Vừa rồi Mặc Yểm dùng thủ thuật che mắt kẻ khác, cho nên đôi bên trong trận ác đấu đều không nhìn thấy hắn và Bạch Bạch, cũng không nghe được tiếng của bọn họ, nếu không Bạch Bạch khóc rống một hồi lâu như vậy, bọn họ không thể không nghe thấy.
Vân Hư và Hồng Hồng vốn đã tính tới trường hợp xấu nhất, không nghĩ tới trong giây khắc nguy cấp nhất lại tìm được con đường sống trong chỗ chết. Nhìn bóng dáng tiêu sái của Mặc Yểm, hai người tuy may mắn nhưng lại có không ít suy nghĩ. Cái tên tiểu tử áo đen này rốt cục có lai lịch thế nào? Vừa ra tay liền đánh lui hai xà yêu, pháp lực so với hai người bọn họ không phải chỉ là cao hơn một hai phần.
Thanh nhi cố giãy dụa đứng lên, tức giận nói: "Ta đã chuẩn bị hơn trăm năm, chẳng lẻ chỉ vì câu nói của ngài mà củi ba năm thiêu trong một giờ?" (*ý nói trong phút chốc từ bỏ ý định mà mình tốn công chuẩn bị đã lâu)
"Vậy tính sao?" Mặc Yểm từ trước đến giờ đều cho rằng thực lực quyết định tất cả, không mạnh bằng người ta thì nên phục tùng, cho nên hắn không nghĩ mình làm như vậy là không thỏa đáng.
"Ngài… ngài khinh người quá đáng! Vô tình vô nghĩa…" Thanh Nhi biết mình không đánh lại Mặc Yểm nhưng cũng không cam tâm bỏ cuộc giữa chừng.
Mặc Yểm nhìn lướt qua Kim Hoàn Nhi đứng bên cạnh, lãnh đạm nói: "Mang theo con rắn vàng cạp nong này, lập tức cút đi."
Tới tình cảnh này, ai có lý trí hẳn đều sẽ biết rõ cách xử lý tốt nhất là xoay người rời đi, rồi ung dung bày mưu tính kế sau. Nhưng Mặc Yểm khiến Thanh Nhi tức giận đến đã không còn lý trí, lại tận mắt chứng kiến Mặc Yểm ôm Bạch Bạch trong lòng như là bảo bối, nên trong lòng đố kỵ đến đỏ con mắt. Ả dùng mật ngữ nói với Kim Hoàn Nhi: "Tên đàn ông này vô tình vô nghĩa, người cùng ta liên thủ đánh bại hắn, Lăng Thanh Ba cũng sẽ thuộc về ngươi."
Kim Hoàn Nhi nghe bọn họ nói chuyện cũng mơ hồ đoán được thân phận của Mặc Yểm, bắt đầu nảy sinh ý muốn rút lui, nhưng nghe điều kiện đặt ra của Thanh Nhi thì không khỏi sinh lòng tham, thầm nghĩ. "Mặc Yểm đã từng có quan hệ xác thịt với Thanh nhi, nàng ta nhất định đã phải hoàn toàn biết rõ pháp lực của hắn rốt cuộc thế nào nên mới dám bảo mình liên thủ tấn công, chúng ta hợp lực chắc hẳn không phải không có phần thắng. Lăng Thanh Ba là chân mệnh kim phượng khó gặp, nếu như mình nhập được vào thân xác nó, bốn mươi năm sau yêu giới còn không mặc ta tung hoành sao? Chính Đại La Kim Tiên có đến cũng không làm khó ta được!"
Thanh Nhi nhìn thần sắc biến đổi của Kim Hoàn Nhi biết rõ nàng ta đang dao động, lại dùng mật ngữ nói tiếp: "Tỷ muội chúng ta cùng đi đến bên cạnh hắn, đồng thời bất ngờ tập kích, cho dù bản lĩnh hắn cao đến đâu cũng không tránh được!"
