chương 123/ 253


Nếu như Mặc Yểm hy vọng Bạch Bạch thừa dịp hắn đang ngủ sẽ nhiệt tình chủ động phản ứng gì đó, thì hắn tựu nhất định thất vọng rồi.

Đợi lại đợi, cũng chỉ thấy Bạch Bạch ghé vào bên gối hắn dò xét hắn, Mặc Yểm có chút nhụt chí, quyết định cố gắng thừa dịp Bạch Bạch không hề phòng bị, đột nhiên mở to mắt, một tay ôm nàng, khẽ cắn một ngụm vào cái mũi của nàng, cười hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Mũi Hồ ly là một trong những điểm mẫn cảm nhất trên người chúng, đột nhiên bị tập kích, tuy không phải rất đau, cũng khiến Bạch Bạch sợ tới mức lông dựng đứng, cuốn thân thể thể lại dùng hai chân trước che cái mũi, sợ hãi kêu một tiếng.

Phản ứng buồn cười này khiến Mặc Yểm không thể nhịn được nữa cười ha hả, Bạch Bạch thở phì phì thấp giọng mắng: "Bại hoại!"

Mặc Yểm không giận mà đem Bạch Bạch ôm vào trong ngực, đẩy móng vuốt nhỏ bé của nàng ra, nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi, cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, không đau, ta cũng đâu có dùng lực đâu. Ai bảo nàng nhìn lén ta? Vừa mới nàng đang suy nghĩ gì vậy? Nghĩ đến nhập thần như vậy……"

Cái mũi Bạch Bạch bị tay của hắn che lại, nói chuyện nghẹn mũi, nghe có chút mông lung, chú ý của nàng đều ở trên cái tay kia, không chút suy nghĩ liền nói: "Ta suy nghĩ đến chuyện giao phối……"

"Cái gì?" Giọng nói của Mặc Yểm lập tức lên cao, tay không tự chủ xiết chặt, cái mũi Bạch Bạch lần nữa bị nhéo mạnh, nước mắt chảy ròng tại chỗ.

Mặc Yểm sợ tới mức vội vàng buông tay nhìn xem nàng có bị thương gì không, Bạch Bạch bị đau, ôm cái mũi, trực tiếp "chạy đi" trở về cái giường gấm hoa nhỏ của nàng khóc ồ ồ lên.

"Có phải là rất đau không?!" Mặc Yểm xoay người đi, đau lòng duỗi ngón tay lau nhẹ từng giọt nước mắt nhỏ trên mặt Bạch Bạch, cũng may cái mũi Bạch Bạch cũng không thật sự bị thương, qua một hồi liền không hề đau, Bạch Bạch cũng ngừng khóc, nhưng vừa thấy Mặc Yểm đưa tay tới liền che lấy cái mũi muốn chạy đi, thấy vậy Mặc Yểm vừa bực mình vừa buồn cười.

"Được rồi được rồi, ta không động cái mũi của nàng nữa, đừng sợ!" Mặc Yểm tuy không có xin lỗi, nhưng vẻ mặt rất hối hận, Bạch Bạch nhìn ra được, bĩu môi nói: "Vì sao ngươi đột nhiên véo mũi của ta?"

"Ta không có nghe ra tiếng của nàng, ta hỏi nàng đang suy nghĩ gì, nàng trả lời ta cái gì vậy?" Mặc Yểm bây giờ còn là hoài nghi mình nghe lầm.

Bạch Bạch rất vô tội đáp rành mạch một lần: "Ta nghĩ chuyện giao phối nha."

"Giao phối?! Nàng muốn …… Giao phối với ta!" Mặc Yểm không biết là nên cao hứng hay là nói buồn bực "đáng sợ".

Bạch Bạch dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn hắn rồi nói: "Ngươi là người, ta là hồ ly, chúng ta sao có thể giao phối?! Hơn nữa bây giờ không phải mùa xuân." Thông thường như vậy cũng không hiểu thì thật kì quái.

Bị con hồ ly đần Bạch Bạch từ chối khách sáo như vậy, không phải càng tổn thương sao? Mặc Yểm dở khóc dở cười, đột nhiên lại cảnh giác lên, hỏi: "Không với ta, vậy nàng nghĩ giao phối với ai?!"

Nếu để hắn biết đối tượng trong lòng Bạch Bạch là ai, tên kia nhất định phải chết!

Bạch Bạch lắc lắc đầu nói: "Ta không nghĩ giao phối với ai cả, bây giờ không phải mùa xuân." Nàng cảm thấy hôm nay Mặc Yểm có gì đó không ổn.

Mặc Yểm nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo nói: "Cho dù bây giờ là mùa xuân, cũng không cho phép nghĩ, lại càng không cho phép làm!"

Bạch Bạch bị ánh mắt hung ác nghiêm khắc của hắn nhìn lại càng hoảng sợ, trực giác gật đầu nói "Uh!"

Mặc Yểm hơi dịu xuống, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu Bạch Bạch, kế tiếp hỏi nàng: "Đang yên lành sao đột nhiên lại nghĩ đến giao phối?"

"Ta cảm thấy được song tu giống như giao phối……" Bạch Bạch thành thật khai báo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bạch Bạch nói đến song tu, tay Mặc Yểm dừng lại, nhớ tới "Hiểu lầm" trước kia với Bạch Bạch, phải nói xin lỗi thì hắn không nói được, vì vậy cong đầu gối lên, đem Bạch Bạch đưa tới trên mặt cùng nhìn thẳng mình, suy nghĩ tìm từ, rồi mở miệng nói: "Bạch Bạch, trước kia…… Ta không phải cố tình muốn gạt nàng, ta không biết cách nàng tu luyện chính là đồng tử công pháp, trước khi thành công không thể cùng người hoan hảo(xxoo)."

Đây đã là lời xin lỗi rất thành ý của hắn rồi, Mặc Yểm tự nhận đời này thật đúng là chưa từng phải hạ giọng qua với ai đến như vậy.

Bạch Bạch chần chờ một chút, hỏi: "Hoan hảo? Là chỉ song tu?"

Mặc Yểm nhắm hai mắt lại, dùng sức nhịn xuống thở dài xúc động, Bạch Bạch thật đúng là với chuyện nam nữ một chút khái niệm cũng không có!

"Làm sao nàng biết giao phối?" Mặc Yểm quyết định từng bước bắt đầu tiến hành giáo dục lại nàng.

Bình luận





Chi tiết truyện