chương 119/ 200

Niệm Kiều quả thật muốn khóc, mặt đáng thương nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn co lại, "Cố Hành Sâm, em sẽ cái chết ——"

Cố Hành Sâm khẽ chạm vào môi của cô, trả lời cô..., "Sẽ không, anh sao cam lòng để cho em chết."

Niệm Kiều vẫn giãy giụa, cô biết, nếu như người đàn ông này muốn cô, dù cô phản ứng cũng là dư thừa.

Hắn rất thành thạo kỷ xảo, đối với cô hắn luôn có một lực hút trí mạng, cô biết, cô cuối cùng cũng sẽ trầm luân trong bể tình của hắn .

Nhắm mắt lại, cô đành tùy ý buông theo hắn.

Chỉ là, một hồi lâu sau, Niệm Kiều cũng không thấy hắn động tĩnh gì, mở mắt, nhìn lén hắn.

"Cố Hành Sâm!" Cô cắn cắn nghiến răng gọi hắn, hận không được đánh hắn!.

"Ha ha ——" Cố Hành Sâm phát ra một tràng cười vui vẻ, cúi đầu cọ lên mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Anh thật sự vô cùng muốn em, nhưng mà anh lại sợ em sau đó sẽ không đi bộ được."

Niệm Kiều há mồm hung hăng cắn môi của hắn, nhìn hắn bị đau cau mày, cô cũng không buông ra.

Cố Hành Sâm nhíu lại mắt, há mồm làm bộ muốn cắn lại, Niệm Kiều quả nhiên lập tức buông ra.

Thở phì phò nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt cô hồng rực, vẻ mặt vừa ảo não vừa xấu hổ.

Cố Hành Sâm biết nếu còn trêu cô cô sẽ thực sự tức giận, lấy lòng cô, chọn một chiếc váy trong tủ quần áo đưa cho cô, nói: "Hôm nay mặc cái này."

Niệm Kiều nghi ngờ liếc hắn một cái, hỏi: "Muốn dẫn em ra ngoài sao?"

Đuôi lông mày Cố Hành Sâm nhếch lên, kinh ngạc nhìn cô, trong miệng tựa như lầm bầm lầu bầu, lại giống như đang nói chuyện với Niệm Kiều, "Hôm nay em thật thông minh."

Niệm Kiều bĩu môi, nhận lấy chiếc váy trong tay hắn đi tới phòng tắm.

Cố Hành Sâm kéo cô, không hiểu hỏi: "Em đi đâu?"

"Thay quần áo a." Niệm Kiều quơ quơ chiếc váy trong tay, nhìn hắn vẻ rất coi thường.

"Em hãy thay ngay ở đây đi." Cố Hành Sâm nói, ánh mắt xấu xa chạy loạn trên người Niệm Kiều.

Rõ ràng có mặc đồ ngủ, nhưng ánh mắt tà ác của hắn tựa hồ nhìn thấu áo ngủ, trực tiếp nhìn thân thể cô!

Cô tiến lên, nhón chân lên ôm cổ Cố Hành Sâm, nheo mắt, nghiến răng hỏi: "Những y phục này anh giúp em mua?"

Cố Hành Sâm không hiểu tại sao cô đột nhiên hỏi tới cái vấn đề này, đàng hoàng trả lời, "Không phải."

"Vậy là ai mua?" Niệm Kiều nhất quyết không tha, tầm mắt vòng qua hắn liếc nhìn quần áo trong tủ, trong lòng cư nhiên không hiểu có loại trực giác ——

Những y phục này, nhất định là một cái nữ nhân nào đó mua!

Ánh mắt Cố Hành Sâm chợt lóe, sau đó nói: "Một người bạn giúp anh chọn lựa."

"Bằng hữu gì? Nam hay nữ vậy?"

"Nữ."

"Nữ?" Niệm Kiều tiến lại gần hắn, trong thanh âm tràn đầy nguy hiểm, "Là ai?Em có biết không? Lúc nào thì mua cho em? Cô ta làm sao biết số đo của em?"

Cố Hành Sâm híp mắt nhìn cô, không phải là cô đang ghen chứ?

"Vấn đề hơi nhiều, em muốn anh trả lời cái nào?" Hắn nghiêm trang, làm bộ như mình không nhìn thấy tâm tình của cô.

"tất cả!" Niệm Kiều tức giận, thậm chí là có chút hung ác.

Cố Hành Sâm gật đầu một cái, bộ dạng ngoan ngoãn, "Em không biết cô ấy, sau khi đưa em từ trở về Hongkong liền mua, vẫn để là, quên nói cho em biết, về phần cô ấy làm sao biết số đo của em ——"

Cố Hành Sâm nhìn cô từ trên xuống dưới, thanh âm tà mị không chịu nổi, "Đương nhiên là anh nói, anh ngày ngày ôm em, em nói anh sẽ không biết số đo của em sao?"

Niệm Kiều không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa trong tay ném váy vào đầu hắn, cư nhiên lại dám đùa giỡn cô!

Cố Hành Sâm không tức không giận, cầm lấy váy kéo cô lại gần, trực tiếp cởi áo ngủ của cô xuống, sau đó mặc váy cho cô.

Niệm Kiều nghĩ, hắn nhất định là cố ý! Nhất định!

Giúp cô mặc váy xong hắn còn thừa dịp sờ loạn trên người cô, ăn đậu hũ của cô. Đúng là đồ sắc lang.

Cố Hành Sâm giúp cô xong kép cô tới trước gương.

Niệm Kiều nhìn hai người trong gương, trái tim mềm nhũn, hốc mắt cũng có chút chua xót, lại có loại xung động muốn khóc!

Cố Hành Sâm từ phía sau ôm lấy cô, đôi tay đặt trên bụng cô, mở miệng hỏi: " Hai người trong gương có xứng đôi không?"

Niệm Kiều cẩn thận nhìn chằm chằm hai người trong gương, khóe miệng cong cong nở nụ cười.

Thân thể dựa vào hắn, giọng nói của cô vừa mềm lại mị, "Xứng, trên đời này, chỉ có anh và em xứng đôi nhất."

Giống như là số mệnh dẫn dắt, hoặc là tiền duyên kiếp trước, kiếp này cô cùng hắn gặp nhau rồi yêu nhau, dù ngày sau có khó khăn gì, cũng tuyệt đối không tách ra!

