Bên ngoài A Miểu nghe thấy tiếng ồn ào, lại nghe Mặc Yểm quát hỏi, bất chấp sợ hãi đi vào nói: "Khởi bẩm chủ nhân, các nàng là Thiên Tướng Tinh Quân phái người đưa tới, nói là để làm bạn với chủ nhân, Thiên Tướng Tinh Quân đem các nàng tới thả xuống liền đi khỏi, con thấy các nàng đáng thương liền để các nàng ở lại trước. Chủ nhân nếu không thích, con, con đuổi các nàng đi. . . . . ."
Sự thật là, hắn nghĩ sau khi Bạch Bạch đi, chủ nhân mới biến thành bộ dạng quái gở, hiện giờ lập tức có người đưa tới năm con bạch hồ, nói không chừng một hai con có thể làm cho chủ nhân yêu thích, bọn họ cũng không phải chịu khổ.
Mặc Yểm còn chưa mở miệng, Bích Bích đã từ bụi cây hoa hồng chạy ra, thân mình nàng bây giờ vừa cao tới cẳng tay người, đứng ở cạnh cây hoa hồng cũng chỉ có thể cao lưng chừng, dừng lại bên này, bên kia lại chỉ vào A Sâm mắng: "Đều là ngươi! Thả bọn hồ ly thối này vào, chúng làm tổn thương hoa của ta! Đi tán loạn trong bụi hoa, giẫm lên, phá hủy rất nhiều tỷ muội hoa hồng, tên hỗn đản (*con hoang) nhà ngươi này! Mau đuổi bọn nó đi nhanh lên!"
A Sâm cũng mới ở trong Mực đầm này, lại chỉ là yêu quái nho nhỏ, ngu ngốc, hơn nữa A Sâm, thấy "tiểu cô nương" xinh đẹp như vậy liền yêu quý vài phần, nghe vậy lắp bắp, vẻ mặt áy náy.
Bích Bích nhếch đầu lên đối với Mặc Yểm nói: "Chủ nhân chủ nhân, ta không cần đám hồ ly thối này, ta chỉ cần Bạch Bạch, ngài tìm Bạch Bạch trở về được không?"
A Sâm vừa nghe thấy, sắc mặt liền biến đổi, sau đó liền không ngừng ra hiệu không cần nói về phía nàng, hai chữ "Bạch Bạch" này ở trong Mực đầm đã trở thành cấm kỵ, Bích Bích thét to lớn tiếng như vậy, chọc giận chủ nhân có thể không xong rồi!
Mặc Yểm gắt gao nhìn chằm chằm kia mấy con trong bộ dạng bạch hồ ly đang khóc thút thít nghẹn ngào trên mặt đất kia, trong lòng một chút cảm giác đều không có, chẳng qua khi đưa tay xách một con trong đó lên, con bạch hồ kia lập tức lấy lòng cọ cọ vào hắn, vẻ mặt tội nghiệp nhìn hắn. Mặc Yểm đưa tay sờ sờ, cũng mềm như vậy, nhưng sao lông lại thô như thế? Tiện tay lại xách một con khác, rất béo! Lại đổi một con, lông sao lại bạc màu như vậy, dài quá không cùng độ dài! Lại đổi một con, gầy quá không ăn cơm no sao? . . . . . .
Cứ như vậy kén cá chọn canh thử cảm giác, cảm giác phiền chán trong đầu lại nổi lên, hắn ném một con hồ ly cuối cùng trên tay xuống, lạnh giọng nói với A Sâm: "Ném hết ra ngoài đi!" Nói xong cũng không quay đầu lại bước vào trong phòng.
Hắn chính là không hề cảm thấy hứng thú đối với hồ ly, cũng không muốn lại nuôi dưỡng sủng vật nữa, được lắm! Như thế được rồi! Cái gì mà nuôi sủng vật? Phiền muốn chết!
Bích Bích giải tỏa nỗi lòng lần chót, nói với A Sâm: "Không có nghe thấy chủ nhân nói gì sao? Đuổi tất cả chúng nó đi!"
A Sâm không dám nói nhiều, đếm đếm, vừa vặn năm con, chỉ ra đại môn nói: "Đi nhanh đi, quay đầu lại để chủ nhân thấy , các ngươi liền thảm!"
Năm con hồ ly vừa rồi đã bị ánh mắt khủng bố của Mặc Yểm dọa tới mức cả người sợ run lên, bộ dạng Mặc Yểm kia, giống như muốn xem các nàng gầy béo có vừa phải không để mang đi hầm ăn, hù chết hồ ly! Nghe vậy cũng không quay đầu lại, chạy trối chết ra khỏi Mực đầm giống như hoảng sợ không phân biệt được đường đi, cho đến khi chạy ra được mấy chục dặm, rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng Mực đầm, mới dám dừng lại nghỉ ngơi.
Dưới ánh trăng, bạch quang chợt lóe trên người đám bạch hồ, liền biến thành năm mỹ nhân áo trắng yểu điệu thướt tha, trong đó một người ít tuổi nhất cả kinh nói: "Làm ta sợ muốn chết, cái gã Mặc Yểm thật đáng sợ! Thiên Tướng Tinh Quân quả thực là muốn chúng ta đi tìm cái chết!"
Một người vỗ vỗ ngực nói: "Đúng nha! Nhưng mà chúng ta không hoàn thành xong việc, vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Hai cô gái cùng nhìn về phía cô gái cầm đầu lớn tuổi hơn, trông cậy vào quyết định của nàng ta, nàng kia nhăn mặt nhíu mày nói: "Thiên Tướng Tinh Quân nói Mặc Yểm kia thích bạch hồ, nhưng mà ta thấy không giống vậy nha. . . . . ."
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
"Hắn không phải là thích ăn bạch hồ tiên đấy chứ. . . . . ." Một cô gái trong số đó từ nãy giờ không mở miệng rụt rè lên tiếng.
Nàng nói ra rành mạch nỗi nghi hoặc trong lòng mọi người, năm nàng nghĩ ngợi rồi đưa mắt nhìn nhau hoảng sợ.
Lặng im một hồi lâu, một người dung mạo xuất sắc nhất trong đám giận dữ lên tiếng: "Cũng tại Thiên tướng Tinh quân kia, đáng lẽ không nên muốn chúng ta dùng thân hồ để đi tiếp cận hắn, nếu có biến thành hình người đi nữa, thì cho dù là thép luyện tuyệt hảo cũng trở thành sợi chỉ mềm oặt quấn quanh tỷ muội chúng ta!"
