chương 27/ 253


Đồng! Đan Hà đại tiên ngửa mặt té xuống, chết ngất, tiểu thư đồng bên cạnh chẳng quan tâm đến "yêu quái áo đen" gì nữa, ôm lấy sư phụ lên tiếng khóc lớn, ai không biết sẽ cho rằng đó là gia đình đang khóc tang.

Mặc Yểm hoàn toàn không kiên nhẫn, đi lên phía trước vài bước, một tay nắm chặt nắm râu bạc của đan hà đại tiên, kéo hắn lên. Lão thần tiên ôi chao một tiếng tỉnh lại, giãy dụa nghĩ đoạt lại râu mép bảo bối của mình, chẳng còn quan tâm gì mà dáng vẻ phong phạm, đau khổ cầu khẩn nói: "Yểm quân, râu mép cùng cửu diễm đan, là căn mệnh nhỏ của lão hủ a (*lão hủ = lão già vô dụng), cầu xin Yểm quân xuống tay lưu tình……"

Mặc Yểm cười lạnh một tiếng nói: "Muốn râu mép hay là cửu diễm đan, tuỳ ngươi chọn."

Đan Hà đại tiên mắt trắng dã, suýt nữa lại hôn mê, nhưng mà hắn lại không dám hôn mê. Lần này mà lại té xỉu, Mặc Yểm tuyệt đối sẽ nhổ sạch râu mép của hắn sau đó xông đan phòng, lấy toàn bộ cửu diễm đan đem đi hết!

"Tiểu đồng, ngươi…… Ngươi đi đan phòng lấy ba viên cửu diễm đan ra đưa cho Yểm quân……" Đan Hà đại tiên nghiêng đầu ra, vừa phân phó tiểu đồng tử, vừa nháy mạnh mắt ra dấu với hắn.

Hắn tổng cộng có mười viên cửu diễm đan, chuyện này trừ hắn ra chỉ có tiểu đệ tử thư đồng này biết rõ, hắn phải lấy ra đương nhiên là không muốn, cầm ba viên để đuổi ôn thần trước mặt, hắn đã cảm thấy rất đau lòng.

Mặc Yểm là ai?! Không phải tốt như vậy hồ lộng?

"Cửu diễm đan một viên không được thiếu, lấy hết ra cho ta, chỉ cần thiếu một viên, râu mép dài này của ông liền lấy xuống làm cái chổi đi." Lời nói Mặc Yểm vô cùng ác độc nhưng thần khí thì lại nhàn nhã.

Gương mặt trẻ trung của Đan Hà đại tiên thoáng chốc u sầu, hiện ra mấy cái nếp nhăn lớn đủ để kẹp chết ruồi bọ, run giọng nói với thư đồng: "Đều…… Đều lấy ra đi……" Một câu nói xong, hai mắt khẽ đảo, lần này là thật sự ngất đi.

Thư đồng nơm nớp lo sợ buông sư phụ ra, chạy vội đến phòng cất cửu diễm đan sau động phủ lấy ra mười viên cửu diễm đan, rất không cam lòng đưa cả hộp đến tay Mặc Yểm.

Mặc Yểm mở ra kiểm tra, không chút khách khí đem cất cái hộp trong tay, xoay người nhanh chóng rời đi, cũng không quay đầu lại.

Thư đồng đem sư phụ cứu tỉnh, Đan Hà đại tiên mở mắt, câu nói đầu tiên là: "Cửu diễm đan của ta!"

"Đều đưa cho người kia."

Oa! Đan Hà đại tiên phun ra một ngụm máu tươi, râu bạc lúc này đỏ một nửa.

"Ngươi…… Đồ nghiệt đồ ngươi! Ai bảo ngươi đưa hết cho hắn!" Vừa nói vừa nhấc tay đánh mạnh vào trán thư đồng.

Thư đồng nhảy dựng lên vài bước chạy đi, ủy khuất nói: "Rõ ràng là sư phụ ngài phân phó mà!"

" Phì! Con mẹ nó! Bình thường ta bảo người cần cù chăm chỉ học tập, sao không thấy ngươi nghe lời như vậy?! Ngươi là nghiệt đồ! Nghiệt đồ a! Ta tám kiếp mốc meo mới có đồ đệ ngu ngốc như ngươi!" Đan Hà đại tiên do thương tâm bi phẫn, đã sớm đem cái gì dáng vẻ phong phạm quẳng tới tận chín tầng mây, nổi trận lôi đình giống một người đàn bà chanh chua điên khùng.

Thư đồng chạy nhanh như chớp ra ngoài cửa tiểu viện, xa hẳn tầm bắn nước miếng của ông ta, tránh ở ngoài cửa thăm dò nhắc nhở: "Sư phụ, bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngài nói thân là tiên nhân phải để ý đến dáng vẻ, phải có khả năng núi Thái Sơn đổ trước mắt mà sắc mặt không thay đổi! Chỉ là vài viên cửu diễm đan, lại luyện là được! Làm sao so ra mà vượt sư phụ ngài mấy ngàn năm mới tu thành phong phạm của tiên nhân?" Sư phụ mỗi lần phát giận, chiêu này cơ hồ chính là vạn lần thử vạn lần linh, là pháp bảo tiêu trừ hỏa khí.