Ả nói như vậy không phải không có lý, bình thường tuy loài rắn hành động thong thả nhưng lúc tập kích con mồi tốc độ lại cực nhanh, các động vật khác khó bì kịp. Hai xà yêu đồng thời tấn công ở hai bên, thình lình không kịp phòng bị rất khó mà không bị trúng độc. Hai ả không trông mong là có thể hạ độc ngay được Mặc Yểm, chỉ cần trì hoãn động tác của hắn một chút cũng đủ để các ả thi triển các loại độc chiêu tấn công vào chỗ hiểm của hắn.
Không thể để lộ bản thân mình gần đây đã luyện được chiêu "Sương vàng mưa độc" (*"Kim vụ độc vũ")… Kim Hoàn Nhi lúng liếng đôi mắt mị hoặc, vặn eo lắc mông đi đến bên cạnh Mặc Yểm, ôn nhu ủy khuất nói: "Công tử đối với tỷ muội ta như vậy, thật khiến người ta đau lòng. Thanh Nhi tỷ tỷ dù có làm sai, công tử giáo huấn là được, ta thay mặt tỷ tỷ nhận lỗi với công tử."
Thanh Nhi cũng điều chỉnh sắc mặt, nước mắt lã chã chực khóc, nói với Mặc Yểm: "Yểm quân, chàng thật nhẫn tâm! Thiếp không gây phiền toái cho Lăng Thanh Ba là được, chàng ngàn vạn lần đừng không để ý tới Thanh Nhi nhé."
Hai ả thần thái bộ dạng gầy yếu thê thảm, nhưng mị thuật (*kỹ thuật quyến rũ) ngầm trong mắt đã phát huy đến cực hạn. Vân Hư và Hồng Hồng mới vừa rồi suýt nữa mất mạng vì hai ả mà trong lòng không kìm được cũng phải mềm nhũn.
Trong nháy mắt, hai ả đã tiếp cận thành công được Mặc Yểm, hai bàn tay ngọc thon thon khoác lên tay của hắn. Bạch Bạch bị mùi tanh nồng trên người hai ả làm cho đầu óc choáng váng buồn nôn, không tự chủ được giãy dụa muốn rời khỏi ngực của hắn nhưng lại bị hắn siết chặt ngăn lại không thể động đậy, đôi mắt lại bị bàn tay hắn che lên. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Hai xà yêu đắc ý vì thực hiện được gian kế, hai mắt lóe sáng dữ tợn, móng tay trong bóng tối biến thành thanh sắt đen, gần như đồng thời đâm tới cánh tay Mặc Yểm. Kim Hoàn Nhi chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thổi một làn khói độc màu vàng bao trùm cả ba người, còn Thanh nhi thì cắn một cái lên đầu vai Mặc Yểm.
Vân Hư và Hồng Hồng đứng sau lưng Mặc Yểm thấy cảnh tượng như vậy, quá sợ hãi xông lên định giải cứu, thì lại chứng kiến một màn khủng khiếp hơn. Hai bên trái phải của Mặc Yểm phụt ra hai mảng lớn huyết dụ màu đỏ đen, đồng thời Kim Hoàn Nhi và Thanh Nhi cụt một đoạn lớn. Phốc phốc hai tiếng, hai cái đầu người dữ tợn mang theo máu đen tanh nồng lăn tròn trên mặt đất vài vòng rồi dừng lại – không ngờ Thanh Nhi và Kim Hoàn Nhi chỉ trong khoảnh khắc đã bị chém đầu.
Mất đi mạng sống, hai thân thể rốt cục không cách nào đứng thẳng được, mỗi cái nghiêng một bên té xuống đất. Hai cái xác vốn đã không còn nhận rõ, máu thịt lẫn lộn, cánh tay trong nháy mắt đã bị vỡ thành từng mảnh, vô cùng xấu xí mềm oặt rủ xuống hai bên người.
