Mạc Yểm tính tình tuy có kiêu ngạo, bất khuất nhưng dù gì cũng đã sống một, hai ngàn năm, thần tiên hay yêu quái đều biết đến.
Khi rảnh rỗi động phủ đều có đủ loại khách đến bái phỏng, Bạch Bạch tự nhiên rất được họ để tâm lưu ý. Trong những lượt khách viếng thăm này, có rất nhiều người tận mắt thấy bên cạnh Yểm Quân đại nhân kiêu ngạo bất khuất có thêm một con bạch hồ. Hơn nữa, con bạch hồ được Yểm Quân đại nhân hết sức yêu quý.
Một vị tinh quân dám thề độc rằng ông ta chứng kiến con bạch hồ tinh nghịch leo lên đầu, vờn tóc của Yểm Quân đại nhân. Vậy mà Yểm Quân chỉ cười cười bế nó xuống, nhẹ nhàng xoa đầu nó hai cái, tuyệt nhiên không hề tức giận !
Phải biết rằng Yểm Quân đại nhân thực chất là người vô cùng chú trọng đến hình tượng của bản thân. Mấy trăm năm trước có một nàng hoa tiên dung mạo mỹ miều được hắn sủng ái, trong lúc chơi đùa làm vãi phấn hoa lên đầu hắn, lại còn cười lấy đó làm trò vui.
Kết quả là hắn trở mặt ngay lập tức, không chút lưu tình đem nàng ta ném ra khỏi động phủ, nàng ta đau khổ van nài như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Lại từng có tên thượng tiên không chịu được vẻ ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh của Yểm Quân, liền lôi kéo một vài tên cường đạo chuyên gây gổ đánh nhau trên tiên giới, lập kế hoạch móc tay áo của Yểm Quân vào một con ngựa rồi cho ngựa kéo đi.
Lúc này Yểm Quân trổ thần uy, đánh trọng thương tên thượng tiên kia. Nếu không phải do những tên khác chớp thời cơ lúc Yểm Quân không để ý, đem tên thượng tiên trốn đi, thì hắn còn bị Yểm Quân đánh đến chết.
Người khác mạo phạm đến hắn nửa điểm còn không được, vậy mà hắn lại để cho con bạch hồ kia mặc sức giương oai trên người hắn, vậy có phải thật sự là kỳ quái không ?
Không lâu sau lại có tin đồn nói rằng Yểm Quân đến các động phủ của thần tiên lẫn yêu quái cướp sạch bảo vật là vì hắn lo lắng cho thương thế của con bạch hồ, vơ vét tiên đan linh dược cho bạch hồ chữa trị vết thương.
Tin tức truyền qua truyền lại, thanh danh của Bạch Bạch càng ngày càng lớn.
Chỉ là số người được thấy dung mạo của Bạch Bạch khi biến thành người là rất ít, cho nên mọi người không nghĩ đến quan hệ nam nữ, mà đều cho rằng tuyệt đại cao thủ Yểm đại nhân trong lúc nhàm chán thì nuôi bạch hồ giết thời gian, không biết con bạch hồ may mắn này từ nơi nào đến và có điểm gì đặc biệt mà được Yểm đại nhân ưu ái như vậy. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chuyện của Mặc Yểm được các lão tiên nhân truyền qua truyền lại trên thiên đình, nên tin tức đến được tai Thiên Đế cũng không ít.
Quỳnh Nguyệt tiên tử vừa được mẫu thân xin cho giải trừ cấm túc, nghe được tin này thì tức giận, đập vỡ không ít bình hoa lẫn chén trà trong phòng.
