Buổi chiều, Bạch Bạch luyện công xong, đứng dậy giãn gân cốt, phát hiện ra hôm nay chân nguyên bỗng tiến triển mãnh liệt thần tốc. Nghiêng đầu nghĩ ngợi, thì biết là do bình dương liễu cam lộ kia ban tặng, ít nhất phải gần bằng cả trăm năm công lực của mình!
Nghĩ như vậy, nàng lại không biết xấu hổ mà đi làm mình làm mẩy với Mặc Yểm – chỗ dựa "đực" hào phóng với nàng như vậy, mình cũng không thể quá nhỏ nhen được đúng không?
Mặc Yểm không ở trong phòng, không biết chạy đi đâu rồi, sắc trời tối dần rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đâu cả. Bạch Bạch quyết định đến chỗ chỗ dựa "cái" tiền nhiệm coi xem lúc này thế nào. Dù sao người ta cũng đã chiếu cố nàng mấy tháng, hiện giờ người ta gặp nguy hiểm mà nàng lại không ở bên cạnh. Tuy là Mặc Yểm đáp ứng bảo vệ tính mạng nàng ta, nhưng có trời mới biết xà yêu kia có thể có âm mưu quỷ kế gì nữa hay không. Vẫn phải đi ngó qua một chút thì mới có thể an tâm được.
Ỷ vào một chút pháp lực của mình, Bạch Bạch không làm kinh động bất cứ ai, chạy đến bên ngoài tiểu viện chỗ Lăng Thanh Ba ở. Căn nhà này hiện giờ đã bị tiểu đạo sĩ gọi là Vân Hư kia vừa bày trận. Không cần biết là tiên hay yêu cũng không thể tùy ý tiến vào. Bạch Bạch không hiểu trận pháp, chỉ có thể dựa vào cảm giác tìm được một chỗ tường cao mà pháp lực tương đối yếu kém để bò vào.
Không lường trước là Vân Hư cũng biết pháp lực của trận pháp ở chỗ tường cao này yếu kém, vì thế đã tìm người đổ một lượng lớn bột hùng hoàng đuổi xà lên trên bờ tường. Bạch Bạch dựa vào cây cao bên cạnh nhảy lên đầu tường, chân đứng chưa vững thì đã dẫm phải mấy viên thuốc nhỏ chưa kịp nghiền nát, lắc lư trên bờ tường một hồi, rốt cục mất cân bằng mà rơi xuống dưới.
Thân là một con hồ ly có tiếng khéo léo nhanh nhẹn, vậy mà bị rơi từ trên bờ tường xuống thì thật là mất mặt cực độ. Nhưng mà điều này cũng không nên trách Bạch Bạch. Từ nhỏ nàng đã ở trong núi tu luyện, loại kinh nghiệm đi trên bờ tường như mèo này, đây là lần đầu tiên của nàng.
Đang định thi triển pháp thuật để tránh ngã chổng vó lên trời, đột nhiên lưng đập lên cái "gì đó" lông mềm mại như nhung, trong lòng cả kinh đến mức quên cả làm phép.
Lạch cạch một tiếng, Bạch Bạch rơi xuống đất, may mà vừa rồi đập xuống cái gì đó nên không bị thương chút nào.
"Ôi da!" Bạch Bạch không kêu mà cái cục "gì đó" phía dưới kia lại kêu thảm thiết một tiếng.
"Á?" cúi đầu xem xét, nàng liền thấy mình đang ngồi phịch lên sinh vật có ngoại hình rất giống mình, chỉ là thân thể to hơn, màu lông đỏ rực, là một con Hồng Hồ ly?! (*cáo đỏ)
"Đồ ngu! Ngươi đè chết ta!" Hồng hồ ly miệng nói tiếng người, đau đớn nói trách cứ. Nghe giọng nói thì hình như là thiếu niên.
"Ngươi cũng là hồ ly tinh?" Bạch Bạch rất ngạc nhiên vui sướng. Không ngờ ở chỗ này cũng gặp được đồng loại. Ngoại trừ phụ thân, mẫu thân, nàng chưa từng nhìn thấy một hồ ly tinh nào khác cả!
"Ta là hồ tiên! Là hồ tiên, có hiểu hay không?! Ngươi mới là hồ ly tinh!" Hồng hồ ly cảm thấy bị sỉ nhục.