Cố Hành Sâm cũng nhìn chằm chằm hai người trong gương, trong lòng hắn là một người phụ nữ kiều diễm, sau ba năm cô đã bớt trẻ trung nhưng lại thêm một phần thành thục cùng quyến rũ.

Cô sinh ra giống như là để dành cho hắn, là một phần sinh mạng của hắn, ngay cả đứng như vậy, hai người đều rất hợp nhau.

Khẽ nghiêng đầu hôn lên vành tai của cô, hắn ở bên tai cô buông xuống một câu nói: "Cám ơn anh ở bên cạnh em."

Niệm Kiều cũng nghiêng đầu, chủ động hôn hắn, ở đáy lòng lẩm bẩm: cũng cám ơn anh đã tìm em trở về, để cho em có dũng khí tiếp tục yêu anh.

————

Lúc hai người xuống lầu, Cố Cảnh Niên đã ăn xong điểm tâm, đang một mình ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa chơi ghép hình.

Niệm Kiều đi tới nhìn, không khỏi sợ hết hồn.

"Niên Niên, những thứ này là con làm?" Cô lắp bắp hỏi, có chút không tin.

Cố Cảnh Niên ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười hì hì, kiêu ngạo mà nói: "Đúng vậy mẹ, con muốn trước lúc chúng ta ra ngoài làm xong bức tranh này, như vậy cha sẽ cho con phần thưởng."

"Phần thưởng gì?” Niệm Kiều vừa hỏi, vừa cầm lấy một khối ghép hình nhìn một chút.

"Cha nói cho c tìm bạn gái nhỏ."

"Cái gì?" Niệm Kiều đột nhiên ngẩng đầu, "Cái gì bạn gái nhỏ?"

Cố Hành Sâm cầm một ly sữa tươi đi tới, đưa cho cô, bất đắc dĩ nhìn Cố Cảnh Niên, vuốt vuốt trán, có chút nhức đầu nói: "Buổi sáng nó nói muốn lấy mẹ anh."

"À?" Niệm Kiều hoàn toàn rơi vào trong sương mù, mẹ Cố Hành Sâm không phải đã qua đời lâu rồi sao? Sao Cố Cảnh Niên nói muốn cưới mẹ hắn?

Cố Hành Sâm không biết làm sao giải thích, chỉ đành phải nhìn Cảnh Niên, "Con trai, giải thích cho mẹ một chút."

Niệm Kiều cũng nhìn hắn, ra vẻ tò mò, chọc cho Cố Cảnh Niên cười khanh khách không ngừng.

"Mẹ, là như vậy, cha nói muốn cưới mẹ, cho nên con mới chịu cưới bà ."

Lấy cô?

Niệm Kiều đột nhiên quay đầu nhìn Hành Sâm, hắn cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người chạm vào nhau, lòng của cô bắt đầu nhảy loạn.

Con ngươi Cố Cảnh Niên chuyển động không ngừng, giảo hoạt nở nụ cười, kéo tay Niệm Kiều, nói: "Mẹ , mẹ rốt cuộc không muốn nghe con nói xong à?"

Niệm Kiều chỉ ngây ngốc , "À? Muốn a, con nói đi."

Cố Cảnh Niên rất là bị thương, "Mẹ, mẹ không nghiêm túc nghe con."

"Mẹ có nha!" Niệm Kiều mạnh miệng, cảm giác đỏ hết mặt.

Đều do Cố Hành Sâm, không có việc gì sao cứ nhìn chằm chằm vào cô làm gì?

"Vậy con mới vừa nói đến đâu rồi hả ?" Cố Cảnh Niên nhìn chằm chằm Niệm Kiều, ánh mắt giống như đang nói ‘ mẹ rõ ràng không có nghiêm túc ’.

Niệm Kiều vò đầu, lúng túng nhìn hắn, một lúc sau ấp úng nói: "Cái đó. . . . . . Mẹ, mẹ không nhớ rõ."

Cố Cảnh Niên bất đắc dĩ nhún vai.

Niệm Kiều 囧, vẻ mặt con như vậy là có ý gì? Nhìn lại Cố Hành Sâm, một bộ xem kịch vui, thật sự là cần ăn đòn!

Cô lườm hắn, sau đó đứng dậy đi tới bàn ăn, ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm.

Cố Hành Sâm nhìn bóng lưng cô lắc đầu cười, sau đó xoay qua giúp Cố Cảnh Niên ghép hình.

Cố Cảnh Niên vội vàng bắt tay hắn lại"Không cho phép nhúc nhích, cha không cho phép cha động vào."

Cố Hành Sâm cau mày, hỏi hắn, "Tại sao cha không thể động?"

"Bởi vì cha quá ngu ngốc! Sẽ làm loạn hết lên!" Cố Cảnh Niên nói.

Cố Hành Sâm: ". . . . . ."

Hắn rất đần sao? Làm ơn, con coi cha là gì, nếu cha không phải là người ư tú thì con có thể thông minh như vậy sao?

Niệm Kiều đang ăn điểm tâm, lúc nghe thấy Cố Cảnh Niên nói những lời này, thiếu chút nữa bị sặc.

Cố Hành Sâm bất đắc dĩ, cư nhiên bị con trai ghét bỏ rồi.

Ăn xong điểm tâm Niệm Kiều mới biết, nguyên lai là có người muốn mang cô cùng con trai đi chơi, cho nên hôm nay 7,8h cũng không đi làm.

Hóa ra là muốn mang Cố Cảnh Niên tới khu vui chơi.

Đứng ở xe cáp treo, Niệm Kiều có chút bận tâm nhìn Cố Hành Sâm, nhỏ giọng hỏi, "Anh xác định muốn cùng con chơi?"

Cố Hành Sâm xoay đầu lại nhìn chằm chằm cô, cắn răng nói: "Dĩ nhiên."

Niệm Kiều gật đầu một cái, nhưng mà trong nội tâm lại đang cười trộm.

Lúc nãy ba người đứng trước tàu lượn nghe thấy tiếng mọi người la hét, cô rõ ràng cảm thấy Cố Hành Sâm rất căng thẳng.

Cô không khỏi nghĩ, người này cái gì đều được, không phải là không thể chơi tàu lượn chứ?

Nhưng hắn nếu muốn cậy mạnh, vậy hãy để cho hắn trải nghiệm, đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ nhũn hai chân.

