chương 114/ 200

Niệm Kiều rời giường tìm một vòng, rốt cuộc tìm thấy Cố Hành Sâm ở trên sân thượng.

Bên ngoài lấp lánh vô số ánh sao, ánh sáng không phải là ánh sáng rạng ngời, nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy được vị trí đang đứng của người khác.

Chỉ có mấy ngày không gặp, Niệm Kiều đột nhiên phát hiện, bóng lưng của anh nhìn qua gầy hơn rất nhiều, hơn nữa cũng làm cho người ta có một cảm giác bi thương. Cô thực sự cảm thấy đau lòng.

Khẽ bước lại gần anh, từ phía sau ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng dính chặt trên lưng của anh, thì thầm: "Anh không ngủ được sao? Vết thương còn đau không?"

Cố Hành Sâm không quay người lại, vẫn duy trì tư thế nghiêng người dựa trên lan can như cũ, chỉ nắm lấy bàn tay Niệm Kiều, thanh âm mệt mỏi không sức sống, "Làm sao em cũng chưa ngủ vậy?"

Niệm Kiều cọ cọ trên lưng anh, thu hẹp hai cánh tay, ôm anh càng chặt hơn một chút, nói: "Anh không ôm em thì em ngủ thế nào được?"

Cố Hành Sâm liền giật mình, sau đó mới xoay người lại, trên mặt miễn cưỡng hiện lên một nụ cười, ôm lấy cô vào trong lồng ngực, cằm tựa lên đỉnh đầu của cô, thanh âm phiêu tán trong không khí, "Con nằm ngủ ở giữa chúng ta, anh làm sao mà ôm em ngủ đây?"

Niệm Kiều ngẩng đầu lên, "Vậy em ôm con sang nằm ngủ riêng ở căn phòng trước đây của em nhé?"

Cố Hành Sâm vỗ nhẹ nhẹ lưng của cô không lên tiếng.

Niệm Kiều cũng không nói chuyện, sợ đụng phải vết thương ở bụng của anh, đôi tay cô chỉ níu lấy áo ngủ của anh, không tiếp tục ôm anh nữa, lại theo cảm giác thấy hô hấp của anh có chút trầm trọng, cả người lộ ra một cỗ lo lắng.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Niệm Kiều cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi anh, "Cố Hành Sâm, anh sao lại đi Ý? Tại sao lại để bị thương? Ngày ông nội mất, Tần quản gia có gọi điện thoại cho anh, nhưng lại không gọi được. . . . . ."

Cố Hành Sâm không trả lời, vốn là cánh tay đang khoác nhẹ lên vai cô, trong nháy mắt ôm chặt, gắt gao giữ lấy bả vai của cô, mạnh mẽ đến mức khiến cô giật mình.

Niệm Kiều cảm thấy bả vai đau nhói đến mức mồ hôi lạnh lấm tấm trên khắp trán, nhưng cô chỉ gắt gao cắn chặt bờ môi của mình, cố gắng không để phát ra tiếng kêu, cũng không có đẩy Cố Hành Sâm ra.

Sau vài giây, Cố Hành Sâm buông lỏng cánh tay của mình, dùng âm thanh mềm nhũn hỏi cô, "Đau không?"

Niệm Kiều lắc đầu, dựa vào lồng ngực anh, "Cố Hành Sâm, em biết anh cảm thấy khó chịu ở trong lòng. Đừng cố gắng kìm nén nữa có được không? Anh có thể nói với em, không cần phải tự làm đau mình như vậy nữa nhé?"

Khi nãy khi mở cửa bước ra ban công, Niệm Kiều đã gửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm mà gay xè cánh mũi, chiếc gạt tàn bên cạnh Cố Hành Sâm chất đầy đầu lọc, không cần hỏi cô cũng có thể biết, anh đã hút cả đêm rồi.

