chương 147/ 200

Cố Hành Sâm ngưng mắt nhìn cô, từ ánh mắt cử chỉ của cô, hắn có thể cảm nhận được đáy lòng cô mừng rỡ cùng cảm động.

Hắn nghĩ, đây chính là điều hắn muốn.

Có thể nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, có thể nhìn thấy cô bởi vì chính mình làm mà cảm động, khiến hắn thật hạnh phúc.

Người bên cạnh, đột nhiên xoay người lại, gắt gao ôm chặt hắn, ở trong lòng hắn nhẹ nhàng nức nở.

Thật đáng ghét!

Vì quá vui mừng, khiến cho cô không khỏi rơi lệ.

Mặc kệ y phục trên người anh là hàng hiệu, mặc kệ y phục trên người rất đắt, tóm lại, cô nước mắt nước mũi cũng lau hết lên quần áo của anh.

Ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh vẫn nhìn mình cười, nụ cười dịu dàng như vậy, ánh mắt cưng chiều như vậy.

Niệm Kiều kìm lòng không được nhón chân lên hôn anh, đáy lòng có một thanh âm không ngừng hô hào: Cố Niệm Kiều, anh mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời ngươi!

Nhưng khi có một ngày, cô thật khôi phục trí nhớ, nhớ lại thời gian bọn họ trải qua hạnh phúc, đồng thời ——

Cũng nhớ tới lúc trước anh đối với cô độc ác tổn thương, nhớ lại bộ dạng mình thương tích khắp người, nhớ lại dáng vẻ mình tuyệt vọng,

Khi đó, cô là có hay không, còn có thể như bây giờ thành kính hôn anh như vậy, run rẩy nói: "Cố Hành Sâm, nhất định là trong sinh mệnh của em anh là người quan trọng nhất."

Hắn cảm động không thua gì cô, người quan trọng nhất, bốn chữ này nghe thật cảm động.

Ở nơi này non sông tươi đẹp, mùi hoa bốn phía tỏa hương, hắn chỉ cảm giác mình muốn say, say trong hương thơm dịu dàng của cô.

Hai người chèo thuyền ra ngôi nhà ở giữa hồ, vừa đi lên, Niệm Kiều liền khống chế không được địa bắt đầu chạy loạn.

"Hành Sâm, thật là nhiều hoa hồng xanh là do anh làm hay sao?"

Nhìn cái đó, Niệm Kiều cười đến mắt cũng híp lại.

Cố Hành Sâm tiến lên cầm tay của cô để trong lòng bàn tay vuốt vuốt, thanh âm vui vẻ: "Để cho người từ nước ngoài vận chuyển về."

"Vận chuyển từ nước ngoài về?" Niệm Kiều chấn kinh tột độ, cô thật sự đáng giá để cho anh phải tốn nhiều tâm tư như vậy sao?

Cố Hành Sâm siết chặt mặt của cô, cười nói: "Thế nào? Rất khiếp sợ rất cảm động có phải hay không? Vậy thì trong vòng một tuần lễ này hảo hảo mà báo đáp anh, uhm?"

Niệm Kiều vẫn còn trố mắt, ngây ngốc hỏi: " Báo đáp thế nào?"

Cố Hành Sâm nhíu mày, nhìn vào mắt cô, khóe miệng cười càng ngày càng tà khí, lại gần bên tai cô, lời nói mạp mờ: "Anh không ngại, em lấy thân báo đáp."

Niệm Kiều 囧: ". . . . . ."

Giơ tay lên vỗ nhẹ nhẹ anh một cái, cô không nói gì, chỉ là đỏ bừng cả mặt.

Cố Hành Sâm tâm tình thật tốt, mới phát hiện, bất luận cô loại nào, hắn cũng ưa thích như vậy.

Vào nhà gỗ nhỏ, Niệm Kiều càng thêm hưng phấn, trong trong ngoài ngoài đều nhìn vừa, cuối cùng đứng ở cửa sổ sát đất trước, nhìn phía xa mặt hồ, giang hai cánh tay hít sâu, "Hô ——"

Cố Hành Sâm đi tới từ phía sau ôm lấy cô, nhắm mắt lại, chóp mũi lượn lờ mùi hoa, là trên người cô đặc biệt có mùi thơm ngát, không tự chủ, trong miệng hắn bật ra một câu nói: "Thơm quá. . . . . ."

Niệm Kiều quay đầu lại, cười đến sáng rỡ thanh lệ, "Là mùi hoa sao?"

