chương 103/ 200

Hứa Thanh Du than thở, lại hỏi: "Vậy cháu có biết số điện thoại của ai trong nhà không? Số của cha hay của ông nội cũng được?"

Cố Cảnh Niên vẫn lắc đầu, “Cháu không biết, cháu không có cha, cháu chỉ có mẹ cùng chú."

"Chú?" Hứa Thanh Du chợt nhíu mi lại, không có cha chỉ có chú? Có ý tứ gì?

"Đúng vậy a, cháu không có cha, cháu chỉ có chú Tần cùng chú Cố." Cố Cảnh Niên giải thích tiếp, " hôm qua chú Tần nói hôm nay phải về Hoa Thành, mấy ngày nữa mới trở lại thăm cháu cùng mẹ của chau, mẹ nói chú Cố đi Italy rồi."

". . . . . ." Hứa Thanh Du hết ý kiến, hắn nói thế cũng như không nói gì.

"Ai nha, có rồi !" Cố Cảnh Niên đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó mới nói: "Còn có ông nội, chị gái, chị gọi điện thoại cho ông nội đi, ông nội sẽ giúp em tìm mẹ ."

Đúng là một đứa bé rất thông minh, mặc dù Hứa Thanh Du tự xưng là cô, nhưng hắn lại gọi chị, hiển nhiên , hắn là đang nịnh nọt cô rồi, Hứa Thanh Du nghe được hắn gọi mình là chị, trong lòng sướng.

Cô lập tức từ trong bao lấy điện thoại di động ra, nói: "Nói cho chị biết số điện thoại của ông nội đi, chị sẽ gọi cho ông."

Cố Cảnh Niên ngu người, hắn không nhớ số của ông, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình ngày nào đó sẽ không tìm được mẹ, mà Niệm Kiều hiển nhiên cũng nghĩ như hắn, chưa bao giờ nghĩ tới mình ngày nào đó sẽ lạc mất con, cũng không dặn hắn nhớ số điện thoại của mình.

Hứa Thanh Du vừa nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết hắn khẳng định không biết số điện thoại của ông nội, nhất thời có loại cảm giác bất an!

Hồi lâu, cô nói: "Ông nội em tên gì? Hoặc là em biết chú của em tên gì không? Chị sẽ nhờ bạn chị hỏi thăm một chút."

Cố Cảnh Niên gãi gãi đầu, "Em không biết ông nội tên gì, nhưng mà em lại nghe mẹ kêu chú là Cố Hành Sâm."

"Cố Hành Sâm?" Hứa Thanh Du kinh ngạc, Cố Hành Sâm nhưng là người đàn ông độc thân hoàng kim được phái nữ hoan nghênh tại G thị, đứa trẻ này cùng hắn là quan hệ thế nào?

Cố Cảnh Niên gật đầu một cái, "Đúng vậy, chú cùng mẹ rất tốt, chú nói chỉ thích một mình mẹ em!"

Hắn nói như vậy, là sợ cô sẽ cùng mẹ của mình giành Cố Hành Sâm, hắn mặc dù nhỏ, nhưng là hắn cũng biết Cố Hành Sâm rất ưa nhìn.

Hứa Thanh Du cầm điện thoại di động sửng sốt thật lâu, cuối cùng gọi điện thoại hỏi một người bạn, lại chỉ có số của Cố trạch, vì vậy, cô đành gọi tới Cố trạch.

Vừa hay hôm nay Liễu Nhứ Mi trùng hợp không có đi chơi mạt chược, điện thoại đổ chuông cô ta nhấc máy, "Alô cho hỏi đây có phải là Cố trạch không."

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, nói như vậy: "Nơi này có đứa bé trai, hắn nói biết Cố Hành Sâm, nhưng mẹ hắn biến mất, cô có thể tìm người đến đón hắn về nhà hoặc là tới giúp hắn tìm mẹ hắn được không?"

Liễu Nhứ Mi không hiểu cô đang nói gì, không nhịn được nói: "Mẹ đứa bé nào , không biết không biết, về sau đừng gọi điện thoại lung tung."

Nói xong, cô đang muốn cúp điện thoại, trong đầu lại đột nhiên nhớ lại một chuyện ——

Đứa trẻ này, không phải là con trai của Cố Niệm Kiều chứ?

Lần trước lão già kia bị tai nạn, nghe nói là vì bảo vệ một đứa bé, chẳng lẽ là nghiệt chủng của Cố Hành Sâm cùng Cố Niệm Kiều sinh hạ?

Như vậy nếu mẹ hắn không thấy, chính là Cố Niệm Kiều mất tích sao?

Liễu Nhứ Mi lập tức cầm điện thoại lên, vội vàng nói: "Cô hỏi lại đứa trẻ kia xem mẹ của hắn có phải là Cố Niệm Kiều không?"

Hứa Thanh Du hỏi Cố Cảnh Niên: "Mẹ cháu tên gì? Gọi là Cố Niệm Kiều sao?"

Cố Cảnh Niên gật đầu mạnh, "Đúng vậy a Đúng vậy a."