Thấy anh trầm mặc không nói gì, Niệm Kiều giơ tay lên chạm khẽ khuôn mặt anh, cố kiễng chân hôn lên cánh môi của anh, không hề ngoài dự đoán, mùi khói thuốc bao quanh cánh môi anh khiến Niệm Kiều khẽ cau mày.

Cố Hành Sâm rất nhanh nghiêng đầu, không để cho mùi thuốc lá trên người mình kích thích đến giác quan của cô, trầm giọng nói: "Người anh rất hôi."

Niệm Kiều cười nhẹ một tiếng, giữ mặt anh quay lại, cố chấp hôn lên bờ môi đậm mùi của anh, trong lúc quấn quýt, dây dưa, cô thì thầm cùng anh "Không sao, người em thích là người đàn ông xấu xa này."

Cố Hành Sâm có chút giật mình, sau đó liền từ thế bị động chuyển sang chủ động, năm ngón tay luồn vào bên trong những sợi tóc trơn bóng của cô, ra sức giữ chặt lấy chiếc đầu nhỏ, hung hăng, mạnh bạo cắn mút lên cánh môi mọng đỏ của cô.

Trên môi truyền đến một cơn đau làm Niệm Kiều không nhịn được phải cau mày, thậm chí còn có ý muốn đẩy anh ra.

Sau đó, cô mở mắt ra nhìn, lại mơ hồ thấy được vẻ thống khổ đang giãy dụa trong ánh mắt của anh.

Bản thân anh đang khó chịu, nhưng anh lại không biết cách biểu đạt sự thống khổ bằng cách như thế nào. Bản thân anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng anh lại không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu.

Anh kiêu ngạo, anh lãnh tình, nhưng bản thân anh không phải là người không có nhân tính!

Đối với việc ra đi của cha mình, so với người khác anh cảm thấy khó chịu hơn cả, thế nhưng bản thân anh lại chỉ biết ngậm ngùi nhẫn nhịn, chỉ yên lặng thừa nhận mà thôi.

Niệm Kiều không hề kháng cự nữa, đành chịu đựng nụ hôn cuồng loạn mà gần như thô bạo của anh, nhẹ nhàng dùng tư thái vỗ về, an ủi mà ôm lấy thân thể của anh, .

Có lẽ bởi trong lòng có sự thay đổi, sắc mặt của cô cũng dần dần giãn ra, trở nên bình thản, cảm giác đau đớn nơi cánh môi cũng tựa hồ như biến mất.

Một lúc sau, nàng mới phát hiện hóa ra không phải là bởi vì tâm tình của cô thay đổi, mà bởi vì Cố Hành Sâm đã dịu dàng hơn, anh như nhận ra sự thô bạo của bản thân, biết mình làm cô đau, cho nên giờ phút này anh mới dùng cử chỉ dịu dàng mong có thể làm giảm cơn đau của cô.

Đàn ông mà dịu dàng như nước, đối với phụ nữ mà nói chính là thuốc độc, hơn nữa bạn đối với loại độc dược này, càng gặp càng nghiện!!

Một hồi lâu sau, ngay khi Niệm Kiều có cảm giác mình không còn hơi để thở sau nụ hôn kéo dài của Cố Hành Sâm thì rốt cuộc anh cũng dừng lại, ngẩng đầu hít thở từng ngụm từng ngụm không khí lấy hơi.

Niệm Kiều mấp máy môi, kéo tay anh nói một cách rất nghiêm túc: "Không nên biến em thành người ngoài, Cố Hành Sâm, em là người của anh."

Cố Hành Sâm cúi nhìn cô, tựa như muốn nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng cô.

Niệm Kiều cũng đưa mắt nhìn lại anh, ánh mắt cô không hề có ý trốn tránh. Sau đó, cô thực sự có thể nhìn thấy anh tháo chiếc mặt nạ lạnh lùng luôn mang trên mặt xuống, đưa tay ôm chặt thân thể cô.

"Đừng, vết thương của anh ——" nàng kêu lên, đôi tay lơ lửng trong không trung không dám lộn xộn.

