chương 19/ 253


Bạch Bạch cảm thấy chưa bao giờ tim lại đập nhanh như vậy, như là tim muốn rớt ra ngoài. Một loại hơi nóng kỳ lạ rực lên thiêu đốt toàn thân nàng đến phát run. Dường như đã có một giọng nói cảnh cáo nàng, nếu lại tiếp tục đi xuống dưới nữa sẽ xảy ra chuyện, vì vậy nàng muốn mà lại cũng không muốn lắm khôi phục lại chân thân… Chỗ dựa đực hình như rất không vui!

Hừ hừ! Chỗ dựa đực không phải là người tốt, không cần phải lo hắn có vui vẻ hay không!

Khuôn mặt Mặc Yểm trước mặt Bạch Bạch khiến nàng đột nhiên rất có thôi thúc muốn thừa dịp hắn đang ngủ để cào hắn hai cái, cào lên mặt hắn, xem hắn lần tới có dám hù doạ nàng, khi dễ bắt nạt nàng nữa hay không! Nhưng mà điều này cũng chỉ có thể tưởng tượng thoáng qua mà thôi, nàng không có gan đó. Làm cho chỗ dựa đực tỉnh dậy vì bị cào, không biết hắn sẽ muốn sửa nàng ra sao đây.

Bạch Bạch tiếc nuối nhìn xuống móng vuốt của chính mình, lại nhìn lên mặt Mặc Yểm, rất vô dụng phải buông tha cái cơ hội phản kích hiếm có này.

Nàng không ra khỏi phòng được, Lăng Thanh Ba không biết bây giờ như thế nào, Bạch Bạch nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt cứ nhất định rơi xuống dưới, không biết có phải là lại lây bệnh sâu ngủ hay không… Sau một lúc, người Bạch Bạch nghiêng một cái, liền đã ngủ ngay.

Ánh trăng dần dần hiện ra từng chút một trên bầi trời, một đợt gió lạnh âm mang theo chút mùi tanh thổi cửa sổ phòng mở ra. Mặc Yểm đột nhiên mở to mắt, thấy thân thể Bạch Bạch co lại thành một cục, đang ngáy khò khò ngủ bên cạnh gối mình. Vốn bởi cảm thấy Thanh Nhi đã đến nên dâng lên cảm giác phiền chán lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc tan biến không còn một chút nào.

Phía tiểu viện Lăng Thanh Ba hình như truyền tới một chút động tĩnh, Mặc Yểm không cam lòng bỏ lại con tiểu vật cưng đáng yêu vô địch của mình, nên liền cuốn một cái nhét nàng vào trong ống tay áo, đứng dậy đuổi theo. Bên trong tay áo khoác của hắn có Càn Khôn, Bạch Bạch ngủ trong đó giống như ngủ an ổn trên giường bình thường, không hề có cảm giác với các động tác của hắn, vẫn ngủ vô cùng say sưa.

Bên kia thì không có phúc như thế này, từ lúc mặt trời lặn, tất cả mọi người ở đó đều đang ở vào trạng thái khẩn trương đề phòng, đừng nói là chợp mắt ngủ, ngay cả mắt cũng không dám nháy bừa nữa.

Lăng Thanh Giám nghe theo lời đề nghị của Vân Hư, yêu cầu chưởng quầy khách sạn sơ tán các vị khách trong điếm đi. Trong đêm qua mới xảy ra vụ án chết người, tối nay còn nói sẽ có yêu quái đột kích tới, nên hầu hết khách trọ đều vội vàng trả phòng, chỉ còn lại có một bộ phận cực ít, hiếu kỳ mãnh liệt quá độ hoặc là kẻ tự cho mình tài cao lớn mật vẫn còn ở lại chỗ này.

Vốn trước thì ngựa xe đông nghịt như nước, giờ khách điếm trống rỗng, tuy rằng ở hành lang treo đầy đèn lồng, chiếu sáng rõ như ban ngày, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác gió lạnh từng cơn.

Dưới mái hiên lầu hai của quán rượu trước khách điếm, trong một góc ngọn đèn chiếu sáng không tới, âm ỉ vọng tới tiếng hai người con gái nói chuyện với nhau.