Trong Liễu điện thoại Nhứ Mi nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của Hứa Thanh Du cùng Cố Cảnh Niên, nhất thời âm hiểm cười , nói: "Hai người ở nơi nào, tôi tới ngay."

Hứa Thanh Du báo địa chỉ tiệm trà sữa, sau đó tắt điện thoại, mang theo Cố Cảnh Niên ra ngoài hành lang chờ Liễu Nhứ Mi tới đón người.

Liễu Nhứ Mi hùng hùng hổ hổ trong chốc lát liền chạy tới, tựa hồ thật thực vội vàng.

Hai bên xác nhận thân phận của nhau, sau đó Hứa Thanh Du đem Cố Cảnh Niên đẩy tới trước người, sờ sờ đầu của hắn nói: "Người bạn nhỏ, chị có chuyện đi trước nha."

Cố Cảnh Niên lập tức đi đến gần hôn má Hứa Thanh Du, cười ngọt ngào , "Cảm ơn chị."

Hứa Thanh Du mừng rỡ cười, cũng hôn hắn một cái, sau đó đứng dậy gật đầu với Liễu Nhứ Mi một cái, "Vậy tôi đi trước."

Liễu Nhứ Mi cảm kích không dứt, "Vị tiểu thư này, thật rất cảm tạ cô, cám ơn cám ơn."

Hứa Thanh Du bị sự nhiệt tình của cô ta hù dọa, vội vàng khoát tay, "Không cần, không cần cám ơn."

Sau đó, cô nhanh chóng rời khỏi tiệm trà sữa.

Hứa Thanh Du vừa đi, Liễu Nhứ Mi lập tức ôm lấy Cố Cảnh Niên ra cửa lên xe, phân phó tài xế lái xe.

Cố Cảnh Niên ở trong lòng cô đẩy đẩy hai cái, hỏi: "Cô, cô phải mang cháu đi thì sao? Cô không phải giúp cháu tìm mẹ sao?"

Mới vừa nãy người này nói là thúc thúc đại tẩu, vậy là cái gì? Hắn không rõ ràng lắm, nhưng chị gái kia nói cô là người tốt, sẽ không làm thương tổn mình, cho nên hắn mới để cho cô ôm!

Liễu Nhứ Mi vốn đang nghiêm mặt suy nghĩ chuyện gì, vừa nghe đến nói Cố Cảnh Niên, lập tức tươi cười, "Tiểu bảo bối, mẹ cháu là Niệm Kiều, vậy ba cháu là ai?"

Gương mặt Cố Cảnh Niên khổ sở nói, "Cháu không có ba,cháu chỉ có mẹ cùng chú."

"Chú là Cố Hành Sâm sao?"

"Đúng vậy a, còn có chú Tần, hai chú đối với cháu cùng mẹ rất tốt a!" Nói đến Tần Mộ Bạch cùng Cố Hành Sâm, Cố Cảnh Niên vẫn là rất vui vẻ .

Liễu Nhứ Mi gật đầu một cái, lại hỏi: "Mẹ cháu đi đâu cháu không biết sao? "

"Cô, cô giúp cháu tìm mẹ có được hay không? Mẹ vào nhà vệ sinh, sau đó đã không thấy tăm hơi." Nói đến Niệm Kiều, Cố Cảnh Niên lập tức trở nên khổ sở cùng khẩn trương.

Liễu Nhứ Mi cau mày, vào nhà vệ sinh đã không thấy tăm hơi? Không cánh mà bay? Tuyệt đối không thể nào!

Như vậy làm sao sẽ không thấy người đâu? Chẳng lẽ có người muốn hại Cố Niệm Kiều? Theo lý thuyết ở G thị, không có mấy cái người dám động đến người của Cố Hành Sâm a!

Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Nhứ Mi cuối cùng nghĩ tới một người —— Nhậm Thiên Nhã!

Nói không chừng chính là nữ nhân này, cô ta không phải mấy ngày trước mới trở về nước sao? Trước kia cô ta thích Cố Hành Sâm như vậy, nói không chừng là trở về trả thù!

Nếu như chuyện thật sự là như vậy, cô càng không thể để cho người đi cứu Niệm Kiều rồi, cô ước gì Niệm Kiều chết rồi! Huống chi cô cũng không biết Niệm Kiều hiện tại ở đâu.

Cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng mình, nói thật, tiểu tử này chính là khuôn mẫu của Cố Hành Sâm, lớn lên nhất định rất được phụ nữ hoan nghênh.

"Tiểu bảo bối, cháu trước cùng cô về nhà, mẹ cháu với ta đã quen biết từ lâu rồi, chúng ta là bạn tốt, cháu không phải phải sợ a, cô sẽ điện thoại cho mẹ cháu, gọi cô ấy đợi lát nữa tới nhà của cô đón cháu, cháu xem như vậy được không?"

Cố Cảnh Niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Được rồi, vậy cháu đi đến nhà của cô chờ mẹ tới đón cháu."

Liễu Nhứ Mi cười lạnh, ngay sau đó cầm điện thoại di động lên làm bộ cho gọi điện thoại Niệm Kiều!

Bình luận





Chi tiết truyện