"Không có sao, vết thương không đau, nơi này đau. . . . . ." Cố Hành Sâm kéo tay cô che ở lồng ngực của mình, giọng nói mềm nhũn.

"Kiều Nhi, cho anh một chút thời gian, mấy ngày nữa sẽ cùng em nói chuyện thân thế của em, được không? Anh mệt quá, những ngày qua anh rất nhớ em——"

Niệm Kiều liều mạng gật đầu, nhìn anh đem bộ dạng yếu đuối của chính mình hiện ra ở trước mặt cô như một đứa trẻ bị thương mà đau lòng.

Phụ nữ trời sinh bản tính người mẹ, trong tình cảnh này, Niệm Kiều dịu dàng ghé sát lỗ tai anh dỗ dành: "Được rồi, được rồi ——"

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, bàn tay nhỏ bé khẽ khàng vồ về trên bờ lưng vững chãi của anh, tựa hồ mang theo ma lực, có thể làm tan biến mọi khó chịu, đau đớn trong lòng anh.

Cố Hành Sâm càng dùng sức ôm cô chặt hơn, mặt không ngừng cọ xát trên hõm cổ thon thả của cô, lời nói ra như vùa nói với cô, lại vừa như tự lẩm bẩm với bản thân: "Mệt quá, anh rất nhớ em, thiếu chút nữa là không còn gặp được em nữa rồi…"

"Không phải là không trở về, là bởi vì anh không có biện pháp trở về, xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Nếu như cô biết, ngay lúc đó anh đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, đừng bảo là nhận điện thoại, chỉ riêng việc có thể giữ lại mạng sống hay không cũng là cả một vấn đề, cô sẽ làm như thế nào đây?

Nếu như cô biết, thân thế của cô bị vạch trần, cũng đồng nghĩa với việc anh và cô ở bên nhau lại gặp thêm trở ngại mới, cô sẽ làm như thế nào?

Cố Hành Sâm không muốn cho cô biết tất cả những chuyện như thế này, nhưng bản thân anh hiểu, có nhiều chuyện công bằng nói rõ ràng ra sẽ tốt hơn là giấu giếm, đem mọi chuyện nói cho cô biết để cho tự bản thân cô lựa chọn là việc làm tốt nhất.

Chỉ là vào giờ phút này, cô có thể hiểu cho tâm tình của anh hay không? Con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ….

Niệm Kiều cảm thấy căng thẳng trong lòng, cái gì gọi là thiếu chút nữa không còn gặp được em? Anh sang Ý khẳng định là đã gặp phải rắc rối gì rồi đúng không?

Muốn lên tiếng hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy, cô thật sự không đành lòng quấy rầy anh thêm nữa, cuối cùng quyết định bỏ qua nghi vấn đó.

Đáy lòng có quá nhiều nghi vấn nhưng cô quyết định tạm thời im lặng, chờ cho tình hình của anh khá hơn một chút đi, khá hơn một chút rồi hỏi cũng được thôi.

Hai người trở lại phòng ngủ, phát hiện Cố Cảnh Niên đã lăn tới sát cạnh giường, thiếu chút nữa là sẽ té xuống.

"Niên Niên——"

Tiếng của Niệm Kiều vừa mới phát ra, động tác Cố Hành Sâm đã nhanh chóng tiến tới bế Cố Cảnh Niên lên, mà Cố Cảnh Niên giờ phút này cũng đã tỉnh lại.

Mơ mơ hồ hồ trợn tròn đôi mắt ngái ngủ, cậu còn tưởng mình còn đang nắm mơ, cười hì hì nói với Cố Hành Sâm: "Cha, cha lại tới trong giấc mơ của con nữa à"

Cố Hành Sâm: ". . . . . ."

Niệm Kiều trực tiếp “xì” một tiếng bật cười, liếc nhìn khuôn mặt của ai kia bên cạnh, sau đó cô nhún nhún vai đi lên phía trước.

