Cửa vừa đóng lại, Niệm Kiều lập tức thở dài, quay đầu lại nói với Cố Hành Sâm: "Cố Hành Sâm, em muốn biết giữa Manh Manh cùng Lạc Quân Việt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em biết được không?"
Cố Hành Sâm nhướng mày, Lão Đại mất hứng, "Không được"
"Tại sao không được?" Niệm Kiều dịch sát người lại, cầm lấy ngón tay út của anh, nhẹ nhàng sờ.
Cố Hành Sâm bị cô làm cho tâm ngứa ngáy, nhưng vẫn cố gắng giả bộ, "Tại sao phải nói cho em biết?"
Niệm Kiều hung hăng nhéo mu bàn tay của anh, bất mãn bĩu môi, "Cố Hành Sâm anh đúng là đồ xấu xa! Cố tình khơi tính tò mò của em lên, rồi lại không nói cho em biết đáp án, cảm giác như thế cực kỳ khó chịu anh có biết không?"
Cố Hành Sâm nhỏ giọng cười, lúc này chợt đưa tay chỉ môi của mình, "Hôn anh, anh liền nói cho em biết."
Niệm Kiều còn lâu mới trúng kế của anh, cái lão hồ ly xấu xa này, dù có hôn anh, anh cũng sẽ không dễ dàng nói nguyên nhân với mình!
Trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, cô đi đến gần, cách môi anh còn có mấy millimet thì dừng lại, thanh âm kiều mỵ mê người, "Cố Hành Sâm, nói cho em biết, Manh Manh cùng Lạc Quân Việt tại sao lại chia tay đi?"
Cố Hành Sâm cả người căng thẳng, đáng chết! Con Yêu Tinh này, lại đang dụ dỗ mình!
Nhưng bây giờ vết thương trên tay hắn còn chưa khỏe, đi bắt lời của cô chưa chắc có thể bắt được, mà đang ở trong bệnh viện, cô khẳng định sẽ không muốn cùng mình làm loạn!
Hơi thở của anh có chút rối loạn, cắn răng nói: "Không hôn, anh sẽ không nói cho em biết."
Niệm Kiều cười, đến gần một millimet, thở ra khí nóng toàn bộ phun trên mặt anh, ẩm ướt, ngứa một chút, "Thật không muốn nói cho em biết?"
Cố Hành Sâm vẫn cố kiên trì, nhất quyết không chịu đầu hàng, "không hôn. . . . . . Anh nhất định sẽ không nói cho em biết!"
Niệm Kiều nhất thời giận lên, một tay níu lấy cổ áo của anh, hung ác nói: "Nói hay không?"
Cố Hành Sâm đuôi lông mày nhảy lên, một bộ ‘ Anh không nói em có thể làm gì được anh ’!
Niệm Kiều giận đến thiếu chút nữa hộc máu, đôi tay ở trước ngực gãi gãi, cuối cùng bất đắc dĩ ôm cổ anh làm nũng: "Cố Hành Sâm, chú, lão công, anh nói cho em biết đi mà, tại sao Manh Manh lại cùng Lạc Quân Việt tách ra, nói cho em biết nói cho em biết đi ~~"
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô làm nũng, chỉ là khi nghe thấy cô nói ‘ lão công ’ Cố Hành Sâm nghe được hai chữ này trong lòng trong miệng đều là mật đường, nhất thời buông miệng, "Được rồi, nói cho em biết."
Niệm Kiều lập tức mặt mày hớn hở, chủ động hôn anh một cái, "Nói đi, tại sao."
Cố Hành Sâm vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, " An Manh Manh cùng Lạc Quân Việt chia tay là điều tất nhiên."
"Tại sao?" Niệm Kiều vặn lông mày, bọn họ yêu nhau như vậy, hơn nữa Lạc Quân Việt nghe lời An Manh Manh như vậy, đối với cô ấy tốt như vậy, tại sao bọn họ chia tay trái lại là điều tất nhiên đây?
"Ở thời điểm em chưa biết mình là con gái của Triển Thiên Lăng, em cảm thấy chúng ta ở chung một chỗ, thì được coi là cái gì?"
Niệm Kiều sửng sốt, lâm vào một mảng mờ mít, chuyện này là sao chứ?
"Sao? Không biết?" Cố Hành Sâm nhỏ giọng, hỏi ngược lại.
Giật mình tỉnh lại. Niệm Kiều bĩu môi, "Là ‘loạn luân’ thế nhưng cùng Manh Manh và Lạc Quân Việt có quan hệ gì?"
Bọn họ chính là một người họ An một người họ Lạc, hai người bắn đại bác cũng không tới, không có khả năng là loạn luân chứ?
Cố Hành Sâm hài lòng gật đầu một cái, sau đó nói: "Mẹ của An Manh Manh là Diêu Thanh trước khi gả cho cha của An Manh Manh, từng có một mối tình đầu khác."
"Chuyện này anh cũng biết sao?" Niệm Kiều kinh ngạc không dứt, cái chuyện xưa cũ này, hơn nữa còn là về đời trước, cũng không phải là người nhà của mình, tại sao anh lại biết được?
Nếu không phải mình không nhìn thấy, Cố Hành Sâm thật muốn liếc cô một cái.
"Hi Nghiêu nói cho anh biết."
"A, thì ra là anh ta nói."
Vậy thì khó trách, An Hi Nghiêu anh trai của An Manh Manh, biết chuyện của mẹ An Manh Manh cũng không có cái gì lạ.