"Ai da, phải nói là dung mạo tên Mặc Yểm kia thật sự là quá đẹp nha, ta ở Thiên đình cũng chưa gặp qua tiên nhân nào anh tuấn như vậy!"
"Còn có tâm tư nhớ đến những điều ngu ngốc vậy sao, tốt hơn là nên nghĩ phải báo cáo kết quả nhiệm vụ với Thiên tướng Tinh quân như thế nào đi!"
"Hắn đuổi chúng ta ra hết, chúng ta cũng không có cách nào a! Cái con tiểu hoa yêu chết tiệt kia, nếu không phải Thiên tướng Tinh quân muốn chúng ta nhường nhịn mọi chuyện, nếu không ta nhất định nhổ tận gốc cái chân thân của nó, xem thử nó còn hung hăng cứng đầu đến đâu!"
"Các ngươi biết vì sao Thiên tướng Tinh quân lại đưa chúng ta tới đây hay không?"
"Ta nghe nói. . . . . . Chỉ là nghe nói thôi nha! Thiên đế muốn lấy lòng tên Mặc Yểm này, nghe đồn hắn thích bạch hồ, cho nên đưa chúng ta đến lấy lòng, đồng thời cũng để tăng mối giao tình giữa Thiên tướng Tinh quân và hắn. . . . . ." Một nữ hồ trong đó từng nghe qua tin tức ra vẻ thần bí nói.
"Sao? Thiên đế cũng muốn lấy lòng người khác? Gạt người à!"
"Hừ! Chúng ta vất vả lắm mới tu tiên đắc đạo, đứng vào hàng ngũ chúng tiên, nhưng bọn họ vẫn không xem chúng ta là người mà, cao hứng lên muốn thì sẽ đến lập tức đưa đi, thật là đáng giận mà!"
. . . . . .
Năm nữ hồ xì xào thì thầm một hồi, nghĩ đến phải đối mặt với những lời chỉ trích không chỉ của Thiên tướng Tinh quân mà còn cả Thiên đế nữa, trong lòng không khỏi ủ rũ, cứ như vậy kéo dài cho tới lúc sắc trời trở nên xám xịt, mới miễn cưỡng cưỡi mây quay về thiên giới.
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Thiên tướng tinh quân nghe các nàng hồi bẩm, thở dài phất tay cho các nàng trở về, bản thân lo âu khổ sở đi gặp Thiên đế.
Thiên đế vốn dĩ cũng không dám ôm hy vọng quá lớn đối với chuyện này, nhưng khi chính tai nghe được ngay cả phương pháp vất vả mãi mới nghĩ ra lại bị phá hỏng, trong lòng lại cảm thấy oán hận không thôi, cho Thiên tướng tinh quân lui ra, người cứ như con thú khốn khổ đi tới đi lui trong ngự thư phòng, hết mắng Phật tổ tây thiên thờ ơ bàng quan, lại mắng Minh Ất lạnh lùng làm khó dễ, tức giận nhất vẫn là cái tên Mặc Yểm ngang ngược không phép tắc kia.
Cứ oán tới oán lui cũng không phải là biện pháp, chẳng lẽ bản thân mình lại phải vác cái mặt già nua này đến chịu đòn nhận tội với Mặc Yểm sao? Chỉ sợ cho dù ông ta có làm như vậy, thì đối phương vẫn chỉ giữ vẻ mặt cười lạnh như cũ, khoanh tay đứng nhìn!
Tên Mặc Yểm này và Minh Ất quả nhiên không hổ là huynh đệ, đều là cái loại không biết tốt xấu, không có lấy chút xấu hổ e thẹn của nữ nhân, đều là một loại như nhau vừa không biết điều vừa cứng đầu cố chấp khó thuần dưỡng !
Nhưng Thiên đế cũng không biết là vào thời điểm mà ông đang đau đầu nhức não, thì Mặc Yểm ở đầu kia cũng không có chút tiêu dao thoải mái nào.
Đuổi được năm con hồ ly tinh ầm ĩ đi rồi, hắn một mình ngồi khô héo trong phòng, ngồi một lúc thoáng cái đã hơn nửa đêm, hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, hắn cần phải làm cái gì đó, vì thế liền đi đến thư phòng, tùy tiện tìm một vài thư sách giết thời gian.
Trên bàn bày một quyển sách nhỏ, đúng là quyển bí quyết tu tiên đồng thân kia, Mặc Yểm tự thuyết phục mình: ta chỉ là tò mò, chỉ là tò mò mà thôi, sách nơi này mười quyển thì tám chín đều xem qua, nên còn lại cuốn này, không xem nó còn xem cái gì? Chuyện này không liên quan tới tiểu hồ ly kia!
Nhưng khi mở quyển sách ra, hắn lại nghiên cứu từng chữ từng chữ vô cùng nghiêm túc.
Đặc điểm lớn nhất đồng thân tu tiên là trước khi đạt thành chính quả thì thân thể nhất định phải bảo trì trong sạch với người ngoài, chính là từ thời điểm bắt đầu tu luyện, bên trong thân thể sẽ hình thành một ranh giới hư ảo, khi công pháp tăng lên, ranh giới hư ảo kia càng có khả năng nắm giữ nhiều chân nguyên pháp lực. Đồng thân tu luyện chẳng những tốc độ cao hơn so với người tu tiên bình thường , hơn nữa ở sau khi đại thành, nội lực sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi, bởi vậy pháp lực chất chứa trong cơ thể có thể đột nhiên tăng mạnh, cho nên ranh giới hư ảo này có thể nói là tương đương với một nhà kho tích tụ hình thành từ những bước đầu tu luyện, pháp lực dư thừa trong thân thể đều sẽ lưu trữ lại tại nơi này, sau khi tu luyện thành công chân nguyên từ nơi này sẽ xâm nhập và lan tràn khắp tứ chi xương cốt bên trong cơ thể.
Ngày đó Mặc Yểm đúng là nắm bắt được điểm này, hiện tại mới tỉnh ngộ vì sao Bạch Bạch ăn nhiều tiên đan tiên thảo như vậy mà không hề có hiệu quả, bởi vì tấm thân trinh nữ của Bạch Bạch bị phá, căn cơ bị hao tổn, linh dược này không thể phát huy tác dụng trong cơ thể, tất cả đều chảy về ranh giới hư ảo này, cũng bởi vậy Mặc Yểm mới dám khoa trương nói trong vòng ba năm Bạch Bạch sẽ khôi phục pháp lực căn cơ.