Thật ra thì cô muốn cám ơn con trai, chỉ khi ở bên cạnh thằng bé, trái tim Cố Hành Sâm mới có thể thả lỏng một chút, nhất là khi nghe thấy tiếng “cha” kia, rõ ràng ánh mắt của anh sáng lên rạng ngời hơn hẳn.

Nhận lấy Cố Cảnh Niên từ trong tay Cố Hành Sâm, Niệm Kiều lại đem cậu bé đặt trở lại vào trên giường, nhẹ giọng dỗ dành cậu nhóc, "Bảo bối, ngủ đi con."

Cố Cảnh Niên lăn lăn mấy cái, níu lấy góc áo của Niệm Kiều lầm bầm mấy tiếng, sau đó mới ngủ.

Niệm Kiều cười khẽ, cúi người hôn một cái lên trán con trai, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cậu, cho đến khi cậu bé lại lần nữa ngủ say.

Cố Hành Sâm đứng ở một bên, chăm chú nhìn kỹ hình ảnh mẹ con hai người.

Đợi đến khi Cố Cảnh Niên ngủ thiếp đi, anh mới rón rén lên giường, nằm ở sau lưng Niệm Kiều, choang tay ôm lấy cô.

Niệm Kiều xoay người xê dịch vị trí nằm của đứa nhỏ, sau đó xoay người chui sâu vào trong lồng ngực Cố Hành Sâm, hạ thấp giọng hỏi anh: "Anh muốn ngủ rồi sao?"

Cố Hành Sâm lắc đầu, sau đó nhìn thấy căn phòng tĩnh mịch một màu đen, sực phát hiện Niệm Kiều tắt đèn sẽ không nhìn thấy cái lắc đầu kia, lại mở miệng nói khẽ: "Còn chưa có, anh không ngủ được."

"A. . . . . ." Niệm Kiều thì thầm một tiếng, sau đó nói: "Nếu không để em kể chuyện ngày xưa cho anh nghe, trước kia những lúc thằng bé không ngủ được, em cũng thường hay kể chuyện cho nó nghe..."

Cố Hành Sâm âm thầm tiến sát cắn lấy cánh môi của cô, giọng nói đầy ý cười nói: "Vậy em kể đi."

Niệm Kiều trợn tròn mắt, người này thật đúng là không khách khí, cô chỉ tùy tiện nói một chút vậy mà anh làm thật nha?

Cố Hành Sâm đợi một lúc không nghe thấy cô bắt đầu kể chuyện, không khỏi lại gần bên tai cô thì thầm: "Sao lại không bắt đầu? Anh còn đang chờ em kể chuyện xưa đấy."

Niệm Kiều đưa tay nhẹ nhàng nhéo lên cánh tay anh một cái, giọng nói nũng nịu: "Anh biết rõ là em nói đùa thôi mà."

Cố Hành Sâm nắm lấy ngón tay cô, cắn cắn day day một chút, tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Anh thực không biết a."

"Cố Hành Sâm!" Niệm Kiều giật giật thân thể, lật người nằm sát bên lỗ tai hắn, cắn răng nghiện lợi kêu tên của anh.

Cố Hành Sâm không nói gì, chỉ là đột nhiên đưa tay vòng qua dưới hông, sau đó trực tiếp đem cả cơ thể cô đặt lên trên người mình.

Niệm Kiều thiếu chút nữa ngạc nhiên kêu to một tiếng, may mắn là cô kịp thời bưng kín miệng của mình.

"Anh làm gì vậy?" Tự nhiên đặt mình nằm trên người anh, mặc dù cô không nặng, nhưng cứ như vậy buổi tối sao mà ngủ đây?

Vậy mà ý định của Cố Hành Sâm chính là như vậy, hai tay ôm chặt lấy thân thể cô, nói: "Để cho anh ôm em ngủ."

Niệm Kiều đập khẽ lên ngực anh, tức giận nói: "Như vậy làm sao ngủ được? Anh không sợ em đè chết anh sao?"

