chương 83/ 253


Mọi người trong lòng tràn đầy mong chờ, hồ ly siêu cấp — Bạch Bạch long trọng xuất hiện. Vài người đang ngồi chỉ cảm thấy trước mắt một vầng ánh sánglóe lên, rồi một bóng trắng lao vào ngực Minh Ất chân nhân.

"Sư phụ!" một giọng nói yêu kiều động lòng người cất lên.

Minh Ất chân nhân trong mắt nhiễm lên vài phần dịu dàng vui vẻ, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ Bạch Bạch, làm bộ nhẹ nhàng trách mắng:

"Không có lễ phép! Nhanh đi hướng các vị tiền bối thỉnh an! Người ta đặc biệt tới thăm ngươi!"

Huyền Thư không nghĩ Bạch Bạch sẽ khoa trương thanh thế của mình, cho nên nói với Bạch Bạch là bằng hữu của sư phụ Thanh Lương Quan tới bái phỏng (*thăm hỏi), muốn gặp đồ đệ mới thu nhận của hắn, Bạch Bạch đơn thuần cũng không có ý gì, nghe lời Minh Ất, rất ngoan ngoãn nhảy đến trước mặt Thái Bạch kim tinh, lớn tiếng nói:

"Chào lão gia gia!" Sau đó lại căn cứ từ mình đối mọi người suy đoán tuổi, xoay người đối Thiên Lôi Điện Mẫu nói:

"Chào Thúc thúc a di !" (*thúc thúc=chú, a di= cô/dì). Cuối cùng nói với Cự Uy Tinh Quân:

"Chào đại ca ca !"

Bốn người đang ngồi trước mặt Bạch Bạch dù không có tưởng tượng hoặc suy đoán gì, khi chính thức nhìn thấy Bạch Bạch thì đều chấn động thất kinh, ngơ ngác há hốc miệng, cằm dường như sắp rớt xuống đất. So với lời của kim giáp võ sĩ cùng với Thiên đế "thủ đoạn độc ác, pháp lực cao cường" thì hồ yêu còn kém quá xa!

Tiểu hồ ly trước mắt, tuổi còn nhỏ không nói (tuyệt đối không có vượt qua thiên tuế (=nghìn tuổi), thân hình chỉ bằng con mèo nhỏ bình thường, ngoan ngoãn khéo léo ngồi chồm hổm ngồi ở trong sảnh, bộ dạng vô cùng ngây thơ…

Hoài nghi, Cự Uy Tinh Quân nhìn đuôi Bạch Bạch hết lần này đến lần khác, chiếc đuôi bông xù rất đẹp, nhưng là, chỉ có một cái! Không có nhiều đuôi! Ngay cả hồ ly ba đuôi cũng không phải.

Thân là nữ giới, Điện Mẫu chứng kiến Bạch Bạch nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn , dáng vẻ lại là tiểu động vật, chỉ cảm thấy tâm tư không nhịn được, duỗi tay nói:

"Tới đây cho a di ôm một cái nào!"

Bạch Bạch nhìn về phía sư phụ, Minh Ất chân nhân khẽ gật đầu, nàng liền vui vẻ nhảy vào trong lồng ngực Điện Mẫu cọ xát. Ngực của a di này thật ấm áp mềm mại a, giống như của mẹ nàng vậy!

Điện Mẫu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve người Bạch Bạch, Bạch Bạch chớp chớp mắt, một đôi mắt to nâu dịu dàng nhìn bà ta, trong mắt ẩn chứa ánh nhìn tinh khiết. Điện Mẫu vừa thấy, trong lòng không tin lý do Thái Bạch kim tinh từ chối! Tiểu hồ ly này thần quang trầm tĩnh, có phép tắc, nhanh nhẹn, nhưng cũng không phải là dạng hung tàn dễ giết! Nhất định là Thiên đế cùng hai ả công chúa điêu ngoa của ông ta vu oan bịa đặt!

Thiên Lôi một bên cũng có cảm giác vô cùng hiếu kỳ, cũng thăm dò đến xem, dung mạo của hắn cùng yêu quái cũng không khác nhau lắm, khách quan mà nói thì là điểu thủ nhân thân (*đầu chim thân người), chủ quan mà nói thì là vô cùng xấu xí cổ quái. Nhưng Bạch Bạch cũng không sợ hãi, chỉ là hiếu kỳ đôi chút, ánh mắt, cũng không chán ghét, cũng chẳng thương hại.

