả kinh, lập tức buông lỏng tay của mình.
Một giây đồng hồ sau, hắn nắm cổ tay của cô, đưa đến trước mắt nhìn một chút, cũng có chút đỏ lên rồi, có thể thấy được vừa rồi hắn đã dùng sức mạnh thế nào.
"Đau không?" Hắn giương mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Niệm Kiều lắc đầu một cái, đi tới ôm lấy hông của hắn tựa vào ngực của hắn, vẻ bất an lúc tỉnh lại không tìm được hắn nhanh chóng tiêu tan, thay vào đó là một cảm giác an toàn không ai có thể đem lại cho cô.
Nhẹ cọ xát vào ngực hắn, giọng cô lười biếng mà mị hoặc: "Gọi điện cho ai vậy?"
Cố Hành Sâm giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài của cô, ngồi xuống, thuận thế ôm Niệm Kiều đặt lên đùi của mình, một tay đặt lên hông của cô, một tay nâng cổ tay của cô thổi thổi.
Niệm Kiều cười ra tiếng, nhìn dáng vẻ thận trọng của hắn, cô hoài nghi mình có phải là thủy tinh vừa đụng vào sẽ vỡ không.
"Chớ khẩn trương á..., mới vừa là bị anh dọa sợ, không phải là bởi vì đau."
Nghe vậy, Cố Hành Sâm thở phào một cái, chợt lại cau mày, "Sao không ngủ? Không thoải mái sao?"
"Tỉnh lại không thấy anh nên không ngủ được." Niệm Kiều ôm lấy hắn, tựa vào đầu vai hắn, cười hì hì nói.
Trong lòng Cố Hành Sâm thấy ấm áp, bộ dạng phục tùng nhìn cô, không nhịn được hôn cô một cái.
Vừa chạm vào thân thể của cô, hắn không thể điều khiển được chính mình, nụ hôn nhẹ trở thành một nụ hôn sâu, khiến cho hô hấp của hai người trở nên loạn nhịp, hắn mới lưu luyến không buông cô ra, để cho cô hít thở.
"Vậy anh cùng em đi ngủ." Dứt lời, Cố Hành Sâm ôm cô hướng tới phòng ngủ.
Niệm Kiều tựa đầu vào vai hắn, ý bảo hắn đừng nóng vội, sau đó ánh mắt rơi vào văn kiện mà cô vừa muốn cầm lên xem: "Đó là cái gì vậy?"
Thật ra thì cô vốn cũng không phải là rất muốn xem, chỉ là lúc cô vừa mới định lấy, phản ứng của Cố Hành Sâm làm cô sợ, cũng làm cho cô càng hiếu kì, cho nên rất muốn biết rốt cuộc trong đó là cái gì.
Cố Hành Sâm nhíu mày, giương cằm lên, nói: "Không có gì."
Niệm Kiều nhíu mày, phản ứng của hắn quá kỳ quái đi, chẳng lẽ bên trong không phải vật rất quan trọng sao?
Vừa nghĩ tới, cô vừa đưa tay lấy tập văn kiện, sau đó mở ra xem.
Bên trong tất cả đều là ghi chép về một cô gái từ 18 tuổi tới 20 tuổi, ghi chép hết sức cẩn thận chi tiết.
Đáy lòng Niệm Kiều thắt lại, cô bé này là ai? Hắn tại sao lại muốn điều tra về cô ấy, còn phải điều tra cặn kẽ như vậy?
Phía sau là một chút tư liệu về tập đoàn Đế Thiên ở Melbourne, về Đế Thiên tập đoàn, Niệm Kiều một chút ấn tượng cũng không có, cũng không cảm thấy hứng thú, nên không nhìn lâu.
Cắn môi, cô nhắm chặt mắt, muốn hỏi lại không dám hỏi.
Tất cả biểu hiện của cô đều được Cố Hành Sâm nhìn thấu, có chút buồn cười nhìn cô, thật lâu cũng không lên tiếng giải thích.