Chỉ là một quyển sách nhỏ, cho nên nửa canh giờ đã đọc xong, Mặc Yểm ném sách một bên, xuất thần nhìn ngắm viên dạ minh châu trên tường, trong lòng hắn luôn có một chút bất an nói không nên lời, lại nhất thời không biết được rõ ràng, rồi đứng dậy bước đi thong thả vài bước, lại ngồi xuống một lần nữa mở sách ra, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng. . . . . .
Căn cơ của Bạch Bạch quá thấp, chỉ có năm trăm năm đạo hạnh, ăn nhiều vị thuốc đủ chủng loại mang dược tính khác nhau như vậy, nếu tất cả thứ đó đều đi vào ranh giới hư ảo, thời gian lâu chỉ sợ sẽ xung đột với nhau, nhỡ ra kích thích lẫn nhau, từ đó hiệu lực của thuốc phát tác, nhiều loại dược tính khác nhau mâu thuẫn tràn vào cơ thể, chỉ sợ tiểu hồ ly kia không tới ba ngày sẽ bỏ mạng!
Nghĩ đến đây, cả người Mặc Yểm bỗng dưng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, tiểu hồ ly kia sẽ chết. . . . . . tiểu hồ ly kia sẽ chết! Nàng không thể tiếp tục nũng nịu yếu ớt yêu cầu hắn cái này yêu cầu hắn cái khác, không biết dùng cái mũi ngoe nguẩy hôn nhẹ, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại nàng hóa thành hình người, õng ẹo làm nũng ôm chặt lấy thân mình, thấp giọng nức nở động lòng người, thân thể mềm mại ấm áp của nàng rồi sẽ trở nên cứng ngắc lạnh như băng, ánh mắt khờ dại tín nhiệm kia dần mất đi ánh sáng và mãi không mở ra nữa. . . . . . Không!
Trong nháy mắt, Mặc Yểm hoàn toàn quên việc bản thân đã quyết định loại bỏ hình ảnh Bạch Bạch ra khỏi đầu, vội vàng theo pháp chú trên người Bạch Bạch đi tìm chỗ ở của nàng, nàng không thể có việc gì được! Càng không thể chết!
Lên chín từng mây, nhìn trong Thanh Lương, Bạch Bạch thoải mái co tròn người cuộn đuôi lại ngủ say sưa, bỗng nhiên cảm thấy được trong lòng đau nhói, một cảm giác lo lắng cùng hoảng sợ dâng trào, nàng thoáng run rẩy rồi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang an ổn ngủ trong căn phòng mà sư phụ an bài, bên tai dường như nghe được có tiếng người sốt ruột gọi tên mình, Bạch Bạch. . . . . . Bạch Bạch. . . . . . Một tiếng rồi lại một tiếng. . . . . .
Rốt cuộc là sao đây hả? Bạch Bạch ngỡ ngàng trở mình nhìn xung quanh, rõ ràng là không có ai à!
May mắn thay loại cảm giác kỳ lạ này tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Bên trong Mực đầm, Mặc Yểm ngồi xuống ghế, cơn tức giận của hắn bỗng nhiên xẹp hẳn như bong bóng bị xì hơi, hắn đã tìm được Bạch Bạch rồi, Bạch Bạch ở trong phủ Thanh Lương trên Thiên đình — nơi mà cả đời hắn cũng không muốn lại đặt chân đến.
Minh Ất. . . . . . Hiện tại có lẽ đang ở bên cạnh nàng! Nếu Minh Ất là sư phụ của nàng, như vậy đã quá rõ mối nguy hiểm tiềm ẩn trong người nàng…. Đã không còn cần tới hắn nữa.
Ngay từ lúc đầu, trừ bỏ đùa bỡn, thương tổn và khủng hoảng, hắn đã cho nàng được cái gì đâu? Nàng hiện tại có sư phụ, có cha mẹ, nhất định rất sung sướng rất thỏa mãn, có lẽ sau đó không lâu, nàng sẽ hoàn toàn quên hắn, giống như mẫu thân năm đó quên đi phụ thân và hắn.
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Mặc Yểm đứng lên, bất giác sờ sờ vạt áo trước ngực. Trước đây khi Bạch Bạch chơi đùa mệt, sẽ chui vào vạt áo của hắn nằm nghỉ, mặt áp vào ngực hắn, bộ lông mềm mại xù lên, xõa tung ra làm cho người ta sờ vào cũng cảm thấy thoải mái. Khi hắn vuốt ve vùng da trước bụng nàng, thì cho dù nàng ngủ hay thức cũng đều vô tư ôm lấy bàn tay của hắn, dụi dụi nấn ná không chịu buông.
Bây giờ chỗ này trống rỗng, hắn khẽ chạm vào con tim đang đập của mình, một nhịp rồi lại một nhịp, rõ ràng vẫn rất ấm, vậy mà hắn lại cảm thấy lạnh băng. Trái tim hắn vẫn đập trong sự trống rỗng đó, nó không còn cảm nhận được nhịp đập hòa điệu của một con tim khác, ngược lại thứ duy nhất nghe được chỉ là âm thanh thình thịch mất phương hướng của chính nó trong lồng ngực đầy cô đơn tịch mịch …
Hắn thả hồn về phía căn phòng, tất cả mọi thứ đều quen thuộc, giống như là tiểu hồ ly đang trốn ở nơi nào đó sẽ nhảy ra, giống như trước đây, lập tức bổ nhào vào trong lòng hắn, nũng nịu thỏ thẻ kể cho hắn nghe hôm nay nàng đã khám phá ra những vật gì mới lạ.
Trên chiếc bàn bên dưới khung cửa sổ vẫn còn lưu lại một bình rượu hoa đào rỗng không, hương thơm trong chai hầu như đã tan biến hết. Chiếc gối gấm hoa trên giường lẳng lặng nằm chờ tiểu hồ Bạch Bạch quay trở lại, nhẹ nhàng ngả đầu lên đó, lộ ra một vẻ mặt thuần khiết kiều mỵ đón chào hắn.