Tiên tỳ Vân nhi cũng không tránh được mấy cái tát, nước mắt cứ lã chã rơi. Vừa thu dọn xong đống bừa bộn thì Thanh Hạc – tiên đồng bên cạnh Thiên đế đến gọi : « Vân nhi tỷ tỷ, Thiên đế cho gọi tỷ tỷ, mời tỷ tỷ đi theo ta một chuyến nào »
Vân nhi chấn động, lo lắng hỏi : « Thiên đế… Thiên đế gọi nữ tỳ đến, là, là… ». Chẵng lẽ tại nàng không chăm sóc tốt cho Quỳnh Nguyệt tiên tử nên triệu nàng đến trách phạt ? Vân nhi ai oán nghĩ, Quỳnh Nguyệt tiên tử tính tình vốn đã như vậy, một nữ tỳ nhỏ nhoi như nàng làm sao có thể khuyên bảo được, nàng cùng lắm chỉ là chịu tội thay mà thôi. (*giận cá chém thớt)
Thanh Hạc hiểu được điều nàng ta đang lo lắng, mỉm cười an ủi : « Yên tâm, không phải chuyện xấu đâu. »
Vân nhi hơi hơi an tâm, lau khô nước mắt, sửa sang lại đầu tóc, đi theo Thanh Hạc đến ngự thư phòng của Thiên đế.
Trong ngự thư phòng của Thiên đế, ngoài Thiên đế thì còn có một thanh niên tuấn mỹ mà lần trước nàng đã gặp qua là Minh Ất chân nhân. Vân nhi tiến về phía trước hành lễ, nơm nớp lo sợ, cúi đầu chờ câu hỏi.
Minh Ất chân nhân thấy trên mặt Vân nhi hiện rõ dấu tay thì nhíu mày một hồi, không cần hỏi cũng biết đấy là kiệt tác của ai.
Thiên đế thì nét mặt sa sầm, than thầm trong bụng. Tiểu nữ nhi của ông ta dung mạo xuất sắc, tư chất cũng coi như thông minh, duy chỉ có tính tình thì không ai dám nhận xét.
Ông có ý định tiếp tục thuyết phục Minh Ất chân nhân thu nhận Quỳnh Nguyệt làm đồ đệ, giúp nhi nữ của mình mở mang kiến thức, đối nhân xử thế. Không ngờ Minh Ất chân nhân lại yêu cầu gặp tỳ nữ thân cận của Quỳnh Nguyệt tiên tử. Hiện giờ, khi thấy tình cảnh của nữ tỳ này, ông ta lại ngượng ngùng không biết phải nói như thế nào.
« Ngươi là Vân Nhi ? » Minh Ất chân nhân cất giọng hòa nhã, làm cho người nghe thấy có thiện cảm. Vân Nhi cũng không ngoại lệ. Nàng ở bên cạnh chủ nhân đã quen bị ngược đãi, chưa từng được nghe một người có địa vị cao như vậy nói chuyện ôn hòa với mình. Mấy ngày hôm nay Thiên đế lại còn đỗi đãi với vị Minh Ất chân nhân này như một thượng khách. Gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ, Vân Nhi vội vàng gật đầu xác nhận.
Minh Ất chân nhân cũng không vòng vo, tiếp tục hỏi : « Nghe nói vài ngày trước ngươi hộ tống công chúa đến Mực đầm, có chuyện này không ? »
Vân Nhi chần chừ một thoáng, rồi gật đầu đáp : « Đúng là có việc này ạ »
« Ngươi có thể nói cho ta biết tại Mực đầm ngươi và công chúa đã gặp gỡ ai và phát sinh chuyện gì không ? »
Vân Nhi nhìn Thiên đế, không dám mở miệng, đem chuyện ở Mực đầm ra kể thật làm mất mặt công chúa, cũng là làm mất mặt Thiên đế nên không thể tùy tiện kể.
Minh Ất thấy nàng khó xử, liền quay sang nói với Thiên đế : « Việc này vô cùng hệ trọng, kính xin Thiên đế bỏ qua cho Vân Nhi thì Vân Nhi mới dám nói thẳng »
Thiên đế còn có thể nói gì nữa, đành phải gật gật đầu đồng ý. Trong thâm tâm, ông đang tính toán xem phải xử lý rắc rối của nữ nhi mình như thế nào để không cho chuyện này lan rộng ra, kẻo lại bôi do trát trấu vào mặt.
Vân Nhi được Minh Ất chân nhân nói đỡ với Thiên đế, trong lòng thầm than một tiếng, rồi đem sự tình ngày đó ra kể. Nàng cố gắng kể chuyện sao cho thật khéo, thật uyển chuyển, nhưng trước mặt nàng là hai nhân vật thông minh, vậy nên có thể hiểu được tường tận cả những chi tiết khúc mắc trong lời kể của nàng.