Rốt cuộc, sau mấy phút Niệm Kiều thật sự là không nhịn nổi, hỏi: "Cô ấy là ai vậy? Bằng hữu của anh sao?"
Nhìn cô rõ ràng rất ghen ghét, cẩn thận hỏi hắn, Cố Hành Sâm giống như nhìn thấy Niệm Kiều khi chưa mất trí nhớ trước kia, cảm thấy thật yêu cô hơn.
Tâm trong nháy mắt liền đau nhức.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, Cố Hành Sâm cảm giác xúc động vô cùng, về sau, nhất định phải đối xử tốt với cô, cho cô hạnh phúc lớn nhất, để cho cô cùng con trai hạnh phúc!
Nhớ tới Cố Cảnh Niên, lòng của Cố Hành Sâm càng thêm rối rắm.
Không biết có phải vì chuyện lần đó ở trong lòng của Cố Cảnh Niên lưu lại bóng ma quá sâu, hắn chẳng những đối với mình hết sức bài xích, thậm chí đối với tất cả nữ nhân đều hết sức bài xích, trừ An Manh Manh.
Những ngày qua hắn rời đi G thị, cũng là An Manh Manh chăm sóc hắn.
Niệm Kiều nhíu mi, nói: "Anh cũng không nhất định phải nói, em ta cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, ha ha, ha ha ——"
Cuối cùng, cô còn cười khúc khích hai tiếng, sau đó, lúc Cố Hành Sâm còn chưa kịp phản ứng, cô đã đứng dậy vào phòng ngủ.
Cố Hành Sâm nhíu mi, vẫn không sửa được thói quen này, trong lòng có chuyện gì cô vẫn luôn có thói quen này.
Nhìn ảnh của Thượng Quan Đồng, khóe miệng Cố Hành Sâm nâng lên một nụ cười, sau đó đứng dậy đi tới phòng ngủ.
Niệm Kiều không khóa cửa, thậm chí lúc chạy vào cũng không có đóng cửa, vừa vào đã chui ngay vào trong chăn.
Cố Hành Sâm nhìn đống chăn, trong lòng hắn đã cười đến không thở được, nhưng hắn cũng có thể hiểu được tâm tình của cô lúc này.
Bởi vì lần trước tới Hoa Thành, hắn đã hỏi Mạc Thuần, người mất trí nhớ có thể xuất hiện những tình huống gì, Mạc Thuần là thầy thuốc tâm lý.
Hiện tại Niệm Kiều, bởi vì sự áy náy trong lòng đối với Tần Mộ Bạch, và bởi vì phát hiện mình thật thích hắn, nhưng hắn lại tốn ý định đối với người phụ nữ khác, cho nên cô tự nhiên cảm thấy khủng hoảng.
Cố Hành Sâm đi tới bên giường ngồi xuống, kéo chăn, nhưng cô không chịu buông ra.
Hít sâu, sau đó, tay hắn tăng thêm chút lực kéo chiếc chăn ra, cả người Niệm Kiều co cứng bên trong.
Đáy lòng Cố Hành Sâm căng thẳng, lôi cô đứng lên quay mặt về phía mình, nhìn cô giận dỗi, hắn bất đắc dĩ than thở, sau đó giải thích: "Đừng loạn nghĩ, Thượng Quan đồng chỉ là một người bạn của anh, cô ấy với anh cũng không tính là thân thiết lắm."
Niệm Kiều ngẩn người, phản ứng kịp sau đó có chút lúng túng, ha ha cười khúc khích, nói xạo: "Em đâu có loạn tưởng gì đâu, anh nghĩ gì vậy?"
Cố Hành Sâm: "….."
Xoa trán, đem cô ôm vào lòng, giọng hắn trầm thấp, "Em không tin anh."
Hắn dùng câu khẳng định, giọng nói chắc chắn khiến Niệm Kiều hốt hoảng.
Thoáng chốc, hốc mắt cô đỏ lên, cắn môi lắc đầu, nghẹn ngào, không biết bắt đầu giải thích từ đâu.
Bình luận
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1