Cố Hành Sâm một tay ngăn tay của cô, một tay còn lại bắt đầu vuốt ve dọc bờ lưng cô, không quan tâm đến sự tức giận của cô, chỉ thì thầm nói: "Anh nặng như vậy đè em còn chưa đè bẹp, sức em làm sao đè chết nổi anh đây."

Niệm Kiều liền giật mình, ngay sau đó cả khuôn mặt cô ửng hồng, người cũng không chịu an phận bắt đầu giùng giằng muốn từ trên người anh lăn xuống, nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng cảnh cáo của người nắm bên cạnh ——

"Chớ có lộn xộn, đợi lát nữa để cho “cậu nhỏ Cố Hành Sâm” tỉnh lại thì tối nay em coi như xong đó."

Niệm Kiều chỉ có cảm giác trên mặt mình đỏ ửng nóng bừng, may mắn là lúc này trong phòng tối đen như mực, nếu không nhất định cô muỗn đập đầu một cái chết ngay lập tức cho khỏi xấu hổ!

Cô thực sự sợ sẽ đánh thức “cậu nhỏ Cố Hành Sâm” tỉnh lại, nên chỉ còn biết ngoan ngoãn nằm ở trên ngực anh, trong lòng buồn bã vô cùng.

Mấy phút sau, Cố Hành Sâm lật người, đặt cô lên trên giường, rồi anh từ phía sau cô lấy một loại tư thế bá đạo lại nhu tình ôm chặt cô trong lòng.

Trong bóng tối, bên môi Niệm Kiều giương lên một nụ cười hạnh phúc, thỏa mãn, cũng học theo dáng vẻ của Cố Hành Sâm, đem con trai ôm vào trong lồng ngực mình cùng ngủ.

Kiểu ôm cô như thế kia của Cố Hành Sâm giống như đem cô khắc sâu vào thân thể của anh, giống như anh coi cô là một phần sinh mạng của mình, còn cô lại cũng lấy cái kiểu dáng tương tự như vậy ôm lấy đứa con của họ, hình ảnh ba người yêu thương lẫn nhau cùng nằm ngủ trên giường lớn trông thật hạnh phúc.

————

Hôm sau, An Hi Nghiêu cùng Vạn Thiên Sủng đi tới Cố Gia.

"A Sâm, cậu không gọi Nam Cung tới đây sao?" An Hi Nghiêu lắc lắc ly rượu trong tay, miệng thì hỏi Cố Hành Sâm nhưng ánh mắt lại thủy chung rơi trên người Vạn Thiên Sủng.

Vạn Thiên Sủng cũng không thèm nhìn anh ta, quay đầu nhìn ngó xung quanh, không thấy Niệm Kiều cùng đứa bé, liền hỏi Cố Hành Sâm, "Con trai với vợ của anh đâu rồi?"

"Hoa viên." Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói hai chữ.

Vạn Thiên Sủng nhanh chóng đứng dậy, đang muốn đi ra vườn hoa, cánh tay lại bị An Hi Nghiêu giữ lại, anh trầm mặt hỏi, "Đi đâu?"

Vạn Thiên Sủng ném qua một cái liếc mắt, dùng sức muốn hất tay của anh ra, nhưng làm thế nào cũng thoát khỏi, đành phải hét to: "An Hi Nghiêu, anh buông tôi ra!"

An Hi Nghiêu cũng đang nổi nóng, tối hôm qua anh thực sự chịu đủ người phụ nữ này rồi, sờ không phải hôn cũng không phải, vừa đụng đến người, cô liền kịch liệt phản kháng, nếu không phải sợ cô tự làm mình bản thân bị thương, anh đã không chịu nương tay rồi!

"Kìm chế tính khí của em đi, hôm nay tôi không có tâm trạng chơi đùa cùng em đâu!"

Vạn Thiên Sủng cười lạnh một tiếng, cúi người cầm lên ly rượu hất mạnh vào người An Hi Nghiêu một cái, toàn bộ ly rượu đỏ toàn bộ thấm ướt trên chiếc áo sơ mi An Hi Nghiêu đang mặc, một mảng lớn ướt sạch.