Cố Cảnh Niên hưng phấn đến độ không được, trẻ con đều rất kỳ quái, càng kích thích càng thích chơi.

Niệm Kiều cũng không phải sợ, mặc dù trước kia rất ít cùng Cố Cảnh Niên đi ra ngoài, nhưng cũngđã từng chơi, cô phát hiện chơi loại trò chơi này, là một cách giải stress rất tốt.

Khi la to lên, phiền muộn trong lòng tựa hồ cũng đều phát tiết đi ra.

Nhìn hai cha con ngồi vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn, Niệm Kiều âm thầm ở trong lòng cười trộm cố Hành Sâm.

Xe từ từ khởi động, Cố Cảnh Niên rất vui vẻ, hưng phấn không thôi trong khi đó sắc mặt Cố Hành Sâm rất căng thẳng.

Quả nhiên, sau khi chơi xong một vòng, lúc bước ra ngoài, Cố Hành Sâm rõ ràng bước đi hơi loạng choạng, sắc mặt cũng hơi khó coi.

Niệm Kiều vội vàng tiến lên đỡ hắn, cười đến nghẹn hỏi hắn: "Có khỏe không?"

Cố Hành Sâm chỉ gật đầu, một chữ cũng không nói.

Niệm Kiều rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa nói: "Cố Hành Sâm, thì ra là anh cũng có cái không làm được, ha ha, ha ha ——"

Cố Hành Sâm nắm được tay của cô, dùng sức bóp nhẹ, Niệm Kiều lập tức nhíu mày.

"Chờ anh ở đây,anh đi rửa tay." Cố Hành Sâm chỉ nói một câu, sau đó liền bước nhanh tới phòng vệ sinh.

Niệm Kiều nhìn bóng lưng của hắn, vừa buồn cười lại đau lòng, ai bảo hắn cậy mạnh!

Nhìn lại Cố Cảnh Niên, mặt khốn hoặc hỏi Niệm Kiều, "Mẹ, cha thế nào? Bộ dạng cha đi thật kỳ quái nha."

Niệm Kiều cười ôm hắn lên, chỉ nói: "Không có sao."

Xác thực, sau khi chơi xong trò này giống như là mất đi nửa cái mạng, dù bình thường hắn rất mạnh khỏe nhưng sau khi ngồi tàu lượn rồi thì cũng không tránh khỏi chóng mặt xây xẩm.

Hai người ngồi trên ghế chờ Cố Hành Sâm trở lại, bên cạnh lại đột nhiên có một người ngồi xuống.

Niệm Kiều quay đầu nhìn lại, phát hiện i không phảngười quen, chỉ hơi cười rồi cúi xuống.

Người nọ lại chủ động mở miệngnói với Niệm Kiều, "Là tiểu thư Cố Niệm Kiều sao?"

Niệm Kiều sửng sốt, cảnh giác nhìn hắn, hỏi: "Anh là ai?"

Người này nhìn qua bốn mươi năm mươi tuổi, gương mặt hiền hoà, không phải loại hung thần ác sát, hơn nữa hắn bây giờ hắn đang nở một nụ cười rất hiền hòa tựa hồ không có chút ác ý nào.

Nhưng là, không biết vì sao a, Niệm Kiều vẫn cảm thấy trên người người này mang theo một cỗ tà khí, rõ ràng là vẻ mặt vô hại, lại làm cho người ta cảm thấy phải cảnh giác.

Có chút mâu thuẫn, Niệm Kiều nhìn hắn một lúc lâu mới phát hiện, phía sau hắn còn có hai người, giống như là vệ sĩ, mặt không thay đổi đứng ở cách đó không xa, giống như đang bảo vệ hắn.

Đáy lòng run rẩy, người này, khẳng định không đơn giản!

Mặc dù hắn nhìn qua rất vô hại, nhưng lần này Niệm Kiều đã có kinh nghiệm, lần trước ở tiệm trà sữa, một nữ nhân đi vào, cô cũng cảm thấy đối phương không có gì uy hiếp, kết quả người nọ đánh cô hôn mê.

Nam tử trung niên thấy cô hết sức kháng cự, vẫn mỉm cười, "Tôi biết rõ cô họ Cố, nhưng cô thật ra không phải là người Cố gia."

Niệm Kiều chợt bất an, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra, " Rất nhiều người biết tôi không phải người Cố gia, tiên sinh biết cũng không lạ."

Xác thực, ngày đó ở tang lễ Liễu Nhứ Mi đã công bố cô không phải người Cố gia, mặc dù không bị báo chí tiết lộ ra ngoài, nhưng dù sao chỗ đó cũng có quá nhiều người, khó tránh khỏi sẽ lưu truyền ra ngoài.

Người đàn ông trung niên nhìn Niệm Kiều, gật đầu một cái, sau đó nói: "Tôi chẳng những biết cô không phải là người Cố gia, tôi còn biết cha mẹ ruột của cô là ai."

Niệm Kiều kinh hãi, người này là ai? Hắn lại còn nói biết cha mẹ của cô?

Đúng rồi, Cố Hành Sâm không phải đã nói mấy ngày sẽ tự nói với cô thân thế của mình sao? Sao hắn vẫn chưa nói cho cô biết?

Người đàn ông đó thu hết vẻ mặt của Niệm Kiều vào tron mắt, ánh mắt hướng tới một nơi cách đó không xa, nhàn nhạt nói: "Cố Hành Sâm tới, không tin cô có thể hỏi hắn."

Niệm Kiều quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Cố Hành Sâm sải bước đi tới.

Sắc mặt của hắn so lúc trước còn khó coi hơn, thậm chí còn mơ hồ mang theo một cỗ tức giận.

Hắn tức giận? Là giận cô nói chuyện với người lạ sao?

Niệm Kiều chần chừ đứng lên, Cố Cảnh Niên bỗng cảm thấy không khí giữa mọi người có chút quỷ dị, ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Niệm Kiều không nói lời nào.

Cố Hành Sâm bước qua , đứng bên cạnh Niệm Kiều, thanh âm trầm thấp mà âm lãnh, "Hôm nay đi về trước đi, lần sau sẽ mang hai người tới chơi."

Niệm Kiều không có hỏi tại sao, chỉ là gật đầu một cái, vội vàng cùng hắn đi ra ngoài cửa.

