chương 33/ 200

An Manh Manh cau mày "Ơ —— Niệm Kiều , cậu và chú ấy , thật ra có gì với nhau đúng không ?!"

Người nói vô tâm , người nghe lại hiểu ý . Niệm Kiều bị An Manh Manh hỏi câu này làm tim cô đập nhanh hơn "Cậu nói càn gì đó !"

Vốn là Manh Manh không muốn nghĩ tới phương diện kia , nhưng nhìn thấy phản ứng của Niệm Kiều bây giờ , lại làm cho cô càng thêm nghi ngờ "Niệm Kiều , không phải là cậu . . . . . . Thật thích chú ấy. . . . . ."

Niệm Kiều nhìn chằm chằm Manh Manh , đang tính phủ nhận , thì câu nói ‘tớ sao có thể thích chú ấy’ như đang nghẹn ở cổ họng , làm thế nào cũng không nói ra được.

An Manh Manh tự dưng cảm thấy thấy lạnh toát cả người , trừng lớn con ngươi nhìn Niệm Kiều , đến cả nói chuyện cũng hơi cà lăm "Niệm , Niệm Kiều , cậu là đang bị sốt đúng không ?! Hay vì bị cái gì thúc đẩy đây ?!"

Cô vừa nói vừa đưa tay lên cái trán của Niệm Kiều

Niệm Kiều giơ tay lên bắt lại tay Manh Manh , khóe miệng miễn cưỡng cười "Tớ không có phát sốt , tớ rất bình thường"

"Vậy cậu vẫn. . . . . ." An Manh Manh không cách nào mở miệng , lại sợ bị người chung quanh nghe được . Hơn nữa cô vẫn không tin —— không tin Niệm Kiều đi thích chú của mình !

Niệm Kiều buông tay Manh Manh ra , thanh âm vô lực "Tớ không cách nào kiểm soát trái tim của mình , tớ biết rõ làm như vậy là không tốt , có thể trong mắt mọi người tớ giống như kẻ điên . Nhưng Manh Manh à , tớ cũng không hiểu tại sao tất cả tình cảm của tớ đều dồn hết cả trên người chú ấy , tớ thật không có biện pháp. . . . . ."

An Manh Manh há miệng thở dốc , khó khăn hỏi :"Vậy chú ấy có biết hay không ?! Chú ấy. . . . . ."

"Dĩ nhiên là biết"

Cứ như là sét đánh ngang tai , làm An Manh Manh hoàn toàn choáng váng nói không ra lời , Cố Niệm Kiều , cậu thật điên rồi sao !

Thật lâu sau mới thấy Manh Manh bình thường trở lại , đáy mắt khiếp sợ dần dần tản đi , thay vào đó là sự quan tâm , hạ thấp giọng mở miệng hỏi :"Vậy dự định tiếp theo của cậu là gì ?!"

Niệm Kiều phiền não kéo kéo tóc mình , lắc đầu chán nản "Tớ cũng không biết , chú ấy muốn cùng tình nhân cũ kết hôn . Tớ sợ đến ngày hôn lễ , tớ sẽ kiềm chế không được , sẽ điên lên , có khi lại phá tan hôn lễ ấy mất . Nhưng mà tớ hiểu , đây là điều không thể ! Nếu như tớ làm như vậy , thể nào ông nội cũng sẽ tức mà chết . Cố gia coi như mất hết mặt mũi"

Nhìn gương mặt đau khổ của Niệm Kiều , Manh Manh cầm tay cô nắm thật chặt "Niệm Kiều , cậu nhanh chóng điều khiển bản thân một chút , các người . . . . . sẽ không có kết quả đâu"

Niệm Kiều không nói , nhưng thật ra thì cô hiểu biết rõ nhất . Cô và Cố Hành Sâm , giữa hai người căn bản không có kết quả. . . . . .

An Manh Manh nhìn tâm tình chán nản của Niệm Kiều , sau đó đột nhiên nhớ lên một việc "Niệm Kiều , cậu không nhớ hôm nay là ngày gì sao ?!"

Bị hỏi đột xuất như thế , khiến cô không hiểu , chỉ biết lắc đầu.

Manh Manh nghiêng về phía cô "Sinh nhật của mình mà lại không nhớ , cậu đúng là đồ đầu heo mà !"

Sinh nhật ?!

Niệm Kiều ngây người một cái , cuối cùng mới nhớ là hằng năm sinh nhật , ngoại trừ Manh Manh , thì chẳng còn ai nhớ cả . Huống chi gần đây trong lòng của cô hầu như đều là Cố Hành Sâm , làm sao còn nhớ đến ngày sinh nhật chứ

"Hay là tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn mừng đi , gọi luôn anh Đinh Việt Nhiên nhé . Tiện thể đem những thứ không vui bỏ sang một bên" An Manh Manh đề nghị

Niệm Kiều phân tâm nhìn Manh Manh một cái , rồi khẽ gật đầu

Giáo sư đứng ở trên lớp giải thích bài vở luyên huyên . Còn cô ở dưới lại toàn suy nghĩ lung tung . Nếu như Cố Hành Sâm biết hôm nay là sinh nhật của mình , hắn sẽ có phản ứng thế nào ?! Hắn có hay không tặng quà cho mình ?!

Bình luận





Chi tiết truyện