Hắn giật mình hiểu ra rằng vì sao hắn không thể phá căn phòng này đi, thậm chí bất tri bất giác cố gắng bảo giữ lại dáng vẻ trước đây của nó…
Bởi vì đấy là cái bàn mà Bạch Bạch thường ngồi ăn gà nướng, đấy là bình rượu hoa đào thơm nồng mà Bạch Bạch thích nhất, mà hắn và nàng đã từng say sưa trong hương vị ngọt ngào của rượu hoa đào đó, trên giường này vẫn còn lưu lại những đêm xuân ấm áp của hai người, thứ tình cảm mãnh liệt mà khi nhớ đến đều khiến hắn ngây ngô mất hồn …
Hắn cứ tự ép buộc chính mình phải quên đi tiểu bạch hồ kia, nhưng tất cả những thói quen, những kỉ niệm về nàng mà hắn vẫn lưu luyến thì sao hắn có thể quên? Phải làm như thế nào để quên được?
Phải cướp Bạch Bạch về! Một âm thanh lớn vang lên trong đầu hắn. Suy nghĩ này đối với Mặc Yểm thật có sức hấp dẫn, hắn bất giác cân nhắc suy tính nghĩ mãi về ý tưởng này – hắn có thể không bước vào Thanh Lương, hắn chỉ cần dùng cách khiến cho Bạch Bạch tự động đi ra khỏi đó, sau đó hắn sẽ đưa Bạch Bạch về Mặc đầm, trên người Bạch Bạch vẫn còn pháp chú của hắn, chỉ cần hắn muốn, Bạch Bạch không thể đi đâu được, chỉ có thể ở lại Mặc đầm cùng hắn.
Có điều là hắn thực sự muốn làm như vậy sao? Hắn đã thảm hại đến mức cần phải nhờ đến pháp thuật để trói buộc tiểu hồ ly sao?
Hắn vẫn chưa quên ngày Bạch Bạch rời khỏi Mặc đầm*, ánh mắt kia mang theo bi thương xen lẫn thất vọng, ánh mắt đó chỉ cần nhìn một lần thôi cũng đã quá đủ, hắn thật không có dũng khí cả đời đối mặt với nỗi oán hận, thất vọng, thậm chí là căm thù của Bạch Bạch, nói cho cùng, nếu như vậy mà giữ được nàng ở bên mình thì còn có ý nghĩa gì sao?
(*trước đều để là Mực đầm, nhưng Mặc đầm đúng nghĩa hơn nên từ giờ Mực đầm sẽ chuyển thành Mặc đầm nha cả nhà)
Trên Thiên đình, trong Thanh Lương Quan.
Mỗi ngày Minh Ất đều truyền chân khí vào trong người Bạch Bạch. Thực ra hắn có thể giao cho Vân Hư làm, nhưng vì trong thâm tâm của hắn muốn bù đắp những tổn thương tâm lý cho Bạch Bạch nên hắn tự tay làm. Vậy nên trong Thanh Lương quan, ai ai cũng biết đồ đệ mà Minh Ất quan tâm nhất không phải là Vân Hư mà là Bạch Bạch tiểu hồ ly.
Tin tức Minh Ất chân nhân thu nhận một tiểu bạch hồ làm đồ đệ tự nhiên sẽ lọt vào tai Thiên đế cùng với đông đảo các vị thần tiên. Tất cả đều hết sức lấy làm kỳ quái, chẳng nhẽ hiện tại các tuyệt đỉnh cao thủ không phân biệt là chính hay tà đều thịnh hành nuôi bạch hồ làm thú cưng?!
Thiên đế nhớ tới việc năm đó, bỗng rùng mình, lập tức nghĩ đến tin đồn gần đây – tiểu bạch hồ bên cạnh Mặc Yểm đã mất tích không thấy đâu. Hay là đồ đệ bạch hồ của Minh Ất chính là tiểu bạch hồ bên cạnh Mặc Yểm? Lịch sử lại tái diễn sao? Nhưng mà năm đó hai nhà là vì một nữ nhân phản bội, còn bây giờ là vì một con hồ ly tinh sao?
Ông không biết nên cao hứng hay nên lo lắng. Trong thâm tâm, thì ông hận không thể khiến hai huynh đệ này xảy ra việc càng không may thì càng tốt, nhưng trên thực tế, ông không thể nào mất đi cột trụ Minh Ất này, cũng không thể trêu vào ma đầu hung ác Mặc Yểm.
Hai người đánh nhau, đương nhiên sẽ tổn hại lan đến Thiên đình, hiện tại ông còn đang đau đầu bạc tóc vì chuyện dưới âm ty, làm sao có thể chịu nổi thêm chuyện Mặc Yểm đại náo thiên cung, ông tự biết không thể nắm chắc được việc này, đành phải tin tưởng vào Minh Ất hiểu được sứ mạng của gia tộc, mà biết đúng mực, biết tiến thoái.
Đối với việc Bạch Bạch được đãi ngộ, Vân Hư không hề tức giận, chính hắn cũng cực kỳ yêu thương vị tiểu sư muội này. Mỗi ngày hắn đều mang thức ăn ngon đến, chơi đùa cùng Bạch Bạch, nghe Bạch Bạch gọi hắn hai tiếng sư huynh thì cả người đều cảm thấy như có thêm sức lực, ngay cả đồng tử Huyền Thư bên người Minh Ất chân nhân cũng phải lắc đầu nghĩ thầm một vị sư huynh hội tụ đầy đủ nhị thập tứ hiếu như vậy quả thật là khó thấy. Nếu như không phải chân thân của Bạch Bạch là một tiểu hồ ly lông xù thì mọi người trong Thanh Lương Quan đều cho rằng Vân Hư đã yêu sư muội, tính ra thì đối với người yêu cũng không thể săn sóc tốt đến như vậy.
Bạch Bạch được mọi người cẩn thận chăm sóc nhưng thân thể phục hồi rất chậm, Vân Hư lén đi thỉnh giáo sư phụ thì chỉ được đáp lại là một tiếng thở dài của Minh Ất chân nhân.