Cố Hành Sâm như cũ là nhắm mắt lại, ở cổ cô không ngừng cọ xát, lẩm bẩm khạc ra hai chữ: "Người thơm."

Niệm Kiều sửng sốt một chút, sau đó cười đến càng vui vẻ hơn rồi, xoay người lại ôm cổ của anh, thanh âm như chim vàng anh hót, thanh thúy dễ nghe: "Ý của anh là người của em so hoa còn thơm hơn?"

Cố Hành Sâm nửa người trên nghiêng thân qua, cho đến khi đè cô ở trên cửa sổ sát đất, thanh âm có chút trở nên ám ách: "Đúng, mùi hương trên người thơm hơn ——"

# đã che giấu #

Niệm Kiều cả người khẽ run, mở ra đôi mắt đẹp nhìn anh, khẽ lắc đầu: "Đừng, là ban ngày a ——"

Cô kiều thanh kiều khí , rõ ràng nói cự tuyệt, nhưng là thân thể của cô cũng không chịu nổi khống chế mà nghênh hợp đầu ngón tay của anh xâm phạm.

Nữ nhân, đều là ăn ở hai lòng, cô càng nói không muốn, thật ra thì càng nói muốn.

# đã che giấu #

# đã che giấu #

Niệm Kiều lung tung lắc đầu, mắt có lệ chậm rãi mà chảy xuống , thật khó chịu, cô thật sự rất khó chịu.

Cô muốn nhiều hơn, muốn anh cho cô nhiều hơn.

Là cái gì chứ?

# đã che giấu #

Sau đó, Cố Hành Sâm ôm nàng đi phòng tắm tắm, hai người thích ý nằm ở trong bồn tắm.

"Đại thúc, chớ lộn xộn." Niệm Kiều dựa vào ngực anh, thanh âm mềm nhũn, một chút hơi sức cũng không có.

Cố Hành Sâm lấy ngón tay ở trên lưng nàng vẽ nên các vòng tròn, nhắm mắt lại, một tay khoác lên bồn, một tay đặt ở trên lưng cô.

Nói một tiếng không nghe, Niệm Kiều khẽ mở mắt, một cái tay nhỏ dọc theo xương sườn của anh đi lên, đánh tới nách của anh.

Cố Hành Sâm cả người đều muốn bắn dậy, mở choàng mắt đem lấy bàn tay bé nhỏ đang làm chuyện xấu của cô bắt được, hung tợn nhìn cô, "Chớ lộn xộn."

Niệm Kiều học dáng vẻ bình thường của anh nhíu mày, "Tại sao anh có thể lộn xộn em không thể lộn xộn à?"

"Anh không có làm em ngứa ngáy." Cố Hành Sâm biết mình đuối lý, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói

"Em cũng vậy không có ở trên lưng anh vẽ vòng tròn a." Niệm Kiều hừ một tiếng, đắc ý đến không được.

Cô nghĩ, dáng vẻ mình giờ phút này, có thể dùng bốn chữ để hình dung —— ỷ sủng mà kiêu!

Đúng vậy, được anh sủng ái, cô rất ưa thích, cô rất hưởng thụ.

"Anh ở trên người của em lộn xộn, em cũng liền ở trên ngườianh lộn xộn?" Cố Hành Sâm chợt cười quỷ dị , hỏi cô.

Nhìn anh khóe môi cười, Niệm Kiều đáy lòng sợ hãi, thế nào cảm giác cô đang đào hố để cho mình nhảy ?

Nhưng là, cô nghe không ra trong lời nói của anh có ý nghĩa sâu xa gì, cho nên, cô biết rõ là cái hố, còn ngây ngốc nhảy đi vào, nói: "Đúng vậy, anh ở trên người em lộn xộn, em liền ở trên người của anh lộn xộn."

Cố Hành Sâm ồ một tiếng, sau đó, cánh tay mạnh mẽ nhốt chặt eo thon của cô, nhấc cả thân thể cô lên, để cho cô giạng chân ở trên người của mình.

Nếu như giờ phút này Niệm Kiều còn cảm thấy không ra ‘ ý nghĩa sâu xa ’ của câu nói kia, như vậy cô lại thật sự chính là ‘ đơn thuần ’ đến quá phận rồi ! (đúng quá rồi còn gì)

Cố Hành Sâm hai tay của vững vàng chế trụ eo nhỏ của cô, nằm ở nơi đó, trong thanh âm đều là lười biếng, "Anh mới vừa ở trên người của em lộn xộn một lần, hiện tại, em cũng ở trên người anh lộn xộn một lần."