Huống chi An Manh Manh Bát Quái như vậy, An Hi Nghiêu khẳng định cũng không có tốt hơn bao nhiêu!
Lúc này, tại phía xa nước Pháp An Hi Nghiêu vô duyên vô cớ hắt hơi một cái, nghi hoặc sờ sờ lỗ tai của mình, có chút nóng lên.
Tên khốn kiếp nào dám ở sau lưng nói xấu mình?
"Không tò mò mối tình đầu của mẹ cô ấy là ai sao?"
Cố Hành Sâm đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, hướng về phía Niệm Kiều nói.
Niệm Kiều ngẩn ra, theo dõi mặt của anh nhìn hồi lâu, trong lòng đã mơ hồ hiểu ra được nội dung của câu chuyện xưa!
Nhưng, cô không thể tin được đó là thật!
Hoặc là nói, cô không muốn tin tưởng đó là thật!.
Giống như mấy ngày trước khi An Manh Manh đã biết được toàn bộ sự thật, cũng không muốn tin tưởng tất cả chuyện này là sự thật!
"Diêu Thanh đối với mối tình đầu của mình, vẫn nhớ mãi không quên, thời điểm năm xưa, mặc dù đã đến An gia, nhưng vẫn thường xuyên ra ngoài gặp mặt mối tình đầu, bị cha của An Manh Manh bắt gặp nhiều lần."
Niệm Kiều khiếp sợ giống như đang ngổn ngang trong gió, lúc trước vẫn nghe An Manh Manh nói, quan hệ giữa cha và mẹ của cô ấy không được tốt lắm, trước kia cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trong nhà giàu đều có chuyện như vậy, dù sao mẹ của An Manh Manh cha cũng là loại hôn nhân thương mại do gia đình sắp xếp!
Nhưng là bây giờ, lời nói của Cố Hành Sâm, khiến cho cô hoàn toàn không tìm được từ để hình dung tâm tình của mình giờ khắc này!
"Nghe nói, Diêu Thanh khi đến An gia được ba tháng, lại có bầu được bốn tháng."
Cố Hành Sâm nói xong những lời này, giống như ở bên trong lòng của Niệm Kiều ném ra một quả bom.
Cô khiếp sợ đến nỗi ngây ngẩn cả người, khi trở lại bình thường chợt che miệng của mình lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi cộng thêm hốt hoảng.
Cô là một người ngoài khi nghe thấy tin tức này còn khiếp sợ cũng khó có thể tiếp nhận như vậy, vậy Manh Manh sau khi biết được sự thật này thì. . . . . .
Cố Hành Sâm nghe được thanh âm đang cố hít thở của cô, nhưng chỉ lắc đầu một cái nói hai chữ: "Nghiệt duyên."
Niệm Kiều ở trọng khiếp sợ tỉnh lại, lòng tràn đầy lo lắng, "Cố Hành Sâm, em rất lo cho Manh Manh, em sợ cô ấy không thể chấp nhận nổi sự thật này."
Cố Hành Sâm vỗ vỗ tay của cô an ủi, "Chuyện này, cô ấy phải tiếp nhận."
Niệm Kiều không tiếng động gật đầu, sau đó lại than một tiếng.
Tại sao thế gian có nhiều nghiệt duyên như vậy? Tại sao người yêu nhau lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy?
An Manh Manh cùng Lạc Quân Việt, lại là. . . . . . (ủa vậy An Hi Nghiêu và Lạc Quân Việt là an em cùng cha mẹ khác, Manh Manh cũng ko tính là có máu mủ với LQV nhỉ.)
"Anh hiện tại rất may mắn, gặp được em, mà không phải An Manh Manh."
Đột nhiên, Cố Hành Sâm nói một câu như vậy.
"Có ý tứ gì?" Niệm Kiều khốn hoặc ngẩng đầu.
Cố Hành Sâm cầm tay của cô kéo đến bên môi hôn một cái, rất có cảm khái mà nói: "Nếu như tính cách của em mà giống với An Manh Manh, như vậy lúc đầu em cũng sẽ không bất chấp tất cả để theo đuổi anh, nếu như em không theo đuổi anh, hiện tại chúng ta cũng sẽ không ở chung một chỗ, có lúc xê dịch qua, chính là cả đời."
Niệm Kiều nhẹ xuy một tiếng, giọng nói không che giấu được tự hào, "Như thế nào, hiện tại biết em rất tốt đi?"
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, trịnh trọng nói: "Biết, luôn luôn biết."
Nếu là không tốt, anh như thế nào lại cam tâm tình nguyện vì cô mà sống chết đây?
Thế gian có biết bao nhiêu cô gái, người theo đuổi Cố Hành Sâm anh cũng nhiều, đâu chỉ có một mình Cố Niệm Kiều, nhưng là cố tình, anh lại thua trong tay của cô!
Có lẽ, cái này kêu là trời đã định trước!
"Cố Hành Sâm, nhớ tới trước kia em theo đuổi anh quyết liệt như vậy, trong lòng anh có phải rất đắc ý hay không?"
Niệm Kiều chợt mở miệng hỏi, trong giọng nói tràn đầy tính nguy hiểm.
Cố Hành Sâm trong lòng ‘ lộp bộp ’ một tiếng, thầm hô không tốt.
Quả nhiên, Niệm Kiều bắt đầu lôi chuyện cũ ——
Bình luận
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1