Sau lưng chợt vang lên giọng nói của người đàn ông kia, "Cố Hành Sâm, cậu không dám nói cho nó biết tôi là ai?"

Cố Hành Sâm bước chân ngừng lại một chút, trong mắt lạnh như băng, quay đầu lại nhìn hắn, mặt không thay đổi nói: "Cô ấy không cần thiết biết ông là ai."

Người đàn ông lớn tiếng cười, ánh mắt yên lặng nhìn Niệm Kiều, gằn từng chữ nói: "Nó cần biết tôi là ai bởi vì ——"

"Triển Thiên lăng!" Cố Hành Sâm chợt khẽ quát một tiếng, làm ai đi qua cũng phải nhìn lại.

Trong nháy mắt, ba người cùng với một đứa trẻ thành tiêu điểm, tất cả mọi người nhìn bọn họ chằm chằm.

Niệm Kiều nhìn hai người, không biết vì sao , cô cảm thấy Cố Hành Sâm rất bài xích người đối diện, hơn nữa, người đối diện tựa hồ mang đến cho hắn uy hiếp!

Cố Hành Sâm quét ánh mắt lạnh lùng lên những người đứng xem, ngay sau đó cúi đầu nắm tay Niệm Kiều đi ra cửa ra.

Niệm Kiều không kịp bước chân của hắn, hơn nữa trong ngực ôm Cố Cảnh Niên, cô lại không thể chạy chậm, trên đường nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống.

Cố Hành Sâm bế con trong tay cô, một tay ôm con trai, một tay lôi kéo cô, cấp tốc hướng xe của mình đi tới, tựa hồ phía sau đang có ôn thần đuổi theo.

Lên xe, Niệm Kiều nhìn sắc mặt hắn không tốt, cũng không dám nói chuyện, quay đầu, qua kính chiếu hậu nhìn thấy người đàn ông trung niên đó đứng ở cửa khu vui chơi, nhìn xe của bọn họ.

Cố Hành Sâm đem cô cùng con về nhà sau đó nói có chuyện phải đi ra ngoài, Niệm Kiều cũng không hỏi, liền cùng Cố Cảnh Niên vào nhà.

Kết quả Cố Hành Sâm đi không tới mấy phút, trong nhà có khách tới——

Là Liễu Nhứ Mi cùng với người đàn ông trung niên đó! Còn có Nhậm Thiên Nhã!

Dĩ nhiên, ba người không được mời đến, nhưng mà bởi vì người làm Cố trạch đều biết Liễu Nhứ Mi, cho nên nhìn thấy bọn họ ở cửa ra vào, liền đi vào thông báo cho Niệm Kiều.

Niệm Kiều liếc mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên ở ngoài cửa sắt thấy Liễu Nhứ Mi, Nhậm Thiên Nhã cùng với người đàn ông đó.

Cách đó không xa có một chiếc xe đen đang đõ bên cạnh vẫn có hai vệ sĩ đứng canh vẻ mặt cảnh giác.

Sau đó cô nhìn lại người đàn ông đã gặp ở công viên, co cảm thấy người này cô tình ra vẻ hiền hòa để tiếp cận người khác, rốt cuộc hắn có mục đích gì ?

Nhìn thuộc hạ của hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích thì có thể biết, hắn thật ra không phải là người hiền hoà thậm chí có thể là người hết sức nghiêm nghị!

Nhất là cái kia đôi mắt, tràn đầy tà khí, thậm chí là sát khí, luôn làm cho người ta có một loại dự cảm xấu, giống như hắn đến báo thù vậy!

"Các người tới làm gì?" Cách cửa sắt, Niệm Kiều lên tiếng hỏi ba người.

Liễu Nhứ Mi vừa nhìn thấy Niệm Kiều, lập tức giả bộ đáng thương, nắm cửa sắt, nói: "Niệm Kiều a, làm sao ngươi ác tâm như vậy a, cư nhiên giựt giây A Sâm đuổi ta ra khỏi Cố Gia, dù ta không đúng, ít nhất ta cùng A Duyên còn là vợ chồng a, các ngươi tại sao có thể đuổi ta ra ngoài!"

Niệm Kiều nhìn cô, không nhịn được nói: "Tôi không có giựt giây anh ấy, tất cả đều là do anh ấy quyết định."

"Làm sao cô có thể nói như vậy a! A Sâm nếu không phải vì cô, làm sao lại đuổi ta ra khỏi nhà? Buộc ta cùng A Duyên ly hôn . Tối hôm qua hắn thiếu chút nữa muốn mạng của ta rồi!"

"Cái gì?" Niệm Kiều nhìn cô, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của cô, cái gì gọi là tối hôm qua Cố Hành Sâm thiếu chút nữa muốn mạng của cô?

Tối hôm qua Cố Hành Sâm không phải đi ra ngoài gặp bằng hữu sao? Chẳng lẽ là đi gặp Liễu Nhứ Mi? Còn thiếu chút nữa muốn mạng của côta là sao?

Chẳng lẽ Cố Hành Sâm bởi vì chuyện ở tang lễ mà sẽ đuổi tận giết tuyệt Liễu Nhứ Mi sao?

Liễu Nhứ Mi khóc lớn lên, nắm cửa sắt vừa khóc vừa rống: "Ta thế nào mệnh khổ như vậy a! Chồn nằm trên giường hai mươi mấy năm, ta chăm sóc hắn, cuối cùng rơi vào kết quả bị người nhà đuổi đi, ta vất vả chăm sóc cho cái gia đình này vậy mà bấy giờ muốn lấy mạng của ta , trên thế giới tại sao có thể có người ác tâm như vậy! Ta không muốn sống, ta không muốn sống! A Duyên a, sao anh vẫn chưa tỉnh lại, nhanh lên một chút tỉnh lại, ta thật đáng thương mà"

Liễu Nhứ Mi không dứt gào thét, Niệm Kiều thật sự không chịu nổi, liền phân phó người làm mở cửa, nói: "Đừng tranh cãi nữa, vào đi."

Liễu Nhứ Mi vừa nhìn gian kế được như ý, lập tức chạy vào phòng, người đàn ông trung niên cùng Nhậm Thiên Nhã cũng muốn đi theo vào nhà, Niệm Kiều đưa tay làm cản chớ, "Ngượng ngùng hai vị, các ngươi không thể đi vào."