"Hì hì, Thanh nhi tỷ tỷ, người bên ngoài đều nói đánh rắn động cỏ, tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, ngược lại, lại đi làm mấy tên quỷ không có can đảm này kinh hãi, khiến bây giờ người ta lại yểm bùa, lại làm trận pháp đề phòng ngươi thế! Vậy phải làm sao bây giờ hả…" Người con gái đang nói chuyện, giọng nói lanh lảnh, bên trong mang theo tiếng khàn khàn rất nhỏ, da thịt trắng như tuyết, tóc đen như mực, trên tóc cài trâm vòng vàng, mỗi khi nàng ta chuyển động lại phát ra tiếng va chạm rất nhỏ. Nàng ta đang cười tủm tỉm đánh giá một người con gái khác, áo xanh ở bên cạnh. Trên khuôn mặt diêm dúa lẳng lơ còn phảng phất dẫn theo vài phần khinh miệt.

Trên đường viền y phục đen trên người nàng ta còn có thêu hoa văn màu vàng hoàng kim, đồng mầu với hoa văn trên chiếc đai lưng đang thắt chặt cái eo thon nhỏ, dưới thắt lưng là chiếc váy dài màu đen ôm sát. Thân thể dường như không có xương cốt như bình thường, quấn quanh trên cây cột màu đen, hình dạng hết sức kỳ dị.

Nàng ta chính là con yêu tinh rắn cạp nong – Kim Hoàn Nhi mà Thanh Nhi mời đến để giúp đỡ.

Thanh Nhi ở bên cạnh nghe thấy trong lời nói của nàng ta có sự châm chọc, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng biết mình cố tình quay về cầu xin nó giúp đỡ, nên chỉ đành phải giả bộ không nghe thấy, nói: "Ta nghe người trong trấn nói, huynh muội nhà họ Lăng mời một tên tiểu đạo sĩ rất có bản lĩnh giúp đỡ, còn nói bùa chú của tên đạo sĩ kia lợi hại như thế nào. Hiện nay xung quanh tiểu viện kia có bố trí trận pháp, chắc chắn quá nửa cũng là bút tích của hắn, xem chừng ngược lại, là tiên môn chính tông, chờ chúng ta đến động thủ, muội muội phải cẩn thận nha!"

"Ha ha ha! Đáng thương quá! Chẳng qua là cái tên tiểu đạo sĩ nho nhỏ, sao lại có thể doạ dẫm khiến cho tỷ tỷ vỡ mật ra được chứ? Chớ không phải là tỷ tỷ từng nếm qua đau khổ dưới tay hắn hay sao?" Kim Hoàn Nhi cười đến mức láo xược càn rỡ, trên mặt nghĩ khác, trong lòng lại thầm nhủ kinh hãi. Nàng ta tự biệt pháp lực của Thanh Nhi còn cao hơn của mình một chút. Nếu tiểu đạo sĩ kia thật sự lợi hại như vậy, việc có lẽ sẽ khó giải quyết đây.

Thanh Nhi oán hận nói: "Một tên tiểu đạo sĩ ta còn không thèm nhìn để vào mắt, ta là lo lắng Yểm Quân bị con nhỏ quyến rũ kia mê hoặc, lại đến phá hỏng chuyện tốt của ta!"

"Yểm Quân? Không phải là bạn cũ của tỷ tỷ sao? Tại sao lại cam lòng đến phá hỏng chuyện của tỷ tỷ?" Đôi mắt quyến rũ của Kim Hoàn Nhi nheo lại thành một đường, biết rõ rồi còn cố hỏi. Đại danh Mặc Yểm, nàng ta đã sớm có nghe nói, chẳng những pháp lực cao cường, hơn nữa còn được công nhận là người đàn ông đẹp trai tuyệt đỉnh, chẳng biết đã có bao nhiêu nữ yêu ngày nhớ đêm mong, ngóng trông mình có thể được hắn ưu ái. Nghe ý của Thanh Nhi, e là hắn kết đôi với tình yêu mới khác. Hừ hừ! Kim Hoàn Nhi nàng, dáng người dung mạo so với Thanh Nhi không hề thua kém chút nào. Nếu có thể nhìn thấy anh chàng đẹp trai này, nhất định phải làm cho hắn đoạt lấy mình, đến lúc đó sắc mặt của Thanh Nhi nhất định càng thêm thú vị hơn.

Nghe những lời nói của Kim Hoàn Nhi giẫm lên chỗ đau của mình, Thanh Nhi rốt cục không thể nhịn nổi được nữa, nói: "Muội muội tại sao lại châm chọc khiêu khích tỷ tỷ? Lúc này tỷ tỷ cầu xin ngươi, thế nhưng cũng không thiếu ngươi việc tốt. Nếu không có ý giúp đỡ, trả lại "Vạn Độc Kinh", mời trở về liền đi!"

