chương 195/ 200

Mạc Thuần thật sự không nghĩ tới, Cố Hành Sâm sẽ tàn nhẫn như vậy, để cho mình phải lựa chọn giữa hai con đường này.

Mà cô lại phát hiện, mình không có quyền cự tuyệt!

Cố Hành Sâm một tay chế trụ cổ tay của cô, trong lúc đó khẽ giật giật, hỏi cô: "Chọn cái nào?"

Mạc Thuần biết, hắn vừa mới cử động đầu ngón tay, nhưng thật ra là đang cảnh cáo mình, nếu như cô vẫn im lặng, không lựa chọn một trong hai điều trên, hắn coi cô đã như chọn hai.

Ha ha ——

Cố Hành Sâm, anh thật đúng là tàn nhẫn!

Anh là ma quỷ!

Nhưng Mạc Thuần, ban đầu là ai, đối với cái người ma quỷ này yêu thắm thiết?

Là ai, vì lấy được hắn, không tiếc tất cả đi tổn thương bức người?

Không phải ai khác, mà chính là ngươi!

Cô một tay hất tay Cố Hành Sâm ra, nhào qua cầm lấy chén kia rượu đỏ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Khụ khụ —— khụ khụ ——"

Bởi vì uống quá nhanh, cô sau khi uống xong bị sặc, liền bị ho mãnh liệt.

Cố Hành Sâm giờ phút này cũng tự nhiên ngồi xuống, đưa tay sờ tới trước ly rượu đỏ kia của mình, nhẹ nhàng quơ quơ, phần môi nhảy ra mấy câu nói ——

"Trong rượu đỏ, có bỏ vào một loại thuốc đặc chế, chỉ là không phải xuân dược, mà là độc dược."

Mạc Thuần nghe được câu đầu thì tinh thần sáng ngời nhưng đến câu sau lại giật mình, sau đó liền điên cuồng phá lên cười, "Độc dược? Ha ha —— Cố Hành Sâm, anh lại muốn độc chết tôi, anh cho rằng như vậy anh và tôi có cái gì khác nhau?"

Cô dù có hèn hạ, dù có vô sỉ, không ngừng dùng thủ đoạn, nhưng tất cả những điều đó cũng chỉ vì có thể lấy được tình yêu của mình!

Mà hắn thì sao?

Hắn còn không phải cũng như vậy, vì giữ được tình yêu của mình, không tiếc muốn hạ độc giết cô! Giết chết ân nhân từng cứu mạng của hắn!

"Cô cười cái gì?" Cố Hành Sâm vặn lông mày.

Mạc Thuần vẫn như cũ là ngửa đầu cười lớn, đột nhiên, cô dừng cười, ánh mắt tràn đầy oán khí, nhìn lại.

"Cố Hành Sâm, tôi đã từng đã cứu anh, anh trai tôi cũng đã từng giúp anh, anh cư nhiên lại xuống tay ác như vậy, muốn hạ độc giết chết tôi sao? Giết được tôi anh rất vui vẻ phải không? Tôi có hóa thành lệ quỷ cũng muốn trở lại tìm anh cùng Cố Niệm Kiều!"

Cố Hành Sâm chân mày đang nhíu lại cũng dần giãn ra, hai chân thanh thản đưa ra, tay nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trong tay mình.

Mạc Thuần ánh mắt mở ra hết cỡ, kinh hãi nhìn Cố Hành Sâm.

Không phải nói trong rượu có hạ thuốc độc sao? Vậy hắn còn uống vào? Hắn đã dùng thuốc giải từ trước sao sao?

Cố Hành Sâm đem ly rượu ném qua một bên, đôi tay khoanh lại để ở trước ngực, "Cô uống ly rượu đó, sẽ không chết, nhưng ba ngày sau, con mắt của cô sẽ không nhìn thấy được nữa, tôi đang nghĩ, nếu hai mắt của cô bị mù, sẽ làm cách nào để trở lại phá hỏng chuyện của tôi với Niệm Kiều đây?"

Hắn nói rất nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng lại giống như giống như quả Boom ném vào lòng của Mạc Thuần, khiến cô nổ tan xương nát thịt!

Ba ngày sau.

Hai mắt mù.

Hắn cư nhiên có thể tàn nhẫn đến mức này! Hắn lại muốn mình chịu đựng khổ nạn cũng giống như hắn!

Cố Hành Sâm ngửa đầu, không thể nén nổi thở dài.

Mình đúng là vẫn còn không đủ hung ác nhẫn tâm, trên đường tới, đừng nghĩ muốn giết Mạc Thuần, thậm chí đã nghĩ cả đến biện pháp lăng trì cô rồi!

Nhưng trước lúc bước vào phòng, hắn nhận được điện thoại của Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình không có nhiều lời, chỉ nói một câu nói: Sâm, chúng ta còn là anh em, nên như thế nào, chính cậu hãy quyết định đi.

Cố Hành Sâm biết, Mạc Thiên Kình thật ra cũng rất đau lòng vì cô em gái này, nhưng lần này Mạc Thuần thật sự hành động rất quá đáng, mà lúc trước hắn cũng giúp Mạc Thuần giấu giếm, cho nên giờ phút này mới nói như vậy, cũng đã hết sức vì em gái mình mà cấu xin rồi.

Anh nghĩ hay là phế hai tay của hai chân của Mạc Thuần, nhưng là hắn biết, bản thân cuối cùng vẫn không thể xuống tay hạ thủ được!

Vì vậy, trước lúc anh bước vào phòng, đã phân phó cho phục vụ viên làm xong tất cả.

Mà loại độc dược đó, là do tổ chức chế tạo ra, không có thuốc giải, nói cách khác, chỉ cần lão Đại không gọi người nghiên cứu chế tạo thuốc giải, Mạc Thuần đời này cũng không có khả năng hồi phục thị lực nữa !.