Thân thể Bạch Bạch đúng như Mặc Yểm đã lo lắng, các loại dược liệu ở ranh giới hư ảo xung khắc lẫn nhau mà tràn vào trong cơ thể, tuy nhiên hiện tại vẫn chưa đe dọa tính mạng của nàng. Vì đồng thân của Bạch Bạch bị phá, căn cơ bị hao tổn, cho nên dược liệu không thể nào theo kinh mạch vận hành toàn cơ thể. Vốn dĩ căn cơ bị hao tổn là chuyện xấu nhưng đến lúc này lại hóa ra là điều may mắn cứu lại mạng nhỏ của nàng.
Nhưng cứ như thế này, dược tính của thuốc sẽ từ từ ngấm vào trong cơ thể của Bạch Bạch, gây tổn hại đến nàng. Nếu không tìm ra biện pháp thay đổi tình huống, Bạch Bạch khó thoát khỏi cái chết.
Hiện tại Minh Ất thử dùng biện pháp là dựa vào sự dẫn dắt của hắn có thể đưa dược tính đúng của mỗi loại thuốc từ từ đến từng bộ phận trong cơ thể nàng, nếu khống chế được lượng dược này tốt, chẳng những không gây tổn thương đến cơ thể Bạch Bạch mà còn có thể tăng cường công lực của nàng.
Nhưng vấn đề bây giờ những loại thuốc này mang hai thuộc tính âm dương nóng lạnh không đồng nhất và cũng không phải loại dược liệu nào cũng có thể dung hợp với thân thể của Bạch Bạch. Đại bộ phận những loại dược này chỉ có thể dùng ngoại lực tác động từng chút ép nó ra ngoài hết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
May mắn là lần này dược lực tràn vào cơ thể không quá nhiều, còn nằm trong phạm vi Minh Ất chân nhân có thể xử lý, nhưng những thứ phức tạp khác còn tồn trữ tại ranh giới hư ảo của Bạch Bạch không biết lúc nào lại phát tác lần nữa, cứ như vậy thì chung quy đây không hẳn là biện pháp tốt.
Vấn đề này đến hiện tại Minh Ất chân nhân cũng không có cách nào giải quyết triệt để, trước mắt chỉ có thể ứng phó như vậy, đại khái khoảng nửa tháng nữa thì có thể giải quyết được hết lượng dược tính phát ra lần này, căn cơ của Bạch Bạch cũng nương nhờ số thuốc này dung hợp vào cơ thể mà khôi phục lại được năm sáu phần, về sau thì chỉ có thể tới bước nào thì đi bước đó.
Vân Hư nghe sư phụ giải thích thì líu lưỡi nói: "Sư phụ chỉ có thể tạm thời giải quyết được lượng dược lan vào cơ thể lần này, nhưng cái ranh giới hư ảo trong người sư muội vẫn tồn trữ một lượng thuốc cực lớn chẳng phải rất đáng sợ sao? Rốt cuộc sao sư muội lại ăn nhiều tiên thảo tiên đan như vậy ạ?"
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Minh Ất chân nhân cười khổ nói: "Vi sư phái người tới điều tra hỏi thăm tất cả các nơi có tiên dược bị Mặc Yểm cướp về hay là tự nguyện chủ động dâng tặng, hiện tại tính toán lại những nơi đã biết thì cũng phải lên đến bảy mươi chín nơi. Nếu ta đoán không sai thì tiên dược của bảy mươi chín động phủ này đều nằm trong bụng sư muội ngươi."
Bảy mươi chín nơi?! May mà biết được rồi, nhưng nếu có không biết đi nữa, thì số lượng dược liệu kia cũng thấy đủ kinh người. Khó trách vì sao sư muội lại trở nên như thế.
Mặt Vân Hư thoáng cứng lại: "Không biết cái tên Mặc Yểm này thực lòng muốn cứu sư muội hay là muốn hại sư muội nữa!"
Suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: " Cậy mạnh mà cướp đoạt là không tốt, nhưng hắn đối với sư muội quả thật tốn không ít tâm tư …"
Nghe xong lời này, trong mắt Minh Ất hiện lên điều gì đó, bỗng nghe thấy một giọng cười vang lên: "Cái gì mà tốn không ít tâm tư?"
Hai thầy trò quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên mặc áo lam đang đứng bên cửa sổ, một đôi mắt sáng mày kiếm (*đôi lông mày lưỡi mác) làm cho dung mạo thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt kia lại mang thần khí thật khác người. Người thanh niên đó cười lại càng tăng thêm vẻ phong lưu và tao nhã!
"Tam sư huynh" Vân Hư vui vẻ gọi, liền đứng lên nghênh đón. Minh Ất cảm thấy tác phong của tên đệ tử này thật không hợp với Thanh Lương quan một chút nào, y chỉ cảm thấy nhức đầu thêm vì hắn.
Đệ tử này đứng hàng thứ ba, tên là Vân Cảnh, tư chất thông minh, lúc nào cũng chăm chỉ tu luyện, đạo hạnh của hắn đứng hàng thứ nhất, thứ hai trong số các đệ tử. Nhưng tình tình của hắn lại quá hướng ngoại, quá phong lưu, không có giới hạn, quả thật làm cho Minh Ất không biết phải làm sao. May mắn thay ngoài việc yêu đương ong bướm ở ngoài, các việc khác thì coi như hắn cũng có chừng mực. Nếu không y thật lo lắng chỉ sợ danh tiếng của Thanh Lương quan bị hủy trong tay tên đệ tử này.
Từ trước đến nay ở trước mặt sư phụ Vân Cảnh tương đối bớt phóng túng hơn, trước ngoan ngoãn vấn an thăm hỏi sư phụ, sau đó mới nhìn Vân Hư hỏi: "Tiểu Lục, nghe nói chúng ta có thêm một vị tiểu sư muội phải không? Hình như đệ rất thích muội ấy!"
Lòng của sư đệ Vân Hư đối với sư muội đã quá rõ ràng, trên dưới Thanh Lương quan đều biết rõ.
Vân Hư gật đầu nới: "Đúng vậy! Nàng tên là Bạch Bạch. Để đệ đưa tam sư huynh đi gặp nàng"
Vân Cảnh nhìn về phía sư phụ, ánh mắt kín đáo xin ý kiến, tên đệ tử này đột nhiên trở về khiến cho Minh Ất chân nhân vốn cũng không thắc mắc nhiều, vì vậy phẩy phẩy tay nói: "Các ngươi đi đi! Sức khỏe Bạch Bạch còn chưa hoàn toàn bình phục. Các ngươi là sư huynh đừng quấy rầy nàng lâu quá."