Nhậm Thiên Nhã châm biếm một tiếng, hỏi ngược lại: "Tại sao?"

Niệm Kiều nhìn cô, thật lòng cảm thấy ghê tởm, "Cô tốt nhất chớ vào , sau đó Cố Hành Sâm trở lại, không biết anh ấy sẽ làm gì với cô, chính cô nên rõ ràng, nơi này không hoan nghênh cô!"

Nhậm Thiên Nhã nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cũng không nói gì , giống như nắm chắc Niệm Kiều sẽ cho cô ta đi vào.

Người đàn ông đó cười nhạt một tiếng, trong miệng bật ra một câu như một quả bom nổ mạnh vào đầu cô——

"Niệm Kiều, ta là ba con."

Niệm Kiều ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười, là nụ cười châm chọc, hướng về phía người đàn ông nói, "Vị tiên sinh này, tôi nhớ ông hoặc là nhận lầm người, hoặc là trốn từ bệnh viện tâm thần ra ngoài, tôi có ba, ba của tôi ở trong kia!"

Nói xong, cô xoay người chuẩn bị vào nhà.

Liễu Nhứ Mi đúng lúc vọt tới, một tay đẩy cô ra, sau đó đem cửa sắt mở ra, để cho người đàn ông đó cùng Nhậm Thiên Nhã đi vào.

"Bà làm gì đấy!" Niệm Kiều đứng vững thân thể, tức giận hướng Liễu Nhứ Mi kêu.

Quả nhiên không thể đối với người xấu mềm lòng, người này rốt cuộc là muốn làm gì? Xem bọn hắn ba người đã cảm thấy không yên lòng, không phải là tìm đến gây sự chứ?

Người đàn ông đi tới trước mặt Niệm Kiều, nhìn cô nói: "Niệm Kiều, cha thật sự chính là ba con, cha tên là Triển Thiên lăng, mẹ của con là Tạ Thanh, cô ấy năm đó sinh hạ con sau liền hôn mê, tỉnh lại mới phát hiện ra không thấy con đâu, cho đến gần đây cha mới tra được, nguyên lai là bị người Cố gia ôm đi."

Niệm Kiều lo lắng, nhìn miệng hắn luôn miệng nói, nhưng không cách nào phân biệt hắn rốt cuộc nói cái gì, hắn nói có đúng không.

Triển Thiên lăng từ ánh mắt của cô có thể thấy được cô đang khủng hoảng, đáy lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Niệm Kiều, năm đó người Cố gia tự mình ôm con đi, không để cho con có thể hưởng thụ tình thương của cha mẹ, những năm qua con ở cố gia có vất vả không? Còn có cái tên Cố Hành Sâm đó, con biết hắn ở Italy làm gì không? Hắn là hắc đạo đấy! Đi theo hắn, con sẽ không được an toàn, bất kì lúc nào cũng có người tới ám sát con."

"Ông nói bậy!" Niệm Kiều lớn tiếng phản bác, nhưng chính cô cũng cảm giác mình không thể phản bác được.

Đúng vậy, từ lần đầu tiên bị Nhậm Thiên Nhã bắt cóc cô liền đoán được, nếu đi theo Cố Hành Sâm,những nguy hiểm sau này cô không thể tưởng tượng nổi!

Trước đó Cố Hành Sâm đã nói với cô, làm người phụ nữ của hắn, cần phải có dũng cảm, điều này cũng đã được kiểm chứng!

Triển Thiên lăng nhướng mày nhìn Niệm Kiều, lạnh lùng nói: "Vết thương trên người hắn còn chưa bình phục phải không? Hắn lần trước về Italy liền bị người chặn đường đánh, nếu không phải là người phụ nữ của hắn cứu hắn, con hiện tại đã không thấy được hắn."

Niệm Kiều ngẩn ngơ, hắn làm sao biết Cố Hành Sâm bị thương? Chẳng lẽ hắn và Cố Hành Sâm có quen biết?

"Niệm Kiều, hắn ở Italy cũng có một người phụ nữ, chuyện này con biết chưa? Hắn chỉ đang đùa giỡn con, hắn đã sớm biết con là con gái ta, nhưng vẫn không nói ra, biết tại sao không?"

Niệm Kiều biết rõ hắn đang ly gián tình cảm cô cùng Cố Hành Sâm, nhưng vẫn không thể khống chế hỏi: "Tại sao?"

Triển Thiên lăng làm bộ đau lòng, nhìn cô, thống khổ nói: "Bởi vì mấy năm trước anh con cùng hắn từng có xung đột, hắn là đang trả thù chúng ta!"

Niệm Kiều nhìn hắn, khẽ dao động, lầm bầm nói: "Không phải vậy, không phải như thế"

Triển Thiên lăng cho là kế hoạch của mình đã thành công, đang chuẩn bị tiếp lời để công phá tuyến phòng thủ còn lại của cô, Niệm Kiều lại đột nhiên rống lớn một tiếng: ""Trần kế, đem hai người kia đuổi ra ngoài cho tôi, không được cho bọn họ vào!"

Con mắt Triển Thiên lăng tức giận, có chút bực tức nhìn Niệm Kiều, một tay hất ra đuổi những người làm đi, cắn răng nghiện lợi nói: "Niệm Kiều, coi như con không thừa nhận con là con gái của cha, nhưng trong thân thể con đang chảy dòng máu Triển gia, đây là sự thực không thể chối cãi!"

"Ông lập tức đi ngay cho tôi! Nếu không tôi báo cảnh sát!" cả người cô run rẩy.

Tin tức Triển Thiên lăng thông báo cho cô, làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn không tiêu hóa được!

Không thể nào! Cố Hành Sâm tuyệt đối sẽ không dùng cô để trả thù! Hắn cũng không thể để ý tới một người phụ nữ khác! Hắn chỉ yêu mình cô thôi!

Nhưng là, hắn thật sự là đã sớm biết thân phận của cô, thậm chí hôm nay ở khu vui chơi thấy Triển Thiên lăng, hắn đã xuất hiện thái độ chán ghét cùng bài xích!

Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Niệm Kiều cảm giác mình đầu muốn nổ tung, giơ tay lên gõ vào huyệt Thái Dương của mình một cái, cô xoay người vào trong nhà.

Triển Thiên lăng cùng Nhậm Thiên Nhã nhìn thẳng vào mắt nhau, ngay sau đó hai người đều nỡ nụ cười.

