An Manh Manh cau mày "Ơ —— Niệm Kiều , cậu và chú ấy , thật ra có gì với nhau đúng không ?!"
Người nói vô tâm , người nghe lại hiểu ý . Niệm Kiều bị An Manh Manh hỏi câu này làm tim cô đập nhanh hơn "Cậu nói càn gì đó !"
Vốn là Manh Manh không muốn nghĩ tới phương diện kia , nhưng nhìn thấy phản ứng của Niệm Kiều bây giờ , lại làm cho cô càng thêm nghi ngờ "Niệm Kiều , không phải là cậu . . . . . . Thật thích chú ấy. . . . . ."
Niệm Kiều nhìn chằm chằm Manh Manh , đang tính phủ nhận , thì câu nói ‘tớ sao có thể thích chú ấy’ như đang nghẹn ở cổ họng , làm thế nào cũng không nói ra được.
An Manh Manh tự dưng cảm thấy thấy lạnh toát cả người , trừng lớn con ngươi nhìn Niệm Kiều , đến cả nói chuyện cũng hơi cà lăm "Niệm , Niệm Kiều , cậu là đang bị sốt đúng không ?! Hay vì bị cái gì thúc đẩy đây ?!"
Cô vừa nói vừa đưa tay lên cái trán của Niệm Kiều
Niệm Kiều giơ tay lên bắt lại tay Manh Manh , khóe miệng miễn cưỡng cười "Tớ không có phát sốt , tớ rất bình thường"
"Vậy cậu vẫn. . . . . ." An Manh Manh không cách nào mở miệng , lại sợ bị người chung quanh nghe được . Hơn nữa cô vẫn không tin —— không tin Niệm Kiều đi thích chú của mình !
Niệm Kiều buông tay Manh Manh ra , thanh âm vô lực "Tớ không cách nào kiểm soát trái tim của mình , tớ biết rõ làm như vậy là không tốt , có thể trong mắt mọi người tớ giống như kẻ điên . Nhưng Manh Manh à , tớ cũng không hiểu tại sao tất cả tình cảm của tớ đều dồn hết cả trên người chú ấy , tớ thật không có biện pháp. . . . . ."
An Manh Manh há miệng thở dốc , khó khăn hỏi :"Vậy chú ấy có biết hay không ?! Chú ấy. . . . . ."
"Dĩ nhiên là biết"
Cứ như là sét đánh ngang tai , làm An Manh Manh hoàn toàn choáng váng nói không ra lời , Cố Niệm Kiều , cậu thật điên rồi sao !
Thật lâu sau mới thấy Manh Manh bình thường trở lại , đáy mắt khiếp sợ dần dần tản đi , thay vào đó là sự quan tâm , hạ thấp giọng mở miệng hỏi :"Vậy dự định tiếp theo của cậu là gì ?!"
Niệm Kiều phiền não kéo kéo tóc mình , lắc đầu chán nản "Tớ cũng không biết , chú ấy muốn cùng tình nhân cũ kết hôn . Tớ sợ đến ngày hôn lễ , tớ sẽ kiềm chế không được , sẽ điên lên , có khi lại phá tan hôn lễ ấy mất . Nhưng mà tớ hiểu , đây là điều không thể ! Nếu như tớ làm như vậy , thể nào ông nội cũng sẽ tức mà chết . Cố gia coi như mất hết mặt mũi"
Nhìn gương mặt đau khổ của Niệm Kiều , Manh Manh cầm tay cô nắm thật chặt "Niệm Kiều , cậu nhanh chóng điều khiển bản thân một chút , các người . . . . . sẽ không có kết quả đâu"
Niệm Kiều không nói , nhưng thật ra thì cô hiểu biết rõ nhất . Cô và Cố Hành Sâm , giữa hai người căn bản không có kết quả. . . . . .
An Manh Manh nhìn tâm tình chán nản của Niệm Kiều , sau đó đột nhiên nhớ lên một việc "Niệm Kiều , cậu không nhớ hôm nay là ngày gì sao ?!"
Bị hỏi đột xuất như thế , khiến cô không hiểu , chỉ biết lắc đầu.
Manh Manh nghiêng về phía cô "Sinh nhật của mình mà lại không nhớ , cậu đúng là đồ đầu heo mà !"
Sinh nhật ?!
Niệm Kiều ngây người một cái , cuối cùng mới nhớ là hằng năm sinh nhật , ngoại trừ Manh Manh , thì chẳng còn ai nhớ cả . Huống chi gần đây trong lòng của cô hầu như đều là Cố Hành Sâm , làm sao còn nhớ đến ngày sinh nhật chứ
"Hay là tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn mừng đi , gọi luôn anh Đinh Việt Nhiên nhé . Tiện thể đem những thứ không vui bỏ sang một bên" An Manh Manh đề nghị
Niệm Kiều phân tâm nhìn Manh Manh một cái , rồi khẽ gật đầu
Giáo sư đứng ở trên lớp giải thích bài vở luyên huyên . Còn cô ở dưới lại toàn suy nghĩ lung tung . Nếu như Cố Hành Sâm biết hôm nay là sinh nhật của mình , hắn sẽ có phản ứng thế nào ?! Hắn có hay không tặng quà cho mình ?!
Bình luận
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1