chương 146/ 200

Vào siêu thị, hai người mua một chút đồ dùng hàng ngày, sau đó xếp hàng đi trả tiền.

Niệm Kiều đẩy xe, Cố Hành Sâm từ phía sau cô đôi tay xúm lại mà tới qua, cũng đặt tay trên xe đẩy, đem lấy cô vây trong lồng ngực của mình.

“ Này, đừng như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chúng ta." Niệm Kiều nói khẽ với người phía sau, sắc mặt đỏ bừng.

Đàn ông giống như Cố Hành Sâm, đến chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, mà hắn bây giờ còn làm ra động tác như thế, càng thêm khiến nhiều người chú ý, Niệm Kiều chỉ cảm thấy tất cả phái nữ ánh mắt đều là ghen ghét, giống như muốn đem lấy cô xé nát.

Cố Hành Sâm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn như cũ duy trì tư thế như vậy, từng điểm từng điểm đi theo đội ngũ người xếp hàng trả tiền.

Hắn thích cảm giác như thế, giống như hai người là vợ chồng đã kết hôn thật lâu vậy, nhưng là vẫn duy trì tình cảm nhiệt tình giống như lúc mới kết hôn vậy, cùng nhau ra ngoài, cùng nhau mua đồ, cùng nhau tay trong tay đi dạo phố.

Hắn từ trước đến nay đều chưa làm qua, giờ cảm thấy chỉ là đơn giản như thế những cũng rất hạnh phúc —— chỉ cần có cô ở bên người! cảm giác rất hạnh phúc.

Niệm Kiều biết hắn là người vừa lạnh lại vừa cứng, còn bá đạo vô cùng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Đột nhiên, có một cô gái thẳng tắp ngã tới đây, Cố Hành Sâm theo bản năng đưa tay đỡ một cái.

Sau đó ——

"Ai u! Tiên sinh, thật là ngại quá, tôi đánh ngã anh, tôi nên mời anh ăn cơm bồi tội rồi."

Cố Hành Sâm mặt không đổi sắc, ánh mắt lành lạnh nhìn xẹt qua mặt của cô gái, lãnh đạm nói: "Không có sao, không cần."

Cô gái còn chưa chết tâm, tiến lên một bước, cố gắng ưỡn bộ ngực cao ngạo nghễ của mình lên, lạc lạc thanh âm nói: "Tiên sinh, xem ra bộ Tây phục của anh khẳng định rất đắt, anh xem cũng bị tôi làm cho nhăn mất, tôi nên mua một cái mới cho anh chứ?"

Niệm Kiều quả thật nghĩ muốn chửi tục, làm ơn! Áo bị nhăn chỗ nào, mới vừa rõ ràng cô đụng vào cánh tay Cố Hành Sâm, cư nhiên bây giờ lại chỉ vào ngực Cố Hành Sâm nói: nơi này bị tôi đụng hỏng.

Nhăn em gái ngươi a!

Niệm Kiều trực tiếp xù lông, hất tay của cô gái đang đặt lên người Cố Hành Sâm, đứng thẳng lên, bảo vệ thứ thuộc về mình , "Vị tiểu thư này, làm phiền cô không nên động tay động chân, y phục của anh ấy rất tốt, không phiềm cô phải mua cho anh ấy."

Cô gái kia cúi nhìn Niệm Kiều một cái, không phải chỉ là một con nhóc sao?

Cô khẽ hừ một tiếng, ngạo mạn nói: "Tôi nói cô gái nhỏ, cô có biết bộ trang phục của vị tiên sinh mặc trên người đáng bao nhiêu tiền sao? Tôi nguyện ý bồi thường là tôi thiện lương, cô lắm mồm cái gì?"

Hỏi có cảm giác muốn ói hay không? Niệm Kiều là muốn phun ra!

Nhìn lại Cố Hành Sâm, bộ mặt dửng dưng cứ như việc không liên quan đến mình, cư nhiên nhàn nhã nhìn cô cùng phụ nữ kia trong lòng tranh đấu.