Đan Hà đại tiên thần sắc trên mặt cứng đờ, theo quán tính run rẩy áo bào, rút khăn ra lau sạch máu đen trên râu bạc bảo bối, vừa thì thào lẩm bẩm: "Bình tĩnh, bình tĩnh……"

Thư đồng thấy sư phụ khôi phục thái độ bình thường, lúc này mới bạo gan lại gần một lần nữa, mới bước đến cửa sân, lại thấy Đan Hà đại tiên thần sắc run rẩy một hồi, quẳng khăn ra, lại nhảy dựng lên: "Bình tĩnh bình tĩnh! Bình tĩnh con mẹ nó !" Vừa tức giận mắng, ông ta vừa dùng sức di dời kỳ thạch trang trí trên sân, ném về phía thư đồng……

Bên này gà bay chó sủa, bên kia kẻ đầu sỏ tạo thành hết thảy chuyện này đã xuất phát về hướng một thị trấn phồn hoa khác cách đó trăm dặm – Trấn Hà Loan. Bạch Bạch trong tay áo hắn ngủ chổng vó, không biết gì về kiếp án vừa mới xảy ra cả.

Trên đường đi, Mặc Yểm đưa tay vào trong tay áo sờ soạng, vừa vặn sờ lên da bụng mềm mại của nàng. Bạch Bạch trong mộng thấy chính mình về tới động phủ, Phụ thân trêu chọc chơi đùa cùng nàng, vui vẻ đưa bốn chân ôm chặt lấy bàn tay trên bụng, cái đầu nhỏ còn cọ xát vào đầu ngón tay của đối phương, vẻ mặt hạnh phúc.

Mặc Yểm phát giác động tác của nàng, tay bị thân thể mềm mại của Bạch Bạch cuốn lấy, lông trắng bông xù cọ xát vào lòng bàn tay và ngón tay của hắn, một thứ tình cảm ấm áp theo tay truyền đến nội tâm, lòng hắn bất giác mềm nhũn. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Đúng là đồ hồ ly ngốc nghếch không biết đề phòng người khác!

Thử đưa tay thu hồi, lại phát hiện Bạch Bạch ôm càng chặt hơn, lầm bầm vô ý thức khẽ gọi hai tiếng, giống như đang làm nũng. Bên môi Mặc Yểm hiện lên một nụ cười ôn nhu, cũng không có ý đồ thu bàn tay về, mặc cho nàng ôm tùy ý giống như ôm gối.

Thị trấn Hà Loan cũng là một nơi phồn hoa nổi danh gần kinh thành, Mặc Yểm đến trấn liền chọn khách điếm tốt nhất, thuê một tiểu viện độc lập, lại sai tiểu nhị đưa tới một bàn tiệc rượu thượng đẳng, đặc biệt chỉ rõ muốn ăn hai con gà quay, đợi đến khi tiểu nhị rời đi mới lấy Bạch Bạch trong tay áo nửa xách nửa ôm đặt lên trên giường.

Sở dĩ là nửa xách, cũng là bởi vì Bạch Bạch vẫn không buông ra, gắt gao ôm lấy tay Mặc Yểm không tha. Vừa nãy làm cho tiểu nhị và chưởng quầy liên tiếp liếc mắt nhìn động tác quái lạ của Mặc Yểm vì tay phải hắn cứ cắm trong tay áo bên trái suốt.

Tay khẽ vuốt ve da bụng nhỏ của nàng, tay trái sờ sờ lông xù trên lỗ tai nhỏ, Mặc Yểm cười nói với Bạch Bạch đang ngủ không biết trời đất: "Hồ ly lười biếng, rời giường ăn gà nướng."

Bạch Bạch mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn rõ ràng Mặc Yểm trước mặt, một lúc sau mới kịp phản ứng lời hắn nói, cái mũi chun lại khụt khịt, quả nhiên ngửi thấy được hương vị gà nướng thơm lừng, vội vàng buông tứ chi lật người lại ngồi xuống, hai mắt sáng ngời hiện lên vẻ hưng phấn vui vẻ, tứ chi đạp một cái muốn nhảy đến trên mặt bàn.

Bạch Bạch vì hưng phấn nên hoàn toàn quên thân thể hiện giờ của mình không lớn bằng lúc trước, cũng không có đủ pháp lực hồ ly phòng thân, làm sao có thể nhảy một cái được hơn một trượng? Kết quả, thân thể vừa rời giường chiếu bay đến giữa không trung đã hết lực, rơi xuống. May mắn là Mặc Yểm nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ được nàng, nếu không thì không thể không té đến bị thương.

Mặc Yểm ôm Bạch Bạch vẻ mặt vô tội, trong nội tâm thầm kêu: nguy hiểm thật, hiện giờ mà té bị thương, đêm nay hắn muốn cái gì cũng không làm được! Cạo cạo cái mũi Bạch Bạch, hắn cười mắng một câu, "Thực ngu ngốc", đem nàng Bạch phóng tới tiểu sảnh trên mặt bàn.

Bạch Bạch cảm thấy ủy khuất, thầm nghĩ: Nếu như không phải luyện song tu phương pháp gì đó với ngươi, ta cũng sẽ không như vậy a! Bại hoại!

Tuy vậy, chỉ cần nhìn đến gà nướng vàng óng thơm nức trước mặt, tất cả ủy khuất kinh hãi, toàn bộ trở nên chẳng còn quan trọng.

Mặc Yểm thầm nghĩ để cho nàng bảo tồn càng nhiều thể lực càng tốt, cũng để tối nay tận hứng, cho nên cũng không yêu cầu nàng phải hóa thành hình người, lại càng không bắt buộc nàng phải dùng đũa ăn, trực tiếp đem chén đĩa để sang một bên, tận tình giúp nàng "cắn xé".

Bạch Bạch không dám tin tưởng sống chung với Mặc Yểm lại tốt như vậy lắm, cặp mắt hồ ly nhút nhát e lệ nhìn hắn vài lần, thấy hắn ăn cơm, rốt cục an tâm đè lên con gà nướng, a ô một ngụm cắn vào đùi gà.

Bình luận





Chi tiết truyện