chương 173/ 253


Một tháng trôi qua, thương thế của Tiểu Hắc cũng tốt lên không ít, nằm ở dưới gối Minh Ất chân nhân đắm mình trong ánh mặt trời, hít mắt lại vẻ mặt như đang hưởng thụ, miêu mao (lông mèo) trên người một màu đen trơn bóng thật là thu hút mọi người.

Minh Ất chân nhân nhớ tới khi còn bé mẫu thân từng nuôi một con hắc miêu, không tự giác duỗi tay sờ sờ Tiểu Hắc, học động tác mẫu thân năm đó giúp Tiểu Hắc vuốt lông. Đây là hắn lần đầu tiên ôn hòa địa thân cận cùng Tiểu Hắc như vậy, Tiểu Hắc tròn tròn chớp chớp đôi mắt mèo, quả thực cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà vừa mừng vừa lo), thiếu chút nữa thoải mái kêu meo meo một tiếng.

Chẳng qua hắn không phải là con hồ ly ngốc Bạch Bạch kia, hắn là một con hắc miêu ưu tú có tính cách, độc lập lại kiên cường, không thể thanh y (vai đào trong hí khúc) mấy cái mà mất hình tượng hướng về phía ngưới khác lấy lòng a dua!

Nhưng mà thật sự rất thoải mái! Dù sao xung quanh cũng không người, Tiểu Hắc quyết định phóng túng một lần, nghĩ như vậy, hắn liền thả lỏng xuống tứ chi mở ra hưởng thụ Minh Ất chân nhân đích thân phục vụ mát xa! Ngoại trừ Bạch Bạch cái con hồ ly ngốc kia, không có người nào có phúc khí này đâu!

Nhớ đến Bạch Bạch , Tiểu Hắc tính tính thời gian, mở miệng hỏi thăm: "Chân nhân, Bạch Bạch qua hai ngày nữa là trở lại rồi chứ!"

"Ừ, ngươi rất nhớ mong nàng sao?" Vẻ mặt Minh Ất chân nhân hoà nhã, giống như buông xuống được một cái gánh nặng thật lớn, bộ dạng thể xác và tinh thần thả lỏng.

"Ai, ai nhớ mong cái con hồ ly ngốc kia chứ !" Tiểu Hắc cứng miệng nói.

"Bạch Bạch chỉ là không hiểu thế sự, học phép thuật vô cùng thông minh." Minh Ất chân nhân khó được có nói lời nói hào hứng như thế, không quên vì tiểu nữ đồ mà biện bạch một chút.

"Ta thông minh hơn nàng, chân nhân người nếu thu ta làm đồ đệ, sẽ biết ngay!" Tiểu Hắc rất biết nắm chặt cơ hội.

"Vận mệnh của ta đã định trước chỉ có bảy đệ tử, nếu ngươi muốn học phép thuật, cũng không nhất định phải làm đệ tử của ta."

"Thực sự có vận mệnh đã định trước chuyện này?" Tiểu Hắc buồn bực, thầm nghĩ: sao cái con hồ ly ngốc Bạch Bạch kia mệnh lại tốt như vậy chứ?

Minh Ất chân nhân bỏ tay ở trên người Tiểu Hắc dừng một chút, nói: "Từ trước ta cũng đã hoài nghi qua, chẳng qua hiện tại ta đã tin rồi."

"Hả? Vì sao hiện tại lại tin?" Tiểu Hắc từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, không lớn không nhỏ quen rồi, khó được Minh Ất chân nhân có lòng thanh thản cùng hắn nói chuyện phiếm, không khỏi truy hỏi kỹ càng sự việc. Nguồn truyện: Truyện FULL

Minh Ất chân nhân cười mà không đáp, tâm tư đã bay đến trên người Bạch Bạch cùng Mặc Yểm ở âm ty địa phủ, còn hai ngày, các đệ tử sẽ trở về, Mặc Yểm cũng sẽ đến, hai người bọn họ, từ hơn một nghìn năm trước, sau khi Mặc Yểm đại náo Thiên Đình, cũng chưa có lại gặp nhau qua, chẳng biết vị đại ca này lần tới tiếp xúc với ý của hắn rồi sẽ có biểu tình gì đây…

Biểu tình của Mặc Yểm rất khó nhìn, nghĩ đến Minh Ất nắm được tâm lý Bạch Bạch, chắc chắn đối với công phu sư tử ngoạm của mình, chẳng biết sẽ có yêu cầu gì quá mức, trong lòng liền tức giận phi thường.

Nhưng Bạch Bạch một bộ dáng vô tội, đối với chuyện Minh Ất lợi dụng nàng hoàn toàn không biết gì cả ( mà biết cũng sẽ không tin), vẫn khờ dại chờ mong hai ngày nữa trở lại Thanh Lương Quan gặp nhau cha mẹ sư phụ .

Nghĩ lại, Minh Ất nếu là có đòi hỏi gì còn tốt, ít nhất như vậy mười phần chắc chín có thể trao đổi được Bạch Bạch, chỉ sợ Minh Ất vô dục vô cầu (không có ham muốn gì), toàn tâm toàn ý dùng mánh khóe đối với hắn, phá hư quan hệ của hắn với Bạch Bạch.

Ngày đó ngoài Mặc Đàm ngộ thương (lỡ tay làm thương) phụ thân Bạch Bạch, Bạch Nguyên Tùng, Mặc Yểm tự biết muốn lấy được sự đồng ý của người nhà Bạch Bạch, cưới Bạch Bạch về nhà chỉ sợ phải muốn hao phí một phen công phu, tốt nhất là có Minh Ất đứng giữa hòa giải liền đơn giản hơn nhiều rồi, cho nên Minh Ất sẽ đề ra điều kiện gì trao đổi… Khai thiên sát giá lạc địa hoàn tiền là được.

Dù sao bất luận như thế nào, Bạch Bạch hắn nhất định phải cưới rước về nhà!

(DG: 开天杀价落地还钱:Khai thiên sát giá lạc địa hoàn tiền: Lúc đầu người bán sẽ ép giá bằng cách đưa ra một cái giá trên trời, người mua cũng rất tự tin mà đưa ra một cái giá thấp hơn biểu hiện mình có con mắt biết nhìn hàng, cuối cùng người mua đưa ra một cái giá cao hơn một chút coi như cho người bán một chút thể diện biểu thị một chút nhượng bộ của mình để cho người bán cũng vui lòng mà bán hàng cho mình. Đây là một thủ pháp rất hay dùng của người Trung Quốc khi mua bán-Tra nghĩa trên 1 trang tìm đc trên Baidu)

Bình luận





Chi tiết truyện