Vân Hư, Vân Cảnh gật đầu đồng ý, Vân Cảnh lôi Vân Hư đi, vừa đi vừa cười nói, Minh Ất nhớ lại lời Vân Hư vừa nói, lẩm bẩm: "Tốn nhiều tâm tư sao? Thế vì sao lại để nàng ra đi dễ dàng như vậy…. Mặc Yểm, đến tột cùng ngươi đối với Bạch Bạch là có tâm hay vô tình?"
Vân Cảnh đi ra ngoài khoảng sân nhỏ trước phòng sư phụ, lập tức lấm la lấm lét ghé vào tai Vân Hư hỏi nhỏ: "Tiểu lục, ngươi nói xem, có phải tiểu sư muội của chúng ta rất xinh đẹp phải không?"
Vân Hư dở khóc dở cười, quan sát vẻ mặt đào hoa của sư huynh, nghĩ ngợi một lúc nói: "Bạch Bạch rất đáng yêu, huynh nhìn thấy sẽ biết. Nàng… nàng là hồ ly."
"Chính vì ta nghe nói nàng nàng là hồ ly nên mới hỏi vậy a! Bất kì hồ ly tinh nào cũng đều thiên tiên tuyệt sắc, có thể khiến sư phụ nhìn trúng, phá lệ thu làm đồ đệ thì nhất định là so với hồ ly tinh thông thường phải xuất sắc hơn trăm lần!" Gương mặt Vân Cảnh tươi cười pha lẫn chút mê đắm.
Vân Hư trừng mắt nói: "Tam sư huynh, huynh cho rằng sư phụ háo sắc giống như người bình thường sao?"
Vân Cảnh hắc hắc cười mỉa vài tiếng, cho dù là từ nhỏ hay đến lớn, hắn vẫn không có lá gan nói xấu sư phụ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới gian phòng của Bạch Bạch, đột nhiên nghe thấy tiếng hét "Chi" . Vân Hư biến sắc. Đây là thanh âm của Bạch Bạch, chẳng lẽ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn, hay tính thuốc trên người nàng phát tác?
Đây là chuyện lớn chứ không phải đùa, cũng không quan tâm đến việc phải báo cho Vân Cảnh đang đứng bên cạnh, giống như đi chữa lửa, hắn dốc hết pháp lực nhanh chạy đến hướng phát ra tiếng kêu, Vân Cảnh ít khi được chứng kiến vị Lục sư đệ luôn bình tĩnh được sư phụ yêu mến vì một chuyện gì đó mà lại có hành động lỗ mãng như vậy, vội vàng theo sát Vân Hư hiếu kỳ muốn biết chuyện gì.
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Quả thật Bạch Bạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sáng sớm hôm nay, nàng rời giường cảm thấy tinh thần không tệ, liền chạy ra ngoài hoa viên chơi đùa, đang lúc cao hứng thì nghe thấy tiếng "Meo meo", giương mắt lên nhìn thì chỉ thấy một con mèo đen lớn đang ngồi trên nóc đình gần đó, đôi mắt to xanh biếc như lưu ly của nó đang dán chặt nhìn chằm chằm vào nàng.
Bạch Bạch chưa bao giờ nhìn thấy một con hắc miêu oai vệ như vậy, nhưng nàng biết khả năng trèo tường của mình chỉ bình thường, thân thể hiện tại đã thay đổi còn thua cả lúc trước, vì thế chỉ có thể ngồi xổm xuống, ngửa đầu thân thiện vẫy gọi nó, "Chào ngươi, ta tên là Bạch Bạch, ngươi tên là gì? Xuống đây chơi với ta được không?"
Hắc miêu cong người, từ từ nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp trước mặt Bạch Bạch, dõi theo vẻ mặt cực kì hâm mộ của Bạch Bạch.
Hắc miêu dạo quanh Bạch Bạch một vòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng một lần từ đầu đến đuôi, Bạch Bạch ngoan ngoãn ngồi xổm trên bụi hoa để mặc nó quan sát, dù gì thì nàng cũng đang nhìn nó, cả hai chẳng ai thiệt thòi gì.
Nàng rất thích bộ lông đen nhánh trên người hắc miêu, nhìn rất uy phong lẫm liệt lại thần bí khó lường. Nàng nhìn một lúc, không tự chủ được thò chân ra định sờ vào bộ lông của nó, sau đó thì bi kịch xảy ra…
Cái mặt trông rất nghiêm trang của hắc miêu đột nhiên nứt ra một "khe hở", lộ ra một hàm san sát đầy răng nanh trắng nhởn, cắn phập vào chân trước của Bạch Bạch. Hàm răng của hắc miêu sắc bén dị thường, lập tức cắn xé lớp da bên ngoài của Bạch Bạch làm nàng chảy máu. Bạch Bạch đau đớn kêu lên một tiếng, liền co chân lại thụt về sau.
Vân Hư chạy đến nơi thì thấy Bạch Bạch đang ngồi ôm chân trước, nước mắt ròng ròng, vẻ mặt hắc miêu khinh khỉnh coi thường, nhe nhe hàm răng nanh nhìn tình trạng thảm thương của Bạch Bạch. Vân Hư vội vàng ôm lấy Bạch Bạch hỏi thất thanh: "Có đau hay không?" Bạch Bạch thút thít, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, lòng thầm nghĩ mặc dù không quá đau nhưng nàng cảm thấy rất ủy khuất, nàng một lòng thật muốn kết bạn với hắc miêu, nhưng tại sao nó lại hung dữ với nàng như vậy?
Vân Hư quay đầu nhìn thấy hắc miêu đang ngồi trên mặt đất vẻ mặt khiêu khích không hề hối hận, nói: "Tiểu Hắc, tại sao ngươi lại hung dữ với Bạch Bạch như thế?"
Hắc Miêu hất đầu lên, thản nhiên phun ra mấy chữ: "Ghét nhất là chó!"
Bạch Bạch khóc giải thích: "Ta không phải là chó!"
Vân Hư một mặt lấy khăn tay băng bó vết thương cho Bạch Bạch, mặt khác giáo huấn Hắc Miêu: "Bạch Bạch là cáo, nhưng cho dù ngươi có gặp chó thật đi nữa thì vô cớ đả thương người cũng là không có đạo lý." Vết thương không sâu, chỉ cần băng bó một hai ngày là sẽ không có việc gì. Nhưng tiểu sư muội của hắn bị thương là tại hắn không trông nom cẩn thận, làm cho hắn tự trách mình mãi.