Cố Hành Sâm ngồi ở một bên sofa, một tay chống trán của mình, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cuộc chiến của hai người không cất lời nào.

Trừ Cố Hành Sâm, bên cạnh còn có một người giúp việc đang đứng, An Hi Nghiêu cảm thấy bản thân hết sức mất mặt, bất tri bất giác gia tăng sức kéo, cắn răng nói: "Em chưa được dạy dỗ đủ có phải hay không?"

Vạn Thiên Sủng cảm giác cổ tay mình như bị anh bóp nát, đau đến mức cả khuôn mặt cô cũng nhíu lại, dương như không thể không cầu cứu nhìn về phía Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm ho nhẹ một tiếng, đứng lên đi tới, kéo tay An Hi Nghiêu, nói: "Hi Nghiêu, buông tay ra đi."

An Hi Nghiêu đang thực sự tức giận, đối với Cố Hành Sâm cũng không còn giữ giọng hòa nhã thường ngày: "A Sâm cậu đừng xía vào chuyện này! Mình thấy cô ấy bị mình làm hư rồi, cho nên hiện tại nhẹ nhàng, ôn nhu với cô ấy, cô ấy liền không biết mình là ai nữa rồi!"

Cố Hành Sâm không nghĩ tới lúc nổi giận, An Hi Nghiêu sẽ không biết suy nghĩ mà lựa lời nói nữa rồi, lại nhìn sang Vạn Thiên Sủng, trong mắt cô rõ ràng là biểu tình đau đớn.

Anh trầm giọng xuống, dùng sức kéo mạnh tay An Hi Nghiêu ra, "Đủ chưa? Xem xem cậu biến tay cô ấy thành hình dáng gì rồi kìa."

Vạn Thiên Sủng nước mắt lã chã rơi xuống, chỗ cổ tay đau đến không nói được, tựa như đang sưng lên vậy. Tối hôm qua, không phải là cô đã nói không để cho anh ta đụng vào sao? Hiện tại sao anh ta lại tỏ ra ác độc như vậy? Cô thiếu nợ anh ta à?

"An Hi Nghiêu, tôi hận anh!" Vạn Thiên Sủng đột nhiên nói sáu chữ, đồng thời trong mắt loang lanh nước mắt, nhưng cũng thoáng qua tất cả oán hận.

Sau đó, cô xoay người chạy nhanh ra ngoài.

An Hi Nghiêu ảo não một cước đá vào khay trà bên cạnh, người phụ nữ đáng chết này! Chẳng lẽ cô không biết được khi một người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng, tâm tình anh ta đều rất kém hay sao?

Tâm tình của anh bức bối, mở miệng nói lung tung, cô cư nhiên cũng đi theo cáu kỉnh, đúng là điên rồi!

Cố Hành Sâm nhìn anh ta một cái, vỗ vỗ đầu vai anh, tỏ vẻ cực kỳ đồng tình nói: "Mình dám khẳng định, lần này cậu muốn kéo được Vạn Thiên Sủng trở về, trừ phi cậu quỳ xuống cầu xin cô ấy."

An Hi Nghiêu lườm anh một cái, sau đó cúi đầu nhìn lại vết rượu loang lổ trên áo sơ mi của mình, cảm thấy ngập tràn tức giận trong lòng mà không có chỗ phát tiết…

Đặt người ngồi xuống, anh hung hăng đập mạnh một quyền vào tay đỡ ghế salon.

Không muốn gây tổn thương cho cô, nhưng trong lúc lơ đãng anh lại vô tình gây thương tổn cho cô, giữa hai người bọn họ tựa hồ như càng kéo càng xa mất rồi.

Mặ dù trong lòng giận đến mức thiếu chút nữa phải chịu nội thương nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm, vẫn cố tỏ ra vẻ lấy lòng hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị trừng trị tiểu Nhã với bà chị dâu của cậu bằng cách nào đây?"

Bình luận





Chi tiết truyện