"Bao nhiêu tiền mắc mớ gì tới cô, thu hồi thiện lương của cô lại, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô lại còn có chủ ý câu dẫn anh!"

Niệm Kiều không thể nhịn được nữa, trực tiếp ở trước mặt mọi người nói ra mục đích của cô gái này!

Hừ! Không phải là coi chừng Hành Sâm bộ dạng anh tuấn, hơn nữa hắn một thân hàng hiệu , nghĩ câu ` dẫn hắn sao? Có bản lãnh ngươi liền thừa nhận!

Nhưng là, Niệm Kiều hôm nay gặp được cao thủ rồi, mà cô gái cũng làm cho cô hoàn toàn lĩnh ngộ được một câu nói ——

Người ti tiện, tất vô địch!

"Cô gái nhỏ, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung, vị tiên sinh này nhất định là vô cùng thật tinh mắt, làm sao sẽ coi trọng một con nhóc như cô vậy ?"

Con nhóc? Mẹ nó! cô rõ ràng là tóc đen được rồi!

Người chung quanh đã bắt đầu bàn luận xôn xao, Niệm Kiều chỉ có cảm giác cả khuôn mặt mình đều muốn thiêu cháy.

Cô không giống phụ nữ này không biết xấu hổ như vậy, khi cô cùng một phụ nữ khác bởi vì một người đàn ông mà cãi vã trở thành tiêu điểm của mọi người, cái người trong cuộc đó vẫn đứng xem náo nhiệt, cô từ trong đáy lòng cảm thấy uất ức.

Cố Hành Sâm liếc nhìn cô một cái, nhất thời cảm nhận được uất ức của cô.

Tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, không có gặp phải quá nhiều hiểm ác, còn chưa biết rõ làm sao ứng đối a.

Niệm Kiều không muốn tiếp tục cãi vã, cũng không biết phải cãi thế nào, đến cuối cùng, cô lập tức nhào vào lòng của Cố Hành Sâm gầm nhẹ: "Cố Hành Sâm, anh nói cho cô ta biết, anh là của em! Anh chính là em đấy!"

Cô chính là làm nũng với Cố Hành Sâm, đối diện với nhiều người như vậy cô lại đối với Cố Hành Sâm làm nũng, đúng là cô làm nũng liền làm nũng, nhưng cố tình dùng giọng ra lệnh cho anh.

Nếu là lúc trước, Cố Hành Sâm nghĩ, mình quả quyết chắc là sẽ không tại chỗ nhiều người như vậy vì một người phụ nữ mà làm mất thể diện, nghe theo lời của cô đi làm việc, nhưng là hiện tại đã bất đồng, hắn cảm thấy, ở trước mặt mọi người để cho người phụ nữ của mình có thể diện, thì đồng nghĩa cho mình thể diện.

Ánh mắt sắc bén như đao kiếm bắn thẳng đến trên mặt cô gái kia, hắn mở miệng, giọng nói rét lạnh như băng, "Tiểu thư cô vẫn là nên quan tâm đến bản thân mình thì hơn, đây là người phụ nữ của tôi, ở trước mặt của tôi khi dễ phụ nữ của tôi, cô là muốn tìm chết sao?"

Người chung quanh một hồi thổn thức, ánh mắt cũng rơi vào trên mặt Cố Hành Sâm.

Vẻ mặt lạnh lùng như vậy, khí phách thâm trầm kinh người, tự trong xương thấu đi ra ưu nhã cao quý, ngay cả giờ phút này nói những câu tàn nhẫn vô tình, vẫn như cũ không cách nào che giấu quý khí ở hắn.

Người chung quanh bắt đầu suy đoán, người đàn ông này rốt cục là người phương nào. Chỉ nhớ rõ, Hoa Thành có một Tịch Tam Thiếu, như vậy hiện tại người này, là ai đây?

Cô gái kia liền lùi lại mấy bước, trên mặt lúc trắng lúc xanh, đang lúc trong tầm mắt mọi người khinh bỉ chạy trối chết.

