chương 107/ 200

Cố Cảnh Niên thật sự không biết Cố Bá Ngôn tên là gì, nghĩ thật lâu mới nói: "Em không biết ông nội tên là gì, nhưng mà em biết bác của em tên gì, ông nội là ba của bác, mà bác em gọi là Cố Hành Sâm."

Người làm vừa nghe đến tên Cố Hành Sâm, sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi.

Cái thằng bé này có quan hệ gì cùng với Nhị thiếu gia? Còn biết cả lão gia? Vậy cậu bé là con của ai đây?

"Chị có thể giúp em gọi điện cho ông nội không?" Cố Cảnh Niên lại hỏi một lần nữa.

Người làm vừa lắc đầu vừa lui về phía sau, cảm giác này thật sự là quá kinh hãi rồi!

Liễu Nhứ Mi cũng thật là không sợ chết, lại dám đem đứa nhỏ có quan hệ cùng Nhị thiếu gia lừa về nhà, nếu như để cho Nhị thiếu gia biết, ai lo nổi chuyện này đây?

Cố Cảnh Niên thấy đám người làm này không muốn giúp mình, đôi mắt cậu liếc quanh một vòng, sau đó rất nhanh chạy về phía cửa chính.

Người làm trong nhà còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng dáng cậu nhỏ chạy nhanh ra cửa, liền lập tức đuổi theo.

Hai tên bảo vệ trước cửa nhìn thấy Cố Cảnh Niên chạy đến, liền đi lại gần hỏi.

"Tiểu thiếu gia, Cố tiểu thư đâu?"

Cố Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn hai người một cái, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới phản ứng được hai người trước mặt này đã từng gặp qua.

"Mẹ không thấy đâu, hai người mau nhanh giúp cháu đi tìm mẹ đi!"

Hai người vừa nghe vậy nhất thời đổi sắc mặt.

Trước đó hai người còn tưởng Niệm Kiều không muốn bọn họ đi theo, cho nên mới len lén trốn đi, sau đó còn bảo Liễu Nhứ Mi tới đón đứa nhỏ đi xem nơi ở.

Liễu Nhứ Mi bọn họ có biết, hơn nữa lúc Liễu Nhứ Mi mang Cố Cảnh Niên đi, Cố Cảnh Niên cũng không có giãy giụa, cho nên hai người mới cho rằng tất cả chuyện này đều được Niệm Kiều cùng Liễu Nhứ Mi bàn bạc qua với nhau rồi.

Nhưng, hiện tại, Cố Cảnh Niên lại nói với bọn họ rằng, Niệm Kiều mất tích?

Cố Hành Sâm trước khi đi Italy liền phân phó cho bọn họ xem chừng Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên. Hiển nhiên , Cố Hành Sâm hẳn là biết những ngày hắn đi xa rất có thể sẽ có người gây bất lợi cho mẹ con hai người!!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đem cổng biệt thự mở ra, sau đó một người trong đó ngồi xổm xuống ôm lấy Cố Cảnh Niên lên xe, lau mặt và tay cho cậu bé.

"Trước tiên đưa tiểu thiếu gia về bên kia báo cho lão gia biết, sau đó chúng ta sẽ đi tìm Cố tiểu thư ?" Người đang lái xe đề nghị.

Người ngồi bên ghế phụ tài xế, vừa tay ôm Cố Cảnh Niên vừa cau mày suy nghĩ một chút, sau đó quyết định: "Trước tiên quay lại tiệm trà sữa, tìm Cố tiểu thư trước, tiểu thiếu gia đến lúc đó để ở trong xe."

Người lái xe nọ gật đầu một cái, ngay sau đó khởi động xe.

Khi đó, phía Đinh Việt Nhiên bên này, hai người sau khi từ tiệm trà sữa đi ra liền lên xe trực tiếp đến Nhậm gia.

Suy nghĩ một chút ở G thị, trừ Nhâm Thiên Nhã cũng không còn người nào có ý đồ sẽ động đến Niệm Kiều.

————

Buổi tối, trong phòng ngủ ở Nhậm Gia.

Nhâm Thiên Nhã tựa vào đầu giường, há miệng ăn thức ăn Nam Cung Trần đút cho, ánh mắt vẫn tập trung trên khuôn mặt của hắn.

Nam Cung Trần cũng đưa mắt nhìn cô, nhưng không lên tiếng.

Trước khi nhận điện thoại của Cố Hành Sâm, hắn không phủ nhận, lúc đó hắn cũng hoài nghi tai nạn xe cộ kia có liên quan đến Nhâm Thiên Nhã, nhưng cái gì hắn cũng chưa hỏi đến, Nhâm Thiên Nhã đã bỏ chạy ra ngoài.

Cho đến tận nửa đêm ngày hôm đó, hắn mới tìm được cô một mình vật vờ, lảo đảo ở trên đường lớn. Lúc ấy bản thân cô đang hết sức kích động, Nam Cung Trần phải vật lộn hết sức mới có thể đem cô quay về Nhậm gia.

Sau khi trở lại Nhậm gia, Nhâm Thiên Nhã thề rằng tai nạn xe cộ kia xảy ra không có liên quan gì với mình, Nam Cung bụi nhìn cô không giống như là đang nói dối, nhất thời cảm thấy mình nghi ngờ có phần quá đáng.

Sau đó, hai người lại xảy ra chiến tranh lạnh mấy ngày, Nhâm Thiên Nhã dù cho như thế nào cũng không chịu để ý đến hắn, khiến hắn cũng cảm nhận được tư vị không đúng.

Nếu không phải là hôm nay cô ngã bệnh, đoán chừng sẽ vẫn còn không để ý đến Nam Cung Trần.

