Ads
Ánh mắt của Đinh Việt Nhiên sáng quắc nhìn tới trước cô , trong khoảng khắc không thể hình dung tâm tình giờ khắc này
Đều là đàn ông với nhau , nên hắn chỉ cần liếc sơ , là có thể hiểu được biểu cảm đầy cảm xúc trong đáy mắt của Cố Hành Sâm , nhưng mà hắn biết rõ Niệm Kiều không hiểu
Cố Hành Sâm là một người đàn ông trưởng thành , lại có quan hệ máu mủ với cô , thì lý nào lại cho phép mình biểu hiện ra !
Huống chi mới vừa rồi còn có các phóng viên theo dõi xung quanh , càng làm hắn không thể tiến lên
"Anh thật sự không muốn để em biết , nhưng rõ ràng là Cố Hành Sâm quan tâm đến em" Đinh Việt Nhiên gượng cười hướng về phía Niệm Kiều
Cố Niệm Kiều chăm chú nhìn Đinh Việt Nhiên , giống như đang nghe chuyện nực cười , cả người cũng cười ha hả , nhưng mà tiếng cười kia , trông rất chói tai
"Chú ấy để ý em ?! Cố Hành Sâm để ý em ?! Đinh Việt Nhiên , em không nghe lầm chứ ?!"
Đinh Việt Nhiên lấy tay búng lên cái trán của Niệm Kiều , tức giận nói :"Sao em lại không tin tưởng vào mình chứ , dù gì em cũng là phụ nữ mà !"
Cố Niệm Kiều hung hăng liếc mắt "Trên cõi đời này , nếu ai đó động lòng vì em , em còn có thể tin tưởng , duy chỉ có hắn —— em không tin được"
Không phải là cô không muốn tin , chỉ là càng mơ mộng thì càng bị ảo tưởng vùi dập . Đến cuối , lại tự mình ngồi đau khổ . Nếu cô tin vào lời nói của Đinh Việt Nhiên , cô lại cảm thấy mình rõ điên rồ
Đinh Việt Nhiên nâng trán , nhưng cũng không nói nữa . Có một số việc phải do mình tự làm chủ , dù người khác nói thế nào , cũng có lúc cố chấp , bướng bỉnh mà không nghe theo
Sau đó Niệm Kiều không có về thẳng nhà , mà là bắt Đinh Việt Nhiên dẫn cô đến một ngôi biệt thự trước đây , nơi mà cô từng gặp Mộ Bạch trong quá khứ
Dưới màn đêm trước căn biệt thự cô như sống lại thời gian của hai năm trước , khóe miệng cô cong lên
Đinh Việt Nhiên đứng tựa vào xe , nhìn thấy bộ dạng đang cười khúc khích kia , hắn không khỏi mở miệng :"Em cười gì vậy ?! Ngôi nhà này giống như bị ma ám !"
Cố Niệm Kiều không để ý tới lời hắn , cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại , trong lòng hồi tưởng sự ấm áp.
Trên cõi đời này , ngoại trừ Cố Hành Sâm , còn có một người nữa , cô sẽ mãi mãi không quên . Cho dù đã hai năm trôi qua , cô vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết trên khuôn mặt kia
Niệm Kiều đứng thẩn thờ một lát , sau đó xoay người "Anh đưa em về nhà thôi"
"Em vẫn còn hồi tưởng quá khứ à . . . . . ."
Đinh Việt Nhiên chau mày lại hỏi , hắn biết nơi này , trước đây An Manh Manh đã từng kể , Niệm Kiều được đưa ra từ đây đến với Cố trạch
Niệm Kiều bĩu môi "Không có , là anh khéo nghĩ thôi , mình về nha"
Đinh Việt Nhiên không hỏi thêm gì nữa , tính tình Niệm Kiều hắn vẫn hiểu rõ . Chỉ là kỳ quái một chút , hắn đã theo đuổi cô hơn một năm nay , nhưng chẳng bao giờ thấy cô xao động
Rốt cuộc người con trai kia là người như thế nào ?! Có hay không vẫn là Cố Hành Sâm ?!
Đinh Việt Nhiên đưa cô đến cửa biệt thự , vốn là muốn vào trong ngồi một chút , nhưng bị Niệm Kiều liên tục từ chối
Mặc dù cô biết Đinh Việt Nhiên sẽ không dám làm càn , nhưng đáy lòng cô vẫn cảm thấy bất an , cảm giác như mình đang phản bội Cố Hành Sâm (Má ơi , may là Niệm Kiều nhà ta chưa là gì của Cố Hành Sâm đó nha , biết giữ mình ghê )
Tuy nhiên cả hai cũng mang danh phận trai chưa vợ , gái chưa chồng , tránh xa một chút sẽ tốt hơn
Lúc bước vào nhà , cuối cùng cô đã hiểu được , cảm giác bất an là từ đâu ——
Mới vừa ngẩng đầu thì đèn trong biệt thự đã sáng rực , còn chưa nhận thức được khác thường , liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên sofa , ngay lập tức cô chợt tỉnh táo lại !
Là Cố Hành Sâm ! Đã hơn nửa đêm rồi , sao hắn còn ở nơi này ! Trên gương mặt biểu cảm vô cùng tức giận !
Bình luận
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1