Cố Hành Sâm ở cúi đầu trong nháy mắt, trong mắt lo lắng đã tản đi, đổi thành ánh mắt Nhu Tình, nâng đầu lên Niệm Kiều, cười hỏi: "Như vậy đã được chưa?"

Đều nói thời cổ thì có nữ nhân cười một tiếng Khuynh Thành, cười nữa thì khuynh quốc, mà giờ khắc này Cố Hành Sâm cười, cơ hồ mê đảo tất cả mọi người tại chỗ.

Niệm Kiều hận không được xé nát mặt của hắn, biết rõ mình cười lên nhiều mê người, cố tình còn ở lại chỗ bao nhiêu người như vậy cười, hắn nhất định là cố ý, là cố ý đấy!

Buổi sáng thời điểm nhìn thấy hắn cười, cô cũng bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, vào giờ phút này nhìn thấy hắn cười, cô cũng chỉ muốn đánh hắn ngất xỉu kéo đi!

Ảo não đạp hắn một cước, Cô xoay người chạy ra khỏi siêu thị.

Cố Hành Sâm có chút xấu hổ đứng tại chỗ, cô thế nào lại có loại phản ứng này?

Sau đó, trong tầm mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn trấn định cầm đồ đi đến quầy thu tiền, thanh toán, rời đi.

OMG! Các ngươi cũng không phát hiện hắn chen ngang rồi sao? Vẫn bị hắn bỏ bùa mê đến thần hồn điên đảo rồi hả ?

Ra khỏi siêu thị, phát hiện Niệm Kiều cũng không có chạy xa, chỉ là đứng ở bậc thang nơi đó thở phì phò quay đầu lại trừng hắn.

Cố Hành Sâm tiến lên, bộ mặt vô tội, "Làm sao vậy?"

Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch, Niệm Kiều chỉ đành phải ngước đầu hướng về phía hắn rống, "Khốn kiếp! Không có sao, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy coi như xong! Dáng dấp đẹp mắt như vậy còn lại đi mê hoặc người khác, mê hoặc xong còn giả bộ vô tội, tội thêm một bậc!"

Cố Hành Sâm khoa trương nhíu mày, "Anh mê hoặc người nào?"

Niệm Kiều chỉ muốn đánh người, giả bộ! anh cứ tiếp tục giả vờ đi! Đừng cho là em mới vừa không thấy, anh không phải mê hoặc cô thu ngân, cô ta mới không quản anh chen ngang cho anh tính tiền sao? Hừ!

"Thật đáng ghét! anh tại sao so với em lại cao nhiều như vậy? Nhanh lên một chút lần lùn!em ghét ngước đầu nói chuyện với anh!" Cô giận điên lên, liền lấy ra chiều cao của hắn mà gây sự.

Cố Hành Sâm: ". . . . . ."

Dáng dấp cao cũng có tội sao?

Quay đầu nhìn xuống bốn phía, sau đó, hắn một cái tay trực tiếp đem Niệm Kiều bế lên, ôm đến một bên trên khóm hoa, thật may là bồn hoa bên cạnh đủ cao, cô vừa đứng lên, cơ hồ cùng Cố Hành Sâm song song rồi.

"Như vậy, được rồi chứ?" Hắn vẫn như cũ bất ôn bất hỏa, thái độ cực tốt đối với cô, dù là biết cô cố tình gây sự, hắn cũng cam tâm tình nguyện dung túng .

Niệm Kiều đột nhiên trầm mặc xuống, cô thật sự có chút tức giận, chỉ là không phải giận hắn, mà là tức người phụ nữ kia, tại sao có thể như vậy không biết xấu hổ!

Cũng giận chính mình, đến cuối cùng cư nhiên trốn được trong ngực Cố Hành Sâm, bây giờ suy nghĩ một chút, thật là mất mặt!

Chỉ là cô không biết, thời điểm cố trốn trong lồng ngực của hắn, không biết trong lòng hắn rất cao hứng !

Hắn yêu chết Niệm Kiều như vậy, hắn thích khi cô dựa dẫm vào hắn, để cho hắn cảm thấy, cô cần mình, sự tồn tại của mình có ý nghĩa!