Bạch Bạch thật ra không hiểu được hồ tiên và hồ ly thì có gì khác biệt, thấy gặp được đồng loại thì cực kì vui sướng, cũng không so đo thái độ ác liệt của đối phương, nhảy lên đi quanh hồng hồ ly một vòng rồi nói : "Ngươi không sao chứ? Làm sao ta lại rơi đập xuống ngươi? Ngươi leo lên tường để làm gì?"
"Ta đến cứu người!" Hồng hồ ly bò dậy, cử động tứ chi một cái, may mà không hề bị thương. Cũng tự trách mình do quá hưng phấn khi tìm được lỗ hổng của trận pháp, chưa nhìn kĩ đã xông lên, kết quả là bị một tên quỷ liều lĩnh khác đập cho đầu óc choáng váng.
"Ngươi quen biết Lăng Thanh Ba sao?" Bạch Bạch thấy vui mừng vì có thêm một người… là một con cáo đến bảo vệ chỗ dựa "cái".
"Người ta muốn cứu chính là Lăng Thanh Giám. Ngươi cũng quen biết huynh muội bọn họ?" Hồng hồ ly ngờ vực nói.
Lắc lắc đầu cho hết nổi đom đóm trước mắt, cuối cùng hắn cũng nhìn được rõ ràng tướng mạo của tên "quỷ liều lĩnh". Trước mặt hắn chỉ có một con bạch hồ ly, bộ dạng còn thật là đẹp mắt á! Hắn chưa từng thấy con hồ ly cái nào xinh đẹp như vậy!
Chỉ cần là đực, đối mặt với mỹ nữ, thái độ đều tử tế hơn nhiều. Cơn tức giận của hồng hồ ly giảm đi không ít — thấy bị một con tiểu hồ cái xinh đẹp đụng phải, hắn sẽ không so đo.
Bạch Bạch gật đầu, nhưng nghĩ ngợi rồi lại nói thêm: "Nhưng mà bọn họ không biết ta … À, cũng không thể tính là không biết…". Huynh muội họ Lăng đã gặp nàng trong thân cáo, cũng đã gặp nàng trong hình dạng con người, nhưng mà không biết hai người thực ra cùng là một mà thôi.
Hồng hồ ly nhìn Bạch Bạch một cách thông cảm, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, đáng tiếc là đầu óc có chút vấn đề, nói chuyện không rõ ràng gì cả. Nhưng mà xem thái độ của nàng ta thì cùng một đường với mình. Bản thân mình mới đến, có thể nghe được một ít tin tức từ nàng ta.
"Ta tên là Hồng Hồng, còn ngươi thì sao?" Hồng hồ ly vừa nói vừa giơ móng ghi tên mình lên đất, sợ đối phương hiểu lầm mình bị gọi là "hồng hồng"
"Khéo quá, ta gọi là Bạch Bạch". Bạch Bạch cười cong đôi mắt hồ ly, vui vẻ nói.
"Hừ!" Hồng Hồng tức giận, tên của hắn không biết đã bị bao nhiêu người hiểu lầm. Từ nhỏ bị các huynh đệ hồ ly khác chế nhạo tên hắn như con gái, hắn biết! Nhưng mà dựa vào cái gì, một con tiểu hồ cái mới quen cũng đùa giỡn hắn?!
Bạch Bạch không rõ vì sao hắn vừa vui vẻ mà đột nhiên lại nổi giận, nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
Hồng Hồng nghĩ chuyện đại sự của mình quan trọng hơn, vì vậy kìm nén cơn bực tức hỏi: "Ngươi biết vì sao lúc này lại bày trận không?"
Bạch Bạch gật đầu: "Bời vì có xà yêu xấu xa muốn hại Lăng Thanh Ba."
Vừa dứt lời, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của Vân Hư từ phía sau : "Sao ngươi lại ở đây?"
Hồng Hồng cảnh giác nhìn tiểu đạo sĩ trước mặt, lại thấy Bạch Bạch ngửa đầu nói với hắn ta: « Ta định đến coi Lăng Thanh Ba, nhưng mà không thể để cô ấy thấy ta. »
Hiện giờ mình đã theo chỗ dựa "đực", mà lại để chỗ dựa cái nhìn thấy, sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Chẳng hạn như chỗ dựa cái sẽ đi tìm chỗ dựa đực đòi nàng về. Tuy trong lòng nàng rất nguyện ý, nhưng mà chỗ dựa công sẽ mất vui… Bạch Bạch có cảm giác, đắc tội chỗ dựa đực, hậu quả sẽ rất đáng sợ.