"Đi thôi, hôm nay tới đây thôi, nửa tháng nữa, độc phát tác, đến lúc đó, Cố Hành Sâm sẽ ngoan ngoãn đưa cô trở lại."

Nhậm Thiên Nhã cười lạnh nói, xoay người chuẩn bị đi.

Triển Thiên lăng cười nhạo một tiếng, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Nhậm Thiên Nhã một lát!

Người phụ nữ này không phải bình thường, cô ta hết sức độc ác! Cô ta còn thiết kế một kế hoạch một hòn đá giết chết hai con chim!

Bởi vì tâm tình Niệm Kiều không tốt, sau khi đuổi Triển Thiên lăng cùng Nhậm Thiên Nhã đi, Liễu Nhứ Mi bị gạt tại một bên, cô ta vì tránh để cho mình cũng bị đuổi đi, lặng lẽ đi đến lâu.

Lúc Cố Hành Sâm trở lại liền phát giác không khí trong nhà thật quái dị, bọn hạ nhân nhìn thấy hắn liền lẩn xa mất, giống như chỉ sợ bị hắn trừng phạt.

Lên lầu đi một vòng cũng không còn thấy Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên, hắn không khỏi buồn bực.

Lại là này loại cảm giác, cô đang ở phòng của đại ca?

Bởi vì lúc đi tìm cô cũng đã đến phòng cô, khi đi ngang qua phòng của Cố Hành Diên, hình như là cửa mở!

Đáy lòng bất an, ba năm trước đây cô lúc khổ sở luôn một mình ngồi trong phòng đại ca lúc nửa đêm, hôm nay cô cũng đang cảm thấy đau khổ sao?

Như vậy trong khoảng thời gian hắn ra ngoài cùng An Hi Nghiêu, có phải đã xảy ra chuyện gì?

Hắn không lập tức đi tới phòng của Cố Hành Diên, mà đến thư phòng.

Trong Cố trạch luôn có thiết bị theo dõi, mà máy vi tính trong thư phòng có thể giám sát, chỉ cần có mật mã.

Ngồi trước máy vi tính, hắn xem lại đoạn quay trong khoảng thời gian mình ra ngoài, xem kĩ không bỏ xót chút nào, tỉ mỉ nhìn qua một lần!

Hắn chỉ là không ngờ tới, Triển Thiên lăng lại có thể tới Cố trạch, còn có Nhậm Thiên Nhã cùng Liễu Nhứ Mi, cư nhiên liên hiệp trợ giúp Triển Thiên lăng!

Nếu không phải vừa rồi vội vã muốn tìm Tịch Tư Diệu để lấy thông tin, thì Triểu Thiên Lăng cũng không có cửa bước chân vào Trạch Gia !

Tắt máy vi tính, hắn đi tới phòng của Cố Hành Diên, quả nhiên, thấy Niệm Kiều ngồi ở bên giường.

Hắn đi tới, như ba năm trước đây, Niệm Kiều biết người phía sau là hắn, nhưng không có xoay người lại, vẫn duy trì tư thế cũ.

Cố Hành Sâm đi tới bên người cô, bế cô lên, sau đó ngồi vào ghế sopha , để cho cô ngồi trên chân mình.

Niệm Kiều xoay người lại ôm cổ của hắn, đầu tựa vào cổ hắn, không nói lời nào, chỉ là loạn xạ cọ xát.

Cố Hành Sâm cũng không hỏi, thật ra thì hắn đoán được Triển Thiên lăng khẳng định cùng Niệm Kiều nói cái gì, nhưng giờ phút này hắn không xác định được suy nghĩ trong đầu Niệm Kiều, cho nên hắn không dám tùy tiện mở miệng.

Nếu không phải quan tâm, như thế nào lại lo lắng như vậy?

Hai người tiếp tục duy trì tư thế như vậy, hồi lâu cũng không có nói chuyện, đột nhiên ——

Nơi cổ truyền đến chút lành lạnh, Cố Hành Sâm kinh ngạc.

Muốn xem Niệm Kiều có phải đang khóc hay không, tay mới vừa đụng phải đầu vai của cô, chỉ nghe thấy cô nói: "Để cho em khóc một chút."

Tay Cố Hành Sâm lơ lửng giữa không trung, cuối cùng chỉ là nhè nhẹ vỗ về lưng của cô, thanh âm dịu dàng mà bao hàm đau lòng, "Thật xin lỗi."

Niệm Kiều khóc thật, cô cũng không biết mình tại sao khóc.

Chẳng qua là cảm thấy, mình cô đơn nhiều năm như vậy, thật vất vả gặp được Cố Hành Sâm, thật vất vả để cho hắn tiếp nhận mình, rốt cuộc không cần cô đơn nữa rồi, tự dưng lúc này lại xuất hiện cha mẹ đẻ.

Lúc biết mình không phải người Cố gia, người khác có lẽ không biết cô có cảm giác gì , chỉ có cô biết.

Trước kia chỉ là không biết mẹ mình là ai, mà ba lại đang hôn mê bất tỉnh trên giường, mặc dù cô cảm giác không ai thương cô, nhưng là dù sao cũng là biết cha minh là ai.

Nhưng ngày Liễu Nhứ Mi mắng cô là đồ nghiệt chủng không cha không mẹ, nói cô không phải người Cố gia, trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác mình như đang rơi xuống địa ngục—

Từ nhỏ không biết mẹ là ai, nhiều năm như vậy tới bây giờ, cô cũng có thói quen, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới mình chưa bao giờ nhận được tình thương của mẹ, trong lòng có chút đau mà thôi.

Đến lúc đó, cô đột nhiên biết người mà hai mươi năm qua cô coi là thật ra không phải cha cô, cô hoàn toàn sụp đổ.

May mà, khi đó, Cố Hành Sâm trở lại!

Nếu không, cô nghĩ, không biết lúc đó cô sẽ làm thế nào để vượt qua?

"Cố Hành Sâm, nói cho em biết, người kia có phải là cha em hay không? Hắn nói không phải thật đúng không?" Niệm Kiều đột nhiên mở miệng, nghẹn ngào hỏi Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm trầm mặc hồi lâu, không khí giữa hai người như ngưng đọng lai, Niệm Kiều cũng đi theo trầm mặc.

"Hắn là cha em." Sau một lúc lâu, Cố Hành Sâm chỉ thốt ra được mấy chữ này.