Đứng chính giữa hiện trường "huyết án", toàn thân Mặc Yểm dường như hiện lên một luồng lân quang bàng bạc. Một chút máu đen khói độc cũng không dính được vào người hắn, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái như một quý công tử vừa mới tắm rửa xong, thay y phục ra ngoài đi dự tiệc, tao nhã xoay người lại, đối diện với Vân Hư và Hồng Hồng đang trợn mắt há hốc mồm không biết phải phản ứng thế nào.
Hai mắt Bạch Bạch bị che kín, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy mùi máu tanh lại càng đậm đặc hơn lúc nãy. Nàng khó chịu muốn chết, giãy dụa mãi không được nên mở miệng nói: "Thả ta ra, thả ta ra! Thật là khó chịu! Buồn nôn…"
"Dám nôn trên tay ta, ngươi cứ thử xem!" Mặc Yểm phát hiện nàng không ổn, liền hung dữ đe dọa.
"Ta… ta không nhịn được…" Giọng Bạch Bạch yếu ớt. Lập tức nàng phát hiện mình bị một luồng sáng bạc bao quanh, lại không ngửi thấy mùi khó chịu nữa nên vội vàng hít sâu, cảm giác buồn nôn được áp chế.
Mặc Yểm thấy nàng không sao nên buông tay cho nàng thấy lại ánh sáng. Lúc này hai thi thể đã hiện rõ nguyên hình trên mặt đất, hai cái đầu xà như hai trái bóng cao su nhỏ, dưới ánh trăng cái xác cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, trong nháy mắt chỉ còn nhỏ như cái gậy bình thường.
Trong sân máu đen vương vãi khắp nơi, gió âm u thảm, Vân Hư lấy lại bình tĩnh, tiến đến thành tâm tạ ơn Mặc Yểm: "Đa tạ Mặc tiên sinh cứu mạng." Hắn từ trước đến giờ đều ân oán rất rõ ràng, tuy mấy lần gặp mặt Mặc Yểm đều có thái độ kiêu căng nhưng tối nay thật sự đã cứu mạng hắn và Hồng Hồng.
Mặc Yểm tiện tay vuốt ve Bạch Bạch nằm trong ngực, bước thẳng qua Vân Hư, đẩy cửa phòng ra. Hắn chỉ vào huynh đệ họ Lăng đang hoang mang lo sợ co rúm lại thành một bọc: "Thấy chưa? Không có việc gì cả!" Nói xong, hắn không đợi Bạch Bạch trả lời, cũng không quay đầu lại, ôm nàng toàn thân lóe sáng biến mất ngay tại chỗ.
Hồng Hồng đứng dậy đi đến hỏi, "Hắn tên họ là gì vậy, thật quá lợi hại! Nhưng thủ đoạn như thế… như thế…" Người ta vừa mới vừa cứu mạng của hắn, hắn thật sự không dám phê bình thủ pháp chém giết xà yêu của người ta.
"Hắn tự xưng là Mặc Yểm, thủ đoạn tuyệt không phải là tiên môn chính tông, tàn nhẫn… ừm… cực đoan, ngược lại có vài phần… gần giống với yêu ma." Vân Hư nói như vậy là muốn cho qua, thực tế trong lòng hắn muốn nói là thủ đoạn bạo ngược, tàn nhẫn, yêu ma cũng không bằng.
Nhưng hắn cũng không phải là không biết biến báo, hai con xà yêu này vốn là đáng chết còn việc chết như thế nào, chém đầu hay dùng pháp khí thu thập, cũng không có gì khác biệt, chỉ là thủ đoạn đẹp mắt hay không, đổ máu nhiều hay ít mà thôi.
Điểm kỳ quái chính là, rõ ràng Mặc Yểm cũng không có hảo cảm đối với hai người bọn họ, cũng không quá để ý đến chuyện sống chết của huynh muội họ Lăng, vì lẽ gì trong lúc nguy cấp lại ra tay tương trợ?
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1