Vân Hư tuy không biết nguyên do, nhưng nhớ tới sớm nay Bạch Bạch nói chuyện thay hắn trước mặt Mặc Yểm, hơn nữa theo khí tức (*hơi thở) của nàng, dù không phải là đồng môn của mình thì cũng có chút liên hệ với sư môn, cho nên hắn rất có ấn tượng tốt với nàng, nghe vậy liền chủ động đề nghị: "Ta giấu ngươi trong tay áo, mang ngươi vào coi nàng ta, thấy sao?"
Bạch Bạch vui vẻ gật mạnh đầu, Hồng Hồng ở bên cạnh thấy vậy cũng nói chen vào: "Cũng mang luôn ta nhé! Ta có thể hỗ trợ bảo vệ huynh muội nhà họ Lăng!"
Một cặp cáo đỏ – trắng đường đường chính chính ngồi chồm hổm trước mặt Vân Hư, tình cảnh này ngược lại cực kỳ thú vị, Vân Hư mỉm cười nói : "Lai lịch của ngươi là gì?" Hiển nhiên cũng là một hồ ly tu tiên, chẳng qua cách tu của hắn không giống với Bạch Bạch.
Hồng Hồng liếc nhìn Bạch Bạch, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Lăng Thanh Giám hồi bé đã từng tình cờ cứu mạng ta một lần, hiện tại ta đã tu luyện đại thành, biết rõ hắn gặp kiếp nạn lớn nên muốn tới cứu hắn báo ân."
Vân Hư nghe xong cảm thấy khâm phục, thầm nghĩ : Chả trách vì sao sư phụ một mực nói trong lòng chúng ta không thể có thành kiến, chính trong yêu ma tinh quái cũng không thiếu những loại người có tình có nghĩa. Trước mắt đã có hai người: một người trong sáng khờ dại, một người thì ân oán rõ ràng. So với những thần tiên ở trên trời thì phẩm chất còn có phần hơn.
"Hay là ngươi hoá thành hình người theo ta đi nhé, nếu không, không tiện hành động." Vân Hư hành tẩu ở nhân gian đã mấy ngày nay, phát hiện người phàm trần đều có một loại cảm giác sợ hãi bản năng đối với những động vật hoa cỏ tu luyện thành tinh, mà không biết trong những loại thành tinh này cũng chia ra tốt xấu, cũng có những người một lòng tu tiên hướng thiện.
Nếu mình đem con hồ ly này đến trước mặt huynh muội họ Lăng, rất có thể lập tức trong miệng bọn họ từ "tiên trưởng" bị biến thành "yêu đạo", nhất là khi bọn họ vừa mới được chứng kiến trường hợp "xà yêu" kinh dị giết người.
Đạo hạnh của Hồng Hồng cao hơn Bạch Bạch, kiến thức cũng nhiều hơn nàng, lập tức liền hiểu rõ băn khoăn của Vân Hư. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Sau khi một luồng hồng quang (*ánh sáng màu đỏ) qua đi, một gã thiếu niên anh tuấn mặc áo đỏ nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thiếu niên này lấy từ trong tay áo ra một cái quạt xếp, lắc mở ra. Đôi mắt phượng với đôi lông mày dài nhếch lên, đúng là phong lưu lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Vân Hư khẽ giật mình, trong lòng không tự chủ được mà nghĩ đến hai chữ – tai họa!
Bình luận
- Chương 253
- Chương 252
- Chương 251
- Chương 250
- Chương 249
- Chương 248
- Chương 247
- Chương 246
- Chương 245
- Chương 244
- Chương 243
- Chương 242
- Chương 241
- Chương 240
- Chương 239
- Chương 238
- Chương 237
- Chương 236
- Chương 235
- Chương 234
- Chương 233
- Chương 232
- Chương 231
- Chương 230
- Chương 229
- Chương 228
- Chương 227
- Chương 226
- Chương 225
- Chương 224
- Chương 223
- Chương 222
- Chương 221
- Chương 220
- Chương 219
- Chương 218
- Chương 217
- Chương 216
- Chương 215
- Chương 214
- Chương 213
- Chương 212
- Chương 211
- Chương 210
- Chương 209
- Chương 208
- Chương 207
- Chương 206
- Chương 205
- Chương 204
- Chương 203
- Chương 202
- Chương 201
- Chương 200
- Chương 199
- Chương 198
- Chương 197
- Chương 196
- Chương 195
- Chương 194
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1