Thiên đế quả thật có chút tức giận khi biết nữ nhi của ông không biết tốt xấu như thế nào, chủ động ngã vào lòng của đại ma đầu Mặc Yểm. Nhưng chỉ vì một con hồ ly tinh thấp kém mà Mặc Yểm đối xử không chút dung tình với nữ nhi của ông, nên không trách nữ nhi của mình cảm thấy thiệt thòi, tức giận.
Minh Ất chân nhân hiển nhiên không chú trọng đến khúc mắc gian tình giữa Quỳnh Nguyệt tiên tử và Mặc Yểm, mà chỉ tế nhị hỏi về mối quan hệ của Mặc Yểm và bạch hồ kia.
Thiên đế nhớ lại gần đây có nghe thấy một vài tiên nhân đề cập đến Mặc Yểm nuôi một con bạch hồ bên mình, còn hết sức nuông chiều, yêu quý bạch hồ, bây giờ nghe Vân nhi nói, trong lòng thầm nghĩ : « Xem ra con bạch hồ cũng chỉ ở bên cạnh Mặc Yểm có một thời gian ngắn, đây cũng không phải là chuyện gì to tát. So với sự việc ở Địa phủ thì việc này hoàn toàn không đáng để lưu tâm »
Minh Ất chân nhân hỏi xong thì cho Vân Nhi lui xuống, sau đó ngồi trên ghế không nói một lời, gương mặt đọng vẻ trầm tư suy nghĩ, dường như trong lòng đang có việc gì đó nan giải.
Thiên đế ho khan một tiếng, nghiêm mặt hỏi : « Minh Ất, ngày trước trẫm nhờ ngươi giải quyết việc náo loạn Địa phủ, chẳng hay ngươi đã có phương pháp nào giải quyết chưa ? »
Hắn đã phải kiên nhẫn chờ đến ngày Minh Ất xuất quan, ba ngày hai lần phái người đến mời. Chỉ vì đây là một việc hệ trọng, tình hình đã không thể kiểm soát, cả Địa phủ loạn, yêu ma quỷ quái hoành hành ngang ngược. Điện Diêm quân có mười vị, thì năm vị hy sinh khi làm nhiệm vụ, hai vị không biết tình trạng ra sao, ba vị còn lại bị thương nặng được người trên thiên đình cứu.
Ông muốn phái thiên binh thiên tướng trên thiên đình xuống Địa phủ trấn áp yêu ma, nhưng trên thiên đình toàn một đám ăn hại, lúc cần đến thì viện cớ ốm, không có lấy một người nguyện ý ra trận giết giặc. Không còn cách nào viện trợ cho Địa phủ, ông ta đành phải mặt dày đi cầu Minh Ất ra tay giúp đỡ.
Lần trước vất vả mãi mới mời được Minh Ất đến, thì lại bị Quỳnh Nguyệt tiên tử phá hỏng. Lần này hãn hữu lắm Minh Ất mới chủ động tới, thì Minh Ất lại hỏi đến chuyện nhỏ, làm cho Thiên đế gấp đến nỗi như ngồi trên đống lửa.
Nói cho cùng, việc ông ta muốn Quỳnh Nguyệt tiên tử bái Minh Ất làm sư phụ cũng là hy vọng muốn quan hệ song phương càng thêm bền chặt, không hề nghĩ đến đối phương cơ bản là không hề để tâm đến lời nói của mình.
« Địa phủ náo động thì đã có các vị Diêm quân dẹp loạn, Minh Ất xin được cáo lui trước. » Minh Ất tiện tay vung nhuyễn tiên (*cái phất trần), không đợi Thiên đế đồng ý, đứng dậy chắp tay xoay người bỏ đi.
Thiên đế nhìn theo bóng lưng xa dần của Minh Ất thì oán hận vỗ ngự án, thấp giọng mắng : « Hai huynh đệ nhà này thật là không biết điều. »
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1