Thiên Lôi bởi vì dung mạo thường bị người đời nghị luận giễu cợt sau lưng, nên hắn đã không còn quá để ý cười nhạo khinh bỉ của mọi người, nhưng Bạch Bạch biểu hiện lại "dị thường" làm cho hắn vừa ngạc nhiên càng vừa mừng rỡ.

Nhớ ngày đó Quỳnh Nguyệt tiên tử mới lên Thiên đình, đánh mắng vợ chồng bọn họ, tuy nhiên ngoài miệng nói không có gì , nhưng mà bên trong đều không chút nào che dấu sự khinh thường chán ghét, dường như coi hắn là người tầm thường, bẩn thỉu. Thiên Lôi công tất nhiên sẽ không so đo cùng một vị tiên tử nho nhỏ, chỉ là sau này tiểu tiên tử kia đảo mắt trở thành công chúa Thiên đế, gặp lại bọn họ thì, sẽ không "khách khí" như vậy.

Lại ngang nhiên trước mặt một đám tiên hữu tìm mọi cách chế nhạo tướng mạo của hắn, hơn nữa còn mạo phạm đến cả Điện Mẫu.

"Là nữ nhân ai lại muốn gả cho cái người quái dị này".

Tuy nhiên về sau Thiên đế ở trước mặt bọn họ, trách mắng Quỳnh Nguyệt tiên tử hai câu, nhưng nữ tử kia hiển nhiên nửa điểm cũng không nghe câu nào.

Từ đó về sau, đối với những tiên nữ y phục lụa là trang điểm lộng lẫy, Thiên Lôi liền không có hảo cảm gì, ngày thường tránh được thì nên tránh. Lần này Điện mẫu lôi kéo hắn cùng đến Thanh Lương Quan, bởi vì Bạch Bạch trong lúc vô tình thay bọn họ nói ra một hơi, cho nên đối với nàng vừa hiếu kỳ vừa có hảo cảm.

Vợ chồng nhiều năm, Điện Mẫu xem xét thần sắc Lôi công liền biết rõ tâm tư của hắn, cười hỏi Bạch Bạch:

"Ngươi không biết là thúc thúc có bộ dạng rất quái dị à?"

Bạch Bạch gật đầu, thành thật nói:

"Thật là quái! Sư phụ, sư huynh lẫn Phụ thân bọn họ cũng không giống như vậy." Trước kia nàng đều chưa có gặp qua hình dạng như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Ngươi không sợ?"

Bạch Bạch lắc đầu, khó hiểu nói:

"Tại sao phải sợ?"

Nghe xong, Điện Mẫu vẫn hỏi, bà chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn nói:

"Ngươi không biết là hình dạng thúc thúc như vậy làm ngươi chán ghét sao?"

Thiên Lôi biết rõ thê tử không có ác ý, nhưng khi hỏi như vậy cũng làm cho hắn rất là xấu hổ, đồng thời lại nhịn không được trong lòng chờ mong đáp án của Bạch Bạch.

"Tại sao phải chán ghét?" Bạch Bạch vẫn như cũ dùng chính câu hỏi nàng đề ra để trả lời vấn đề này.

Điện Mẫu dường như muốn vò đầu, chuyện này nên nói như thế nào?

Minh Ất chân nhân trong mắt hiện lên một tia hiểu biết, nói với Bạch Bạch:

"A di là không rõ vì sao ngươi thấy bộ dạng cổ quái của thúc thúc, lại không cảm thấy kỳ quái cũng không sợ hãi lại càng không chán ghét."

Bạch Bạch nghiêng đầu nói:

"Trên núi Ngọc Sơn có cây hoa hồng , cũng có mèo rừng, có đại thụ, bọn họ lớn lên cũng không giống ta, ta yêu mến hoa hồng thơm và xinh đẹp, nhưng cũng không vì thế mà sợ hãi chán ghét mèo rừng cùng đại thụ a! Chúng nó từ khi sinh ra đã có bộ dạng kia rồi."

Bình luận





Chi tiết truyện