chương 163/ 253


Dưới Quỷ Môn quan, nước sông Vong Xuyên tràn ra mất đi pháp lực duy trì, đảo mắt nước sông liền lui về trong lòng sông, mang đi lượng lớn thi hài hồn phách quỷ tốt yêu binh, trên đất còn lại thưa thớt xương khô của yêu ma, bị nước sông ngâm trôi qua thổ địa phát ra từng đợt khó mùi tanh hôi, phía dưới ánh sáng u ám, vùng Quỷ Môn quan dường như trở thành một mảnh tử địa, thiên binh thiên tướng trấn thủ đóng tại đó lại đều bình an vô sự, Quỷ Môn quan thành lâu, liếc nhìn lại, giống như là bão tố trong đảo nhỏ đơn độc.

Mặc Yểm thân ảnh đã không thấy, Dương Môn một lần nữa phóng xạ ra quang hoa trắng muốt, sáng ngời mà ôn hòa, tại đây một mảnh tử địa trong có vẻ bỗng nhiên phá lệ.

Độc trên người Bạch Bạch đêm đó liền phát tác, tình huống không tính nghiêm trọng, chỉ là trong lúc ngủ mơ Bạch Bạch ngực từng đợt cảm giác khó chịu, trằn trọc. Mặc Yểm trở lại phòng trong hậu điện, thấy đúng là Bạch Bạch đang nằm trên đệm nhỏ chuyên dụng của nàng trên giường bộ dáng quay cuồng bất an. Phía dưới bên cạnh gối của nàng đè nặng hé ra giấy trắng dày đặc chữ.

Mặc Yểm đi qua một tay nhẹ vỗ về thân thể Bạch Bạch không tiếng động an ủi, một tay giơ giấy lên nhìn kỹ. Đây chính là "y chúc" Vân Khởi ghi, mặt trên chính là đặc điểm công pháp , liệu độc những việc chú ý của Bạch Bạch. Nguồn: http://truyenfull.vn

Mặc Yểm trong nội tâm khinh thường, Bạch Bạch tu luyện công pháp, hắn tại Mặc Đầm đã sớm nghiên cứu qua vô số lần, còn mượn Vân Khởi nhiều chuyện?! Nhưng vì an nguy Bạch Bạch, hắn vẫn là nhẫn nại tính tình từ đầu tới đuôi nhìn kỹ một lần.

Một chút cũng không có ý mới, cố làm ra vẻ huyền bí! Mặc Yểm phát hiện chính mình có chút chuyện đã biết, liền tiện tay đem giấy viết vo lại thành một khối, ném vào trong chậu than.

Độc của Bạch Bạch ít nhất phải mất thời gian hơn nửa tháng mới có thể triệt để thanh trừ, trong lúc đó, khó chịu là tránh không khỏi, Mặc Yểm đa phần cũng chỉ có thể chải kinh mạch của nàng mau chóng giúp nàng đem độc bài sạch, mắt thấy tiểu hồ ly dưới lòng bàn tay không khỏe thân thể giãy dụa, nửa ngày tìm không thấy một tư thế dễ chịu, Mặc Yểm đau lòng một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, một lần một lần an ủi vỗ.

Bạch Bạch cảm giác được có người ở bên người nàng, dường như an tâm một ít, hướng trong ngực Mặc Yểm cựa cựa, lẩm bẩm một câu: " Phụ thân ôm, mụ mụ ôm!" Rốt cục lại ngủ say lại.

Người nàng nghĩ đến chỉ có cha mẹ, Mặc Yểm dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Khi nào thì nàng sẽ nói " Mặc Yểm ôm"? Ừ, nếu như là" Tướng công ôm" Vậy thì càng tốt hơn.

Bình luận





Chi tiết truyện