Hắc miêu nhe răng cãi lại: "Nó cũng không phải là người!"
Vân Hư bị con hắc miêu nhe răng khéo mồm khéo miệng này cãi khiến không nói nên lời, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười lớn, suồng sã của Tam sư huynh, sực nhớ lại mình vừa cố hòa giải cho một con cáo và một con mèo thì có chút buồn cười, xoay người trừng mắt, liếc nhìn tam sư huynh nói: "Tam sư huynh, không phải huynh muốn gặp tiểu sư muội sao? Còn không qua đây."
Nằm trong ngực Vân Hư, Bạch Bạch nghe có một vị sư huynh đến, nàng vội vàng dùng vạt áo trước mặt lau sạch những vệt nước mắt, thò đầu ra chào sư huynh.
Lần đầu tiên gặp mặt phải để lại ấn tượng tốt mới được!
Vân Hư trong lòng có chút buồn bực. Tam sư huynh đã trở lại, tiểu sư muội không còn là sư muội của riêng hắn nữa rồi.
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Vân Cảnh nghĩ sắp sửa gặp mặt vị tiểu sư muội "xinh đẹp thiên tiên tuyệt sắc", nên ngay lập tức đã thu hồi nụ cười mỉa mai kia, trở lại bộ dạng phong lưu phóng khoáng, đi đến trước mặt Bạch Bạch, chỉ chỉ vào chính hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, tay khẽ hất tóc, cất cao giọng nói: "Bạch Bạch tiểu sư muội, trước mắt muội chính là vị công tử văn nhã nổi tiếng, ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái, không chịu sự ràng buộc của bất kỳ một khuôn phép nào, mưu mô chước lược, người đó chính là ta, Tam sư huynh Vân Cảnh của muội – danh xưng ngọc diện kim kiếm lãm nguyệt phi tiên." (chém bão cấp 12 rồi )
Vân Hư nghe xong thì vẻ mặt lập tức chuyển thành T__T, không ngờ Tam sư huynh xuất môn lưu lạc mấy năm ở bên ngoài, thói xấu tự mãn không những không được cải thiện mà còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hắn thật muốn nói với tiểu sư muội rằng người này không phải là người của Thanh Lương quan, hắn ta chỉ là trùng hợp đến nhầm cửa nên hắn mới gọi sai người mà thôi…
Bạch Bạch rất lễ phép chào hỏi: "Tam sư huynh khỏe ạ!" Từ nhỏ đến lớn, nàng đều sống trong núi sâu, đã quen với cảnh sống cô đơn một mình, nay đột nhiên lại có sư phụ lẫn sư huynh, trong lòng rất vui sướng, tiểu hồ ly cười đến tít mắt lại, hoàn toàn quên mất vết thương đau đớn do móng vuốt gây nên.
Vân Cảnh xoa đầu nàng thầm nghĩ: quả thật là đáng yêu, nhưng mà với cái bộ mặt hồ ly này mà muốn tưởng tượng ra một mỹ nhân thiên tiên, thì quả là khó khăn nha!
Lần đầu tiên gặp mặt chẳng lẽ lại thẳng thừng yêu cầu tiểu sư muội biến hình cho hắn xem thì không hợp lý, quá lộ liễu, quá nóng vội sẽ để lại dấu vết, hành động đó không phù hợp với mẫu hình cao thượng phong lưu của hắn. Hắn đành thở dài, tự an ủi mình, tương lai còn dài, mình còn ở lại Thanh Lương quan nghỉ ngơi nhiều ngày nữa, trước sau gì cũng có thể nhìn thấy được!
Bạch Bạch nghiêng đầu bình tĩnh nhìn hắn một lúc, rồi rụt rè nói: "Tam sư huynh, muội có thể sờ vào mặt huynh được không?"
Câu hỏi này đúng là đã thỏa mãn được lòng tự tôn của một công tử phong lưu như hắn, nét mặt Vân Cảnh vui sướng khôn cùng cứ như trúng được giải thưởng lớn, tiểu sư muội thật là biết nhìn hàng nha, cũng rất chủ động nha! Lần đầu tiên gặp mặt mà đã quỳ gối trước vẻ mị lực nam tính của hắn, yêu cầu được "tiếp xúc da thịt" với hắn, cũng không thể trách được, là do khuôn mặt của hắn quá mức anh tuấn làm cho tiểu sư muội không kìm lòng được! Oa ha ha ha!
Không nên, không nên! Trước mặt tiểu sư muội hắn muốn duy trì hình tượng phong độ tao nhã! Nghĩ như vậy, Vân Cảnh cố gắng kéo khóe miệng đang cong lên của hắn xuống, làm ra vẻ rụt rè không để ý lắm, nói: "Muội là tiểu sư muội của ta, đương nhiên là có thể! Nhưng ta đây không phải là người tùy tiện, đổi lại là những nữ nhân khác, ta sẽ không cho phép đâu."
Vân Hư thấy có chút kỳ quái không hiểu tại sao Bạch Bạch lại có yêu cầu như vậy. Nhưng nếu hắn mở miệng ngăn cản thì sẽ làm cho Tam sư huynh thất vọng, không biết sẽ giận hắn bao lâu đây. Cho nên hắn rất phối hợp đưa Bạch Bạch đến trước mặt Vân Cảnh.
Bạch Bạch giơ chân không bị thương cẩn thận sờ lên mặt Vân Cảnh, thịt bàn chân mềm mại cùng với những sợi lông tơ nho nhỏ chạm vào khiến Vân Cảnh cảm thấy thoải mái lại say mê. Bạch Bạch sờ soạng một hồi, vẻ mặt có chút kì quái, thất vọng cảm thán: "Sao không giống ngọc a?"
Vân Cảnh nháy mắt mấy cái, đang say sưa hưng phấn đột nhiên giật mình tỉnh lại, một lát sau mới kịp phản ứng lại câu nói của Bạch Bạch thì thấy Vân Hư đang cố nén cười đến nỗi toàn thân phát run, ngũ quan nhăn nhúm. Bạch Bạch tò mò nhìn mặt hắn rồi nói tiếp: "Mềm, ấm áp, không lạnh cũng không trơn bóng, không trắng cũng không xanh a?!"