Giơ tay lên ôm cổ của anh, trán chống đỡ lên cái trán của anh, Niệm Kiều buồn bực không thôi, "Em là cố tình gây sự,anh cũng không tức giận sao?"

Cố Hành Sâm khóe miệng khẽ nhếch, cười , ôm ngang hông của cô, một tay còn cầm mấy cái túi đồ to vừa mua được, dáng vẻ thật là có chút tức cười.

"Anh thích em cố tình gây sự."

Niệm Kiều: ". . . . . ."

Được rồi, cô bày tỏ mình bị đánh bại, anh là thích cô đến bao nhiêu đây? Thích đến múc cô cố tình gây sự mà anh cong nói thích?

Ừ, cảm giác như thế, thật sự quá tốt, để cho cô có loại cảm giác như đang giẫm trên đám mây, lung lay mơ hồ!

Trong lòng càng giống như ăn mật đường, ngọt ngào như vậy.

"Có thể xuống a, chúng ta bây giờ đi xem vườn hoa bí mật, để cho em làm quen một chút hoàn cảnh nơi đây."

"Anh nói vườn hoa bí mật ở đâu?" Niệm Kiều nghiêng đầu hỏi anh, từ trên khóm hoa nhảy xuống, ôm lấy cánh tay trống không của anh, cùng anh hướng xe đi tới.

Cố Hành Sâm cười thần bí, không trả lời.

Niệm Kiều nhìn anh, anh lại cố làm thần bí, dù sao là muốn mang cô đi nha, sớm một chút nói cho cô biết cũng không phải là chết, đúng không ?

Nhưng mà nếu anh quyết tâm muốn chuẩn bị cho cô một kinh hỉ,cô liền ngoan ngoãn chờ cái vui mừng này rồi...!

Xe khởi động, một đường hướng đến ngoại thành, xe chạy đã lâu, Niệm Kiều cũng bắt đầu buồn ngủ rồi, rốt cuộc nghe được người bên cạnh nói: "Đến nơi rồi."

Cô dụi dụi con mắt, nhìn phong cảnh bên ngoài, nhìn cách đó không xa có một mảnh màu xanh lam, ngây ngốc hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Cố Hành Sâm cảm thấy kỳ quái, thế nào mà cô lại phản ứng bình tĩnh như vậy, nghiêng đầu nhìn một cái, tên tiểu tử này căn bản là không có thanh tỉnh sao!

Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn xuống xe, sau đó đi vòng qua bên phía cô, kéo cô xuống xe, dắt cô đi về phía trước đi.

Càng đi về phía trước, có một cỗ mùi hương càng tới càng rõ ràng, Niệm Kiều nhắm mắt lại hít thật sâu, sau đó mở ra, "Là mùi thơm gì vậy?"

Cố Hành Sâm chỉ chỉ trước mặt, sau đó nhìn cô.

Niệm Kiều lúc này mới chăm chú nhìn, trước mặt là một biển hoa hồng màu xanh lam, gió nhẹ lướt qua, đóa hoa theo gió chập chờn, tản mát ra trận trận mùi thơm, thấm vào ruột gan.

Nhìn một chút, con ngươi của cô càng mở lớn, đôi tay lúc này chợt che lại miệng của mình, phòng ngừa mình hét lớn lanh lảnh ra ngoài!

Trời ơi! Nơi này chính vườn hoa bí mật mà anh nói sao?

Cô lúc này mới phát hiện, giờ phút này bọn họ đang đứng bên cạnh hồ.

Trung tâm của hồ, dùng gỗ xây dựng nên một cái đình nhỏ ngắm cảnh, phía cửa dùng hoa hồng màu xanh lam tạo thành một hình trái tim, ở giữa là một ngôi nhà gỗ nhỏ, có cửa sổ sát đất rất lớn, có có rèm cửa, có ghế nằm màu trắng, cư nhiên —— còn có xích đu!

Cô hốc mắt lập tức liền ướt, anh cư nhiên theo sở thích của mình mà bố trí tỉ mỉ một vườn hoa bí mật!

Bình luận





Chi tiết truyện