Niệm Kiều toàn thân cứng đờ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt có chút mơ màng, hỏi hắn, "Anh sớm đã biết ông ta là cha em sao?"

"Đúng" Cố Hành Sâm đáp không chút do dự, nếu cô đã biết, như vậy đành nói cho cô biết thôi.

Chỉ là Cố Hành Sâm không nghĩ tới, câu tiếp theo Niệm Kiều nói sẽ là ——

"Anh và nhà họ Triển có thù oán, cho nên mới không nói cho em biết Triển Thiên lăng là cha của em?"

Con ngươi Cố Hành Sâm khẽ nhếch, có chút kinh ngạc khi cô biết chuyện này, nhưng sau vài giây hắn liền bình tĩnh lại.

Không có gì kỳ quái, Triển Thiên lăng đích xác là sẽ nói cho cô biết chuyện này, hắn đang muốn đẩy Niệm Kiều rời khỏi mình,

Niệm Kiều không nghĩ tới hắn lại im lặng, chẳng lẽ hắn thật sự là vì trả thù Triển gia mới giữ cô ở bên người sao? Chẳng lẽ hắn thật sự có một nữ nhân khác ở bên ngoài sao?

Cô đột nhiên nhớ tới vụ quần áo sáng nay hắn nói là một người phụ nữ mua hộ, liệu có phải là người phụ nữ ở Italy kia không?

Cố Hành Sâm nhìn sắc mặt cô càng ngày càng khó coi, có chút lo lắng hỏi: "Thế nào? Có phải là không thoải mái hay không?"

Niệm Kiều đột nhiên trợn to mắt nhìn hắn, môi cũng run run, thanh âm đang run rẩy, "Cố Hành Sâm, Triển Thiên lăng nói, anh là vì trả thù Triển gia mới giữ em ở bên cạnh, là thật sao?"

Cố Hành Sâm nhăn mặt lại, nắm cằm của cô, sắc mặt âm trầm, "Em tin hắn sao ?"

Đáng chết! chuyện hoang đường của Triển Thiên lăng mà cô cũng tin? Trả thù? Hắn Cố Hành Sâm nếu như muốn trả thù Triển gia, cần lợi dụng nữ nhân sao?

Huống chi, là Triển Thiên lăng muốn trả thù hắn chứ? Thật là gắp lửa bỏ tay người!

Niệm Kiều lắc đầu, nước mắt ngập đầy trong mắt, "Em không biết, chính anh cũng thừa nhận, là bởi vì anh và triển Thiên Lăng có thù oán, cho nên mới không nói cho em biết về thân thế của em."

Cố Hành Sâm ngẩn người, nhìn khuôn mặt của cô tái nhợt đầy nước mắt, tâm chợt đau thương .

Giữ đầu của cô, hắn tỉ mỉ lau đi nước mắt trên mặt cô, hỏi cô: "Em rất muốn có tình thương của cha mẹ phải không?"

Niệm Kiều chớp đôi mắt đẫm lệ, mặc dù không hiểu rõ hắn hỏi câu này có ý tứ gì, nhưng vẫn gật gật đầu.

Cố Hành Sâm lại hỏi, "Nếu như em biết cha mẹ ruột của mình là ai, em có muốn gặp họ không?"

Niệm Kiều há miệng, đột nhiên không biết nên nói gì.

Xác thực, sau khi cô biết mình không phải người Cố gia, cô đã nghĩ tới vấn đề này, nếu như cha mẹ của cô chỉ là người bình thường, như vậy nếu gặp bọn họ, sẽ hỏi, năm đó tại sao không cần cô, nếu như bọn họ nói ra được lý do có thể để cho cô tiếp nhận, cô sẽ tha thứ cho họ .

Không phải cô quá thiện lương, mà là cô vì cô cũng đã làm mẹ!

Cô biết cảm giác cha mẹ cùng con cái phải chia lìa, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, trên đời này không có cha mẹ nào nguyện ý vứt bỏ con gái của mình chứ?

Cô nghĩ, đợi cô cùng cha mẹ gặp nhau, cô cũng sẽ có ba thương, có mẹ yêu, mà bây giờ cô cùng Cố Hành Sâm cũng đã ở cùng nhau, còn có Cố Cảnh Niên đáng yêu như vậy, như vậy tất cả đều hạnh phúc!

Nhưng là cố tình, cha của cô là Triển Thiên lăng, là kẻ thù của Cố Hành Sâm!

Cố Hành Sâm nhìn vẻ mặt do dự của cô, mặc dù đau lòng, nhưng vẫn quyết tâm hỏi: "Nếu như cha em muốn em chọn lựa giữa ông ta và anh em sẽ chọn ai?"

Niệm Kiều giống như bị sét đánh, ngây người, thế nào cũng nghĩ không đến Cố Hành Sâm sẽ hỏi cái vấn đề này.

Cô sẽ chọn ai? Chọn cha hay chọn Cố Hành Sâm?

"Em sẽ chọn"

Cố Hành Sâm che miệng cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Đừng ra quyết định nhanh như vậy, em hãy hỏi lòng mình, nếu như chỉ có thể hai chọn một, em có chọn anh không?"

Niệm Kiều cúi đầu nhìn hắn, gằn từng chữ nói: "Em sẽ không rung động em chắc chắn sẽ chọn anh! Mặc dù cái quyết định này, hết sức đại nghịch bất đạo."

"Như vậy em sẽ vui vẻ sao?" Cố Hành Sâm lại hỏi, tựa hồ đang bức cô tới tận cùng.

Niệm Kiều cúi đầu, thở dài, "Nói không là giả , nhưng em sẽ không hối hận."

Cố Hành Sâm chợt ôm chặt lấy cô, cuồng loạn hôn cô một phen, rồi sau đó mới mở miệng: "Anh không nói cho em biết, là sợ em cuối cùng không chọn anh, anh cũng biết rõ, coi như em chọn nh, cũng sẽ không vui vẻ, mà anh cùng cha em lại có một mối thù, hắn sẽ không thể nào buông tha, cũng sẽ không đồng ý em và anh ở chung một chỗ, anh không muốn làm khó em, biết không?"

Niệm Kiều quệt mồm gật đầu một cái, hoá ra là như vậy ! Hắn là sợ mình sẽ chọn Triển Thiên lăng a, thì ra là hắn cũng muốn để cho mình vẹn toàn đôi bên.