Có lẽ, cô không nhìn thấy, thì không thể quấy phá được nữa!

Nhưng lời kế tiếp của Mạc Thuần, hoàn toàn chọc giận Cố Hành Sâm ——

"Cố Hành Sâm, anh thật sự cho rằng Lưu Thanh Sơn chưa đụng vào được Cố Niệm Kiều sao? À? Ha ha —— anh thật đúng là ngây thơ!"

Cố Hành Sâm đôi tay đột nhiên nắm chặt, sắc mặt tái xanh!

Mạc Thuần cũng không thèm để ý đến, tiếp tục nói: "Tôi cho hắn năm trăm vạn, năm trăm vạn nha, hắn có lái xe taxi cả đời cũng không thể kiếm được nhiều như vậy, huống chi lúc trước hắn cũng đã nhốt rất nhiều phụ nữ vào căn nhà hoang đó làm chuyện đồi bại, rất mất hứng phải không, Cố Niệm Kiều của anh, cũng không còn trong sạch nữa rồi!"

Nhìn Cố Hành Sâm trên mặt càng ngày càng khó coi, Mạc Thuần tiếng cười, lại càng lớn hơn, càng ngày càng chói tai: "Ha ha —— ha ha —— anh không nghe nổi nữa có phải hay không? Nhưng là tôi vẫn muốn nói!"

"Muốn xem Cố Niệm Kiều xích ` thân ` lỏa ` thể bị Lưu Thanh Sơn đè ở phía dưới hình sao? Muốn xem Lưu Thanh Sơn sờ loạn lên người cô ta như thế nào sao? Muốn xem Lưu Thanh Sơn chiếm hữu cô ta sao? Ha ha —— anh thật sự cho rằng Hoắc Hoắc Hành Nghị đã cứu Niệm Kiều! Cố Hành Sâm, anh đã quá đề cao Hoắc Hành Nghị rồi !"

Đốt ngón tay Cố Hành Sâm kêu khanh khách vang dội, anh bảo đảm, Mạc Thuần nếu còn dám nói thêm một chữ nữa, anh sẽ không nhịn nữa!

Dù Mạc Thiên Kình có là anh em với anh cũng phải làm, anh không thể nhịn được nữa!

Người phụ nữ này, quả thật đã không có thuốc nào cứu được nữa! Cho tới bây giờ còn không biết mình đã làm sai!

"Để cho tôi nói cho anh biết chân tướng của sự tình đi! Ngày đó Hoắc Hành Nghị chính xác là đến kịp lúc ngăn cản Lưu Thanh Sơn, sau đó Lưu Thanh Sơn chạy trốn, hắn đem toàn bộ người trong phòng thả ra, nhưng là hắn không biết những cô gái trong phòng đó thật ra đều đã biến thái, cho nên hắn bảo bọn họ đưa Niệm Kiều lên trên xe của hắn, chính mình tự đuổi theo Lưu Thanh Sơn, nhưng hắn đối với địa hình nơi đó chưa quen thuộc, đuổi kịp một nửa đột nhiên từ trên sườn núi tuột xuống, mà Lưu Thanh Sơn, thời điểm đó cũng trở lại rồi !"

"Cô thử nói thêm một câu nữa xem!"

Cố Hành Sâm đột nhiên đứng dậy, một tay xốc Mạc Thuần lên, đem lấy cả người cô treo lơ lửng trên không trung.

Mạc Thuần rất nhanh liền không hô hấp được, nhưng cô nghĩ đến việc mình ba ngày sau hai mắt sẽ bị mù, cũng không biết là dũng khí từ đâu tới, dùng hết hơi sức cuối cùng kêu lên: "Cố Niệm Kiều không còn sạch sẽ, đến ảnh tôi cũng đã chụp lại! Cố Hành Sâm anh cứ lừa mình dối người đi! Cô ta đã bị Lưu Thanh Sơn đã làm nhục rồi ! A ——"

Cuối cùng, là tiếng kêu thảm thiết kết thúc lời nói của Mạc Thuần.

Cố Hành Sâm vẻ mặt ác độc cực kỳ, một khắc kia, anh giống như Satan tới từ địa ngục, đối với Mạc Thuần xuống tay không nương tay chút nào!

Rồi sau đó, anh rời khỏi phòng ăn, mà Mạc Thuần, đang nằm ở trên đất, thở thoi thóp.

Cố Hành Sâm, anh lại dám phế tay phải của tôi! ! !

Thời điểm Mạc Thiên Kình đi vào, Mạc Thuần đã đau đến hôn mê bất tỉnh.

Nhìn người trên đất sắc mặt trắng bệch, tay phải bị phế, cùng với ly rượu đỏ trên khay trà, Mạc Thiên Kình giật mình cứng đờ, ngây dại tại chỗ.

Hồi lâu, Mạc Thiên Kình trở lại bình thường, cúi người ôm Mạc Thuần ra khỏi phòng ăn.

Em gái ngốc, chỉ hy vọng em về sau, sẽ không làm những việc ngu ngốc như vậy nữa.

Thật ra thì lần này, Cố Hành Sâm ra tay vẫn rất lưu tình.

Thuốc giải chữa hai mắt bị mù, hắn có thể đi cầu xin lão Đại, vẫn có có thể hy vọng về phần tay phải của Mạc Thuần, Tiểu Thuần vẫn còn rất may mắn, Cố Hành Sâm không có đem cả đôi tay cùng hai chân phế bỏ luôn.

Cố Hành Sâm là người trong tổ chức ra ngoài, muốn phế bỏ hai tay hai chân của Mạc Thuần, thật sự là quá mức đơn giản.

Bình luận





Chi tiết truyện