Cơm nước xong, Nam Cung Trần buông bát đũa trong tay, xoay người chuẩn bị lên lầu.

Nhâm Thiên Nhã đột nhiên đứng dậy từ sau lưng ôm lấy người hắn, dán chặt thân mình vào lưng của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trần, có phải anh đang giận em hay không?"

Nam Cung Trần toàn thân chấn động, xoay người lại nhìn cô, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, "Tiểu Nhã, làm sao em lại hỏi như thế?"

Nhâm Thiên Nhã hốc mắt đỏ lên một chút, cúi đầu không nhìn hắn, "Trước kia bất kể em có cáu kỉnh như thế nào, anh cũng sẽ nhường nhịn, dỗ dành em, thế nhưng lần này, anh không có. . . . . ."

Nam Cung Trần cảm thấy buồn cười, nâng mặt của cô, giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ, "Cô hai, trước kia do em là người cố tình gây sự trước, nhưng lần này em xảy ra chuyện, là anh sai trước, anh không có dỗ dành em là bởi vì anh cảm thấy xấu hổ, hiểu không??"

"Không hiểu, anh rõ ràng cũng không có ý nghĩ muốn dỗ dành em." Nhâm Thiên Nhã vẫn một bộ dạng mất hứng như cũ, nhưng trong giọng nói của cô rõ ràng mang theo cảm giác làm nũng, đắc ý .

Nam Cung Trần nhỏ giọng cười trừ, cúi người tựa vào cái trán của cô, "Vậy em thì sao? Em còn tức giận không? Em đồng ý quan tâm đến anh sao?"

Nhâm Thiên Nhã xoay mặt, chu mỏ, "Không quan tâm tới anh, ngươi cũng không có dỗ dành em mà."

"Muốn anh dỗ em như thế nào? Em nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, anh đều đồng ý đi làm."

Nhâm Thiên Nhã đột nhiên đỏ mặt, trong ánh mắt cũng nhiều thêm một tia ngượng ngùng của phụ nữ, sợ hãi nói: "Anh...phải hôn em"

Nam Cung Trần giống như bị sét đánh, cả người đều ngây dại, thật lâu cũng chưa có hoàn hồn.

Nhâm Thiên Nhã càng thêm thẹn thùng, gắt giọng: "Phản ứng của anh là như thế nào đây!"

Nam Cung Trần hồi hồn, thanh âm mang theo một tia chần chờ, một tia không thể tin, "Tiểu Nhã, em mới vừa nói gì?"

Nhâm Thiên Nhã đỏ mặt, cố tỏ ra bạo gan hơn, trừng mắt nhìn hắn, "Không nghe rõ coi như xong!"

Dứt lời, nàng xoay người kéo chăn, muốn trốn vào trong, nhưng không ngờ ——

Nam Cung Trần kéo nàng lại, trực tiếp lôi nàng vào trong lòng, "Tiểu Nhã, lúc nào thì em mới thật sự có thể tiếp nhận anh?"

Nhâm Thiên Nhã rũ xuống tầm mắt, thì thầm: "Nếu như em nói, bây giờ em đã tiếp nhận anh rồi, anh có tin không?"

Nam Cung Trần khiếp sợ không thôi, dù sao đã nhiều năm như vậy cô đều không có tiếp nhận hắn, làm sao hiện tại có thể liền đón nhận đây?

Nhâm Thiên Nhã biết mình nói như vậy hắn sẽ không lập tức tin tưởng, cho nên ——

Nàng giơ tay lên, ôm lấy cổ Nam Cung Trần, kéo đầu của hắn xuống, chủ động đưa môi mình lên nhẹ nhàng hôn hắn, sau đó mới nói: "Trần, trên đời này chỉ có anh là thật lòng yêu em, anh khiến em cảm động, thật. . . . . ."

Nam Cung Trần không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào vào giờ khắc này, chỉ làm theo tâm ý của mình, hôn người trước mặt, ôm chặ lấy cô, cảm giác ấy là loại muốn đem nàng ôm chặt đến khắc cốt ghi tâm.

Nhâm Thiên Nhã toàn thân tê liệt khi nằm trong ngực hắn, ngước đầu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn.

Trên người, từng lớp từng lớp áo quần đều bị quăng đi, Nam Cung Trần hôn cô say đắm, mê muội, thân thể to lớn cũng điên cuồng áp sát vào cô.

Bóng đêm tối dần, cơ thể hai người triền miên dây dưa càng lúc càng tăng . . . . .

Nửa đêm, trong bóng tối Nhâm Thiên Nhã mở mắt, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng khẽ nâng một chút cười lạnh.

Sau đó, nàng vén chăn mỏng rời giường, thay xong quần áo đi về phía cửa.

Kéo cửa phòng đi ra, đầu nàng cũng không quay lại, ngay sau đó lái xe ra cửa.

"Ô ô —— cô ta đi ra kìa! Anh đoán đúng rồi, cô ta thật sự đi ra kìa!" Hứa Thanh Du nhìn về chiếc xe phía trước, vừa vỗ vỗ cánh tay người bên cạnh, vừa hạ thấp giọng vừa nói.

Đinh Việt Nhiên nhíu nhíu lông mày, giữ tay cô, thanh âm trầm thấp, "Em vừa - kêu tôi là gì?"

Hứa Thanh Du toàn bộ tâm tư đều ở đặt ở chiếc xe phía trước, nào có để ý Đinh Việt Nhiên nói gì, chỉ nói là: "Nhanh một chút lái xe đi, chúng ta đi theo sau, khẳng định cô ta sẽ đem mẹ cậu bé giấu đi."

Bình luận





Chi tiết truyện