Nhưng là theo như lời hắn, nếu như Triển Thiên Lăng Chân thật sự cố chấp, có phải cả đời này cô chỉ có thể có được tình yêu hoặc tình thân thôi?

Đáy lòng trừ mất mác, còn có khổ sở vô cùng.

Cố Niệm Kiều cô nhất định là đời trước làm bậy quá nhiều, cho nên đời này mới có thể luôn gặp phải khó khăn như vậy?

Bỏ qua một bên mối thù của Triển Thiên lăng cùng Cố Hành Sâm, ông ta hình như rất muốn nhận lại cô nhưng vậy thì tại sao năm đó lại không cần cô ? Mẹ cô giờ đang ở đâu?

Bất kể như thế nào, Niệm Kiều quyết định trước quan sát Triển Thiên Lăng Nhất một thời gian, sau đó sẽ khuyên hắn hóa giải thù hận với Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm thấy cô cau mày một lát, một lát lại buông lỏng, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì rối rắm, mà bây giờ đã nghĩ thông suốt, không khỏi mở miệng hỏi cô: "Đang suy nghĩ gì?"

Niệm Kiều nghiêng đầu qua, ánh mắt xấu xa nhìn hắn, "Cố Hành Sâm, anh ở Italy có người phụ nữ khác phải không?"

"Người nào nói với em vậy?" Cố Hành Sâm bình tĩnh vô cùng, làm cho người ta không nhìn ra thật giả.

Niệm Kiều níu lấy cổ áo hắn, nghiến răng hỏi: "Có hay không có? Người giúp em mua áo chính là cô ta đúng không?"

Cố Hành Sâm dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết chuyện này là Triển Thiên lăng nói cho cô biết , nhưng hắn cũng không có cách nào chối bỏ, dù sao sớm muộn cũng phải nói cho cô, nói: "Đúng vậy a, chính là cô ấy."

Niệm Kiều quả thật muốn tức hộc máu, liều mạng níu lấy cổ áo của hắn, xoay tròn, giãy dụa, hận hận nói: "Cô ta là ai? Có phải anh ở bên ngoài nuôi tiểu tình nhân không?"

Đuôi lông mày Cố Hành Sâm hung hăng hếch lên, cúi đầu phủi cổ áo của mình, cư nhiên lộ ra một nụ cười tà, "Không phải tình nhân, cô ấy cũng chỉ là bằng hữu của anh thôi."

"Cái gì chỉ là bằng hữu! Cố Hành Sâm anh cư nhiên dám ở sau lưng em làm loạn!" Niệm Kiều gầm nhẹ.

"Anh sau lưng em làm loạn?" Cố Hành Sâm thái độ khoa trương vô cùng.

Niệm Kiều giận đến muốn tức chết, muốn nhào tới cắn hắn mấy cái, "Anh lại còn không thừa nhận! Tại sao anh mua cho quần áo cho em lại không gọi em đi cùng mà lại đi cùng cô ta?"

Cố Hành Sâm: "…………"

Cô đây là cố tình gây sự sao? Cô là đang bới móc ra để trách hắn sao?

Hai tay Niệm Kiều túm chặt lấy quần áo hắn, làm cho chiếc áo sơ mi tinh sảo cũng trở nên nhăn nhúm.

Cố Hành Sâm chỉ cười cười, hai cái tay ôm hông của cô, có chút mập mờ nói: "Vẫn níu lấy quần áo của anh không thả, là muốn lột quần áo của anh ăn hết anh sao?"

Niệm Kiều 囧: ""

Người này tại sao chuyện gì cũng có liên tưởng tới chuyện đen tối vậy? Quả thật là ngưu nhân a!

Cố Hành Sâm nhìn cô, tâm tình cuối cùng cũng khá hơn một chút, thật may là cô không vì chuyện thù hận giữa hắn và Triển Thiên lLăng mà buồn bã, cũng may hơn nữa là cô không trách hắn đã gạt cô lâu vậy.

Cố Niệm Kiều, m luôn là người hiểu chuyện như vậy, anh phải yêu em như thế nào cưng chiều em thế nào mới có thể không phụ lòng em đã tin tưởng anh vô điều kiện cùng tình yêu sâu sắc em đã dành cho anh đây?

"Anh chính là làm loạn! Cái người xấu xa này! Không cho phép cùng bất kỳ nữ nhân nào làm chuyện mập mờ, nếu không em không để ý tới anh nữa!" Thật sự là không biết làm sao mắng hắn được, Niệm Kiều không tự chủ bắt đầu làm nũng.

Cố Hành Sâm yêu chết cái bộ dáng này của cô, bình thường nam nhân đều thích nữ nhân của mình đối với mình làm nũng, còn thích ở trên giường khi dễ nữ nhân của mình, coi như là Cố Hành Sâm ở trước mặt người ngoài luôn lạnh lùng nhưng đối với người phụ nữ của mình cũng có loại cảm giác này.

"Được, tất cả nghe theo em, trừ em ra, anh sẽ không cùng bất kỳ nữ nhân nào làm chuyện mập mờ, tiểu Cố Hành Sâm cũng không thích họ, nó chỉ thích em."

Niệm Kiều: "………."

Cô thừa nhận, cô hoàn toàn bị Cố Hành Sâm đánh bại, bị bản tính sắc lang của hắn đánh bại!

"Nhớ kỹ cho em! Nếu như bị em biết anh cùng cô ta tiếp tục mập mờ, em liền không bao giờ đối xử tốt với anh nữa!" Cô mắc cỡ đỏ mặt, tức giận nói ra những lời này.

Nói xong cô liền đem đầu vùi vào ngực Cố Hành Sâm, không dám nâng mặt lên nhìn ánh mắt tràn đầy hứng thú của hắn, cái này tên Đại Hỗn Đản này!

Nhìn cô ngượng ngùng không dứt, núp ở lồng ngực của mình, Cố Hành Sâm bộc phát đắc ý, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đang níu cổ áo mình, nói: "anh nhớ được có một câu anh chưa bao giờ nói với em, em có muốn nghe không?"

Niệm Kiều sững sờ, nuốt nước bọt, trái tim nhỏ cuồng loạn, có chút thẹn thùng hỏi: "Anh muốn nói gì với em?"

Bình luận





Chi tiết truyện