Vậy tại sao lại gọi là "Ngọc diện" gì gì đó thế nhỉ?
Mặt Vân Cảnh co giật nhăn nhúm lại, hắn tự cho mình là phong lưu tao nhã vậy mà rốt cuộc hình tượng sụp đổ, mọi người vây quanh cười ha hả. Tiểu Hắc cười đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, thanh âm vang dội khắp nơi.
Bạch Bạch ngây thơ vô tội nhìn Vân Hư đang khom bụng cười, Hắc Miêu thì nằm ngửa bụng lên trời bốn chân quẫy đạp, sau đó nhìn lại vẻ mặt lúng túng bực tức của Tam sư huynh, nàng thật không hiểu đã nói sai điều gì.
Sư huynh sư muội lần đầu tiên gặp mặt quen biết nhau, tình trạng song long giao đấu lúc nãy cũng vừa kết thúc, Vân Hư ngó thấy thời gian đã không còn sớm nữa, liền bế Bạch Bạch trở về phòng chờ đợi sư phụ đến tiếp tục chữa thương cho nàng.
Quà gặp mặt mà Vân Cảnh nhận được là trái tim đá quý của hắn đã bị tổn thương, hắn đành ai oán lê thân mình đi khắp Thanh Lương quan tìm kiếm vui đùa với nữ tử khác để tu bổ lại tự tôn của bản thân.
Theo thói quen, Vân Cảnh lúc nào cũng muốn làm nữ nhân vui vẻ, nên hắn đã chuẩn bị một món món quà độc đáo cho tiểu sư muội duy nhất của mình, là một chiếc phong linh (*chuông gió) dùng vỏ sò, san hô và trân châu kết thành.
Bạch Bạch chưa bao giờ ra biển, càng chưa bao giờ nhìn thấy các sinh vật biển, nhìn thấy phong linh thì thích thú vô cùng, loay hoay đùa nghịch với nó nửa ngày mới lưu luyến để cho Vân Hư treo lên cửa sổ trong phòng.
Gió nhẹ lướt qua làm cho các vỏ sò va vào nhau, phát ra những âm thanh rất dễ nghe. Bạch Bạch không cầm lòng được lại nhớ về ngày ấy khi rời khỏi Mực Đầm, Bích Bích đang ngồi đọc sách, đọc đến đoạn miêu tả về biển khơi. Nghĩ đến Bích Bích, nàng không tránh khỏi nhớ tới hết tất cả mọi chuyện trong Mực Đầm.
Ngày đó nàng rời Mực Đầm không hề báo trước, cũng không hề để lại tin tức gì, Bích Bích nhất định sẽ rất tức giận và thương tâm. Nhưng tình hình lúc đó như vậy làm sao nàng có thể không rời đi.
Từ ngày rời Mực Đầm đến nay, trừ bỏ lúc hôn mê, thì lúc nào bên người Bạch Bạch cũng quây quần bởi một đám người khác nhau, không là phụ thân mẫu thân, thì là sư phụ, sư huynh. Tình cờ mỗi khi bản thân có chút yên tĩnh, nàng cũng không nguyện nghĩ lại những chuyện đã xảy ra nửa năm nay, nói nàng vô dụng trốn tránh cũng được, mà nói nàng sợ người thân lo lắng cũng được, mỗi khi chỉ cần chạm đến đoạn kí ức kia, thì nàng lập tức cảm thấy bất an…. cũng không hẳn là hoàn toàn khó chịu, chỉ là một cảm giác gì đó mà nàng không thể nói nên lời.
Mỗi lần nhớ đến Mặc Yểm là nàng nhớ đến những lần hắn bắt nạt chọc ghẹo nàng, những lần hắn thô bạo ngang ngược không nói lý lẽ, hỉ nộ vô thường, cả hình ảnh hắn lạnh lùng cười nhạo, khinh thường nàng, nghĩ đến hắn liên tục lừa gạt mình mà không hối hận, nghĩ tới hắn tàn nhẫn độc ác đại khai sát giới.
Trải qua nhiều ngày lâu như vậy, nỗi hận, nỗi sợ của nàng đối với hắn cũng từ từ vơi đi, có khi nàng nhớ đến hắn, nhớ đến những lúc hắn ôn nhu vuốt ve nàng, trìu mến, che chở, nhớ đến những lúc hắn dung túng sủng ái ngắm nhìn nàng ngồi ăn gà nướng, lúc hắn cùng nàng nằm trong bụi hoa hồng đọc sách, lúc vui vẻ cùng nàng chơi đùa, còn có lúc hắn luyện song tu hủy đi căn cơ của nàng… Ngoại trừ lần đầu tiên không thoải mái, còn các lần sau lần nào nàng cũng cảm thấy vạn phần kích thích, ngây ngất mất hồn, dư âm vô tận.
Mặc Yểm không hề do dự mà lừa gạt nàng, làm cho tu vi năm trăm năm của nàng bị hủy mất phân nửa, nhưng nếu nói tâm địa hắn thủy chung đều xấu xa hại nàng gạt nàng thì không đúng. Ít nhất lúc nàng bị thương, Mặc Yểm đối với nàng rất rất tốt, tuy hắn có thường xuyên bắt nàng ăn mấy loại thảo dược đen sì đắng ngắt… nghe nói bây giờ nàng bị như thế này cũng là do ăn quá nhiều dược thảo đó, nhưng Bạch Bạch tin rằng hắn không cố ý hại mình mà hắn thực sự muốn cứu nàng, chỉ là hắn đã dùng sai phương pháp mà thôi.
Rốt cục Mặc Yểm cũng không hoàn toàn là người xấu. Mặc Yểm đối với nàng thật sự là rất tốt hay là không tốt? Bạch Bạch không thể hiểu rõ được.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện này thì còn có ích gì? Trong lòng Mặc Yểm coi thường nàng, hắn cũng không muốn đến gặp nàng. Làm một tiểu hồ ly có mộng tưởng để theo đuổi, nàng nhất định cũng sẽ không gặp hắn nữa! Sau khi thương thế của nàng khỏi hẳn, nàng sẽ chăm chỉ tu luyện, sẽ trở thành một hồ tiên cực mạnh, người khác sẽ không bắt nạt được nàng nữa! Không để phụ thân, mẫu thân phải lo lắng cho nàng, nàng phải trưởng thành, phải tới phiên nàng bảo vệ ngược lại cho họ!
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1