Nàng ta bỏ ra hết vốn, cũng lấy độc môn bí tịch "Vạn Độc Kinh" của mình ra trao đổi, mời Kim Hoàn Nhi xuất thủ tương trợ, không nghĩ nó nhận việc tốt, mà miệng lại vẫn không buông tha người ta, thật là đáng giận!

"Muội muội nói giỡn thôi! Tỷ tỷ làm sao lại không chấp nhặt cho muội muội?" Kim Hoàn Nhu cũng biết Thanh Nhi thật sự nổi giận, lập tức chuyển biến tốt, không hề trêu chọc nàng ta nữa.

Thanh Nhi lạnh lùng nói: "Ngược lại là tỷ tỷ ta đây không đúng! Nhờ vả muội muội giúp ta cuốn lấy huynh muội nhà họ Lăng, đợi sau khi chuyện của ta thành công, muội muội được tự túc rời đi. Sau này trên "Vạn Độc Kinh" có chỗ gì không rõ, thì muội muội đến Lăng phủ ở kinh thành tìm ta, tỷ tỷ nhất định sẽ biết gì nói hết, nói không sót giữ lại gì cả." (*nguyên văn: tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.)

Kim Hoàn Nhi đột nhiên quay đầu đi, thè cái lưỡi dài ra, quấn lấy một con chuột to mọng đi ra ngoài hành lang kiếm ăn, chu cái miệng nhỏ ra, liền nuốt sống toàn bộ con chuột vào mềm, ngửa đầu, yết hầu giật giật nuốt con chuột xuống, lấy tay áo xoa xoa khoé môi, lười biếng nói: "Một lời đã định!"

Lúc gần đến giờ tí, hai nàng ta trượt trên mặt đất đến, đem đuôi rắn hoá thành người, nhấc cái đèn lồng tha thướt mềm mại đi đến bên ngoài tiểu viện của huynh muội họ Lăng đang ở. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Kim Hoàn Nhi nhíu mày nhìn cảnh vật chung quanh nói: "Tỷ tỷ có thể có phương pháp phá trận không? Chúng ta làm sao để ẩn nấp đi vào?"

Thanh Nhi xuỳ tiếng cười lạnh nói: "Ai nói chúng ta muốn đi vào? Ta muốn khiến mấy đứa rùa đen này chính mình rút đầu ra chịu chết!" Dứt lời, nàng ta ném cái lồng đèn trên tay vào phía trong viện, đôi ống tay áo màu xanh vung lên một cái, nguyên một đám đèn lồng treo ở dưới hành lang gần đó lướt qua tường viện như sao băng, bay vào trong nội viện. Một toà khách viện trong nháy mắt đã biến thành một biển lửa.

Tôi tớ trong khách viện thần kinh siết chặt, mắt thấy xảy ra hoả hoạn, dây thần kinh đương căng thẳng kia liền đứt đoạn, không biết là ai hét to một tiếng: "Xà yêu tới rồi! Giữ mạng chạy mau đi!" Mọi người trong cả tiểu viện xáo động đứng dậy, liền chen chúc đẩy cửa viện xông ra ngoài.

Vân Hư ở trong phòng bảo vệ cho huynh muội họ Lăng, lo lắng trúng kế điệu hổ ly sơn của xà yêu, nên nửa bước không dám rời. Hồng Hồng hiện đang làm phép dập tắt lửa, cho nên không rảnh ra tay ngăn bọn họ lại, gọi bọn hắn cũng không nghe, nên đành trơ mắt nhìn bọn họ lao ra khỏi khách viện, thoát ly khỏi phạm vi bảo vệ của trận pháp.

Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi cười ha hả, một đứa vọt đến trước cửa viện, chặt đứt đuờng lui của bọn họ, một đứa ở phía trước bắt đầu giết hại. Hơn mười tôi tớ người làm đáng thương, chưa kịp phản ứng gì đã bị răng nọc của hai xà yêu cắn thương, thi thể nằm trên mặt đất.

Thanh Nhi dòm mắt tập trung vào tường viện gần đó, bỗng nhiên phát lực đánh sụp tường viện, đá ngói bị một gốc cây to đè sập, uy lực của pháp trận tại chỗ đó giảm đi rất nhiều. Hai xà yêu nhìn nhau cười, nghênh ngang đi vào trong nội viện.

Bình luận





Chi tiết truyện