Thần thái của anh nhàn nhã như vậy, nhưng là ánh mắt của anh cũng là tinh chuẩn sắc bén như vậy, không cho Niệm Kiều một cơ hội chạy trốn nào.

Niệm Kiều cũng biết, mình là chạy trời không khỏi nắng rồi, nhưng là cô không muốn cứ như vậy chụi thua.

Mặt đỏ lên, cô cà lăm nói: "Mới vừa, mới vừa rõ ràng là đứng, anh nào có ở trên người em a!"

Cô dám thề, đây là sau khi cô mất đi trí nhớ, nói rõ ràng được một câu! cô nói xong cũng nghĩ muốn đào cái hang đem mình chon đi!

Quả nhiên gần son thì đỏ, gần mực thì đen, cùng tên lưu manh này đại thúc ở chung một chỗ sau, cô cũng càng ngày càng lưu manh!

Cố Hành Sâm mắt bắn ra một đạo tinh quang, câu chữ chậm rãi khạc ra: "em là hi vọng, anh đè ép em tới một lần nữa?"

Niệm Kiều bạo 囧, cô không phải ý này có được hay không! Tại sao anh đều có thể bẻ cong!

"em, em, em căn bản cũng không phải là ý này! Anh, anh cố ý! anh khi dễ em!"

"È hèm ~" Cố Hành Sâm hừ nhẹ, thẳng lên nửa người trên dựa tới, chóp mũi chống đỡ cô, Shasha nói: "Tiểu tử, em hiện tại có hai cái lựa chọn ——"

Niệm Kiều đôi tay bảo vệ bộ ngực của mình, kinh hoảng nhìn anh, "Đâu, hai cái lựa chọn nào?"

Thật ra thì cũng bị anh nhìn sạch sờ sạch, liền chính cô cũng cảm giác mình làm điều thừa, có lẽ đây chính là bản tính nữ nhân thôi.

Cố Hành Sâm đôi tay dọc theo đường cong trên eo đi lên từng điểm từng điểm, cuối cùng một tay đi tới đầu vai của cô đem lấy cô giữ chặt, phòng ngừa cô sau đó đột nhiên nhảy dựng lên chạy trốn, một tay đi tới cằm của cô, ôm cằm của cô, côn đồ mà hướng tới hơi thở của cô, "Bảo bối, thứ nhất , chính là anh trước ăn em, sau đó em ăn lại anh; thứ hai, anh không ăn em, mà trực tiếp em nhào tới anh, ăn anh lần thứ nhất, em chuẩn bị chọn cái nào?"

Niệm Kiều muốn khóc, cả người bị anh nhìn soi mói, cô cảm thấy mình là trong suốt, cắn môi, cô rối rắm cực kỳ.

Có đầu óc mọi người sẽ chọn lựa chọn hạng mục thứ hai, nhưng là vấn đề là, bảo cô đem anh trước đụng ngã, ăn anh, cô không biết a?

Hơn nữa, cái kia sao hư, tự cấp cho cô chọn lựa, vẫn còn ở trên người cô chiếm tiện nghi, nơi này sờ nơi đó sờ, anh là mấy năm không có đụng nữ nhân sao?

Trên thực tế, Cố Hành Sâm là ba tháng không có đụng nữ nhân, cô rời đi cùng người kia ba tháng, hắn trải qua cuộc sống thống khổ không thể tưởng tượng nổi.

Cố Cảnh Niên bởi vì chuyện tình ba tháng trước, cùng hắn hoàn toàn xa cách, mà hắn còn phải lo lắng bệnh tình của Niệm Kiều tại Hoa Thành, vẫn còn phải đi làm.

Một người nếu là thân thể mệt mỏi, thật ra thì không phải mệt mỏi nhất, tâm mệt mỏi, mới là cực hạn mệt mỏi.

Niệm Kiều cúi đầu, sau đó nhấc lên mí mắt len lén liếc anh mấy lần, nhăn nhó nói: "em chọn thứ hai, nhưng là. . . . . . em không biết phải ăn anh như thế nào."

Cố Hành Sâm suýt nữa muốn bật cười, a ——tiểu tử đơn thuần a!

"Không sao, anh dạy cho em ——